(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quãng đường sau đó chỉ còn hai người đồng hành.
Một đường lang bạt kỳ hồ, lo lắng hãi hùng quanh năm, hiện giờ Tạ Yến Hồng mới có lại một chút cảm giác yên tâm. Cứu không được người thân bạn bè, báo không được thâm thù huyết hải, không về được nhà, không giải được khúc mắc, toàn bộ tạm thời bị ném hết lại đằng sau. Hiện giờ y chỉ có một mong muốn, đó là cùng Trường Ninh ra quan ngoại ngắm nhìn hoa diên vĩ nở trên thảo nguyên mùa xuân.
Bọn họ đang đi trên con đường mà năm ngoái Trường Ninh xuôi nam. Chiếu theo lời Trường Ninh nói, bọn họ sẽ ra khỏi Tham Hợp Quan, sau đó đi dọc theo bờ Hoàng Hà là đến nơi.
Trăm năm trước Tham Hợp Quan là con đường huyết mạch ngăn cách Trung nguyên với đất của người Hồ, bây giờ thì không được như thế nữa. Nói là cửa quan nhưng chẳng qua nơi đây chỉ là một đống di tích, tường thành cũ kỹ lâu ngày không được tu sửa uốn lượn đứt quãng giữa dãy núi, cỏ dại lan tràn. Ở thời điểm thái bình mùa màng bội thu, nơi đó mở một cái chợ để hai bên Hán Hồ mua bán trao đổi sản vật.
Theo lời Trường Ninh nói, mùa xuân lúc hắn mới nhập quan, nơi đó vẫn cực kỳ náo nhiệt, chờ đến khi bọn họ thực sự đặt chân đến chỉ thấy được một vùng tiêu điều hoang vắng.
Lục Thiếu Vi chia tay bọn họ không được vài ngày thì trời lại đổ tuyết. Bởi vì sắp đến cuối năm nên thời tiết mỗi lúc một lạnh, giữa dãy núi trắng xóa tinh khôi mơ hồ thấy được một ít kiến trúc đổ nát thê lương, chính là đoạn tường thành cổ của Tham Hợp Quan.
Hai người cùng cưỡi một con ngựa dựa vào nhau rất gần nên khá ấm áp, cũng đủ chống đỡ qua cái rét cắt da.
Tạ Yến Hồng đưa mắt nhìn bốn phía rồi thở một hơi thật dài, làn sương trắng che mờ tầm mắt. Trường Ninh suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Thời tiết quá lạnh, lộ phí của chúng ta cũng không đủ chuẩn bị lương khô hành lý, chi bằng cứ tìm một chỗ đặt chân, đầu xuân lại đi tiếp.”
Trước khi rời khỏi Tử Kinh Quan, Tần Hàn Châu có cho họ một ít lộ phí nhưng không nhiều. Theo lý thuyết, hai người phải chia ra một phần cho Lục Thiếu Vi, chỉ là gã bỏ đi quá vội nên không ai kịp nhớ đến chuyện chia tiền.
Tạ Yến Hồng lo lắng hỏi: “Trên người Lục Thiếu Vi còn lộ phí không nhỉ?”
Sau y lại nghĩ, thôi vậy, Lục Thiếu Vi lõi đời như cáo, hẳn sẽ không vì chuyện cỏn con đó mà phát sầu.
“Chúng ta nghỉ chân ở đâu đây?” Tạ Yến Hồng hỏi.
Vấn đề này cũng là vấn đề của Lục Thiếu Vi.
Dãy Hồng Đào nhấp nhô như sóng lớn, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối, Lục Thiếu Vi vừa thầm mắng sư phụ trong lòng vừa dắt ngựa bôn ba. Gió quá lớn, ngồi trên lưng ngựa hứng gió rát cả mặt còn không bằng xuống ngựa đi bộ. Gã phải tìm một nơi đặt chân, tránh gió tránh tuyết rồi suy tính tiếp.
Trên tay Lục Thiếu Vi cầm con dấu đá đào lên được từ gốc cây, gã nảy nảy trong tay mấy cái ước lượng tìm một nơi đáng tin cậy đổi thành bạc. Nhưng chuyện cấp thiết trước mắt là phải tìm thức ăn.
Lục Thiếu Vi dắt ngựa tránh gió sau một khối đá lớn. Gã nhìn nơi đồng không mông quạnh bốn phía không người, lẩm bẩm: “Sư phụ ơi sư phụ, người trên trời có linh xin hãy nói cho con, làm thế nào mới kiếm được thức ăn ——”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên có một bàn tay vươn ra khỏi mặt tuyết, tóm lấy mắt cá chân gã như gọng kìm sắt.
Lục Thiếu Vi nghẹn tiếng thét hoảng sợ trong cuống họng, giật mình đá văng cánh tay kia rồi chạy ra xa mấy bước. Hồn gã chưa kịp định, cả người nổi đầy da gà da vịt, nhỏ giọng hỏi: “Hiển linh thật sao?”
Cánh tay vươn ra từ tuyết kia tái nhợt gần như điệp màu với nền tuyết. Lục Thiếu Vi cẩn thận đến gần vài bước, trông thấy dưới lớp tuyết có thứ gì đó động đậy, vừa rồi không quá để ý, hiện giờ mới biết ở đó có người bị chôn. Gã vội vàng chạy qua ngồi xuống dùng tay không đào tuyết, đào ra được một gã thanh niên cao lớn áo quần rách nát, tóc tai rối tung.
Lục Thiếu Vi khẽ cắn môi, ra sức lật người hắn lại.
Người này sắc mặt tái nhợt hơi xanh tím, trên trán có vết thương, máu đã đông lại không chảy nữa. Thoạt nhìn hắn không khác gì người chết, cú duỗi tay vừa rồi hẳn là dùng đến chút sức lực cuối cùng trước khi tắt thở.
“Ủa?”
Lục Thiếu Vi tiến lại gần nâng cằm người nọ để quan sát kỹ, bên má phải của hắn xăm bốn chữ màu đen —— Điệt xứng Sóc Châu. Trong lòng Lục Thiếu Vi hơi động, lại đẩy mớ tóc rối ra, thấy trên cái gáy tái nhợt có một vết bớt màu đỏ nhỏ như cánh hoa.
“Hóa ra là ngươi.” Lục Thiếu Vi lẩm bẩm.
Lục Thiếu Vi ngồi xổm xuống lục lọi khắp người hắn, ngoại trừ bội đao tùy thân, đá lấy lửa, còn có một ít lương khô đã đông cứng, phải nướng lên mới ăn được.
“Gặp được ta, chứng tỏ mạng ngươi không nên tuyệt.”
Nhan Trừng nghe được loáng thoáng một câu này rồi mới yên tâm ngất đi. Lúc tỉnh trở lại hắn nhận ra mình đang được kéo lê trên mặt tuyết, gáy cọ phải đất đá vụn mà không thấy quá đau, hắn nghĩ có lẽ do mình sắp chết nên mới không cảm giác được.
Chờ đến khi toàn thân hắn ấm lên, dần dần khôi phục ý thức mới nhìn thấy một gã đạo sĩ mi thanh mục tú ngồi bên cạnh mình, đang gặm bánh nướng. Gã vừa gặm vừa nói: “A, tỉnh rồi.”
Hắn giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng đầu quá choáng váng, cử động mãi không xong.
“Đừng nhúc nhích,” Đạo sĩ nói, “Vất vả lắm mới cứu sống được, đừng chết nhé.”
Nhan Trừng nghẹn giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
“Để ta đoán xem ngươi là ai trước.” Đạo sĩ nhỏ dựa lưng vào vách hang núi, gác đùi rung chân, lắc lư đầu nói, “Ngươi họ Nhan tên Trừng, tự Tử Trạm, con trai Thái Bình bá và Kính Dương trưởng công chúa, phạm vào nghịch án nên bị xăm chữ lên mặt, đày đi Sóc Châu đúng không?”
Nhan Trừng cảnh giác hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai? Làm sao biết được.”
“Ta tên Lục Thiếu Vi, là đạo sĩ.” Lục Thiếu Vi cười híp mắt, “Ta biết xem bói mà, tính ra được.”
Nhan Trừng rõ ràng không tin, vẫn trừng mắt như cũ không nói lời nào.
Lục Thiếu Vi hỏi: “Đáng lẽ ngươi đã chết dưới đao quân Địch từ tháng trước, vì sao lại ở chỗ kia?”
Nhan Trừng cười lạnh một tiếng, hỏi: “Không phải ngươi biết xem bói sao? Tự tính đi.”
Lục Thiếu Vi bị hắn gài cũng không tức giận, chỉ vỗ vỗ vụn bánh trên tay, lại bỏ thêm ít củi vào đống lửa, không nhanh không chậm nói: “Tạ Yến Hồng là bạn thân của ngươi đúng không, ngươi không quan tâm y đang ở đâu sao?”
Lần này rõ ràng đã chọc trúng vào chỗ yếu hại, ánh mắt Nhan Trừng không lạnh lùng như cũ nữa. Hắn lồm cồm bò dậy hỏi liên thanh: “Ngươi quen biết Tiểu Hồng? Y đâu rồi? Có an toàn không?”
“Không biết, chờ ta tính đã.”
Lục Thiếu Vi phủi phủi mông đứng lên, cầm trên tay một miếng bánh đút cho ngựa ăn.
“Chờ đã, từ từ,” Đầu óc Nhan Trừng choáng váng từng cơn, kêu lên, “Đó là bánh của ta!”
Lục Thiếu Vi hừ một tiếng: “Chờ ngươi đứng lên được rồi nói tiếp.”
Tạ Yến Hồng đứng giữa một vùng tiêu điều thê lương, quay đầu hỏi Trường Ninh: “Đây là thôn trang nhỏ mà ngươi nói?”
Trường Ninh nghiêm nghị kéo Tạ Yến Hồng ra sau mình, tay dắt ngựa đi phía trước, từ từ tiến vào chính giữa thôn trang không bóng người.
Thôn trang này cách Tham Hợp Quan rất gần, là nơi mà nhiều người Hồ lẫn người Hán đặt chân tới trước khi đi chợ, ngày trước Trường Ninh cũng từng nghỉ chân ở lại. Dân số định cư ở đây không nhiều, nhưng thương nhân qua qua lại lại cũng khiến cho thôn trang luôn lưu động như dòng suối nhỏ, trường thịnh không suy. Thế nhưng bây giờ nơi này không còn ai cư ngụ, chuồng dê chuồng bò trống không, nhà ở rỗng tuếch.
Đi qua liên tiếp mấy ngôi nhà rách nát cũng không gặp được một bóng người, gạt lớp tuyết đọng và gạch ngói vỡ nát ra còn có thể bắt gặp một hai thi thể đã mục rữa từ lâu. Trường Ninh nhặt một cành khô khảy khảy thi thể, nói: “Thời tiết lạnh thế này, thi thể chắc phải được nửa năm rồi.”
Tạ Yến Hồng hỏi: “Nơi này xảy ra chuyện gì thế?”
“Không biết.” Trường Ninh lắc đầu, “Không nên ở lâu.”
Nhưng đã vào đêm, rời khỏi nơi này lại không biết tìm nơi nào nghỉ chân, ít nhất tại chỗ vẫn còn vài gian nhà rách nát, không chừng còn có thể tìm được ít lương thực mà thôn dân để lại.
Tạ Yến Hồng nghĩ vậy mà bước vào một căn nhà rách, không ngờ lại bị Trường Ninh kéo trở về.
“Suỵt!” Trường Ninh nhỏ giọng, “Nghe đi, có người.”
Tạ Yến Hồng cứng người vội dỏng tai lên nghe, nhưng cũng không nghe ra được động tĩnh gì, chỉ nghe được tiếng bông tuyết rơi xuống nhẹ đến không thể nhẹ hơn. Một thôn trang hoang vắng không người, bên cạnh còn có thi thể lăn lóc, dù Tạ Yến Hồng gan dạ đến mức nào thì lúc này vẫn không tránh khỏi nảy ra vài câu chuyện quái lực loạn thần trong đầu.
“Để ta đi xem.”
Dứt lời, Trường Ninh liền đi nhanh về phía trước, Tạ Yến Hồng làm sao dám để hắn đi một mình, vội vàng theo đuôi ngay phía sau.
Quả nhiên, vừa đi ra ngoài vài bước liền trông thấy một cái bóng lóe qua khúc ngoặt cách đó không xa, hiển nhiên là đang nhìn trộm. Một khi biết là người thì Tạ Yến Hồng không còn sợ nữa, y và Trường Ninh liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người thả nhẹ bước chân chia làm hai đường, đi vòng từ hai phía ngược nhau.
Tạ Yến Hồng vòng qua một mặt tường lập tức nhìn thấy bóng dáng người nọ bỏ chạy cách mình không xa, dáng người không quá cao lớn. Y xông lên đẩy người nọ ngã xuống đất, hô lên: “Đừng nhúc nhích! Ta có đao!”
Hai tay y đều dùng để chế trụ người kia nên không rảnh rút dao găm phòng thân ra, chẳng qua chỉ dọa sợ đối phương mà thôi. Người nọ dường như không sợ y chút nào, liên tục liều mạng giãy giụa, miệng nói ngôn ngữ gì đó mà Tạ Yến Hồng không hiểu, nhưng y nghe ra được đó là tiếng của phụ nữ.
Ý thức được điểm này, Tạ Yến Hồng liền sợ tới mức giật nảy người.
Nàng kia lật người lại đá mạnh vào hạ bộ Tạ Yến Hồng một cái, y bị đá trúng đau đến toát mồ hôi lạnh.
Cô gái vừa lăn vừa bò dậy muốn chạy trốn, Tạ Yến Hồng nén đau hô to về phía Trường Ninh: “Ở chỗ này! Bắt lấy nàng!”
Nàng kia đụng ngay phải Trường Ninh vừa từ một đầu khác vòng tới, Trường Ninh vốn muốn bắt nàng, nhưng hai người vừa đối diện nhau đều khựng lại. Nàng mở miệng nói câu gì đó, ngữ khí nghe qua là nghi hoặc, lúc này Tạ Yến Hồng mới nhận ra nàng đang nói Hồ ngữ, chỉ không biết ngôn ngữ cụ thể của tộc nào, sau đó Trường Ninh cũng dùng Hồ ngữ trả lời nàng.
Tạ Yến Hồng nhảy nhảy mấy cái tại chỗ, đau đến nhe răng trợn mắt, chật vật hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Cô gái quay đầu lại, Tạ Yến Hồng nương ánh trăng có thể trông thấy nàng mặc bộ trường bào màu xám dài đến đầu gối, đầu và vai quấn khăn xếp cùng màu, lúc này nàng cũng vừa buông khăn trùm đầu để lộ mặt.
Tạ Yến Hồng xuýt xoa một tiếng.
Nàng quá xinh đẹp.
Trường Ninh lên tiếng giới thiệu với y: “Đây là Ô Lan.”Lời tác giả:
CP phụ hoành tráng xuất hiện rồi, thần côn Lục Thiếu Vi và con chó nhà vô dụng nghèo khó của hắn
(Sẽ không miêu tả tình cảm của CP phụ quá nhiều, chủ yếu chỉ đóng vai trò thúc đẩy cốt truyện thôi.)
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");