(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người Địch vốn lưu trú ở phía bắc dãy Âm Sơn, trải qua mấy năm nội đấu, cuối cùng Hộc Luật thị thống nhất các tộc, nghỉ ngơi dưỡng sức và lên kế hoạch xâm lược về phía đông. Tử Kinh Quan chỉ là một điểm đột phá nho nhỏ, sau khi chiếm được quan thành, bọn họ sẽ hội quân cùng tiến đánh Cư Dung, không lo không thắng.
Chủ tướng lệnh một tiếng, các kỵ binh người Địch lập tức ruổi ngựa qua sông. Ra đến giữa dòng thì mấy con ngựa dẫn đầu do dự không bước, kỵ binh vung mạnh roi, ngựa hí vang rồi đồng loạt khuỵu xuống dòng nước lạnh băng, người ngồi trên ngựa hoảng hốt ngã vào trong nước. Mấy con ngựa đi sau cũng tiếp tục hành động kỳ lạ như thế, chủ tướng phát hiện không ổn bèn vội vàng hô dừng. Thế nhưng sông Cự Mã quá rộng, hơn phân nửa kỵ binh đã lội đến giữa sông, tất cả rơi vào tình thế tiến không được mà lùi cũng không xong.
Đúng lúc này nỏ tiễn từ đâu phá không lao đến bắn hạ mấy chục người rơi xuống ngựa. Quân Địch nhận ra khúc sông này có trá liền vội vàng xuống ngựa bơi lên bờ. Quân Lương đóng cọc dưới sông Cự Mã cản đường, thứ nhất có thể kéo tuột một nửa nhuệ khí quân Địch, thứ hai cũng có khả năng quét đi một nửa chiến lực của bọn họ. Có điều lòng sông quá rộng, mấy kẻ đi sau có kinh nghiệm lập tức tránh được khúc sông bị đóng cọc chăng dây, càng miễn bàn chúng còn có máy bắn đá ——
“Ầm!”
Một tảng đá lớn bay tới, tường thành vốn đầy lỗ thủng loang lổ chưa kịp tu sửa, lúc này lại có thêm một cái hốc to đùng.
Tần Hàn Châu mai phục tại bờ sông cách đó không xa, chỉ chờ đám người Địch bỏ ngựa qua sông tới gần để phục kích. Tạ Yến Hồng phục ngay bên cạnh, tay nắm chặt đao căng thẳng đến mức ngón tay tê dại. Tần Hàn Châu liếc y một cái, thì thầm: “Nếu sợ thì cứ chờ ở đây, thiếu một người chẳng hại gì.”
Nói không sợ là nói dối, dù Tạ Yến Hồng có đọc qua trăm cuốn binh thư thì vẫn là tên gà mờ chưa từng bước chân ra chiến trường.
Y lắc đầu cự tuyệt: “Phụ thân ra từng đánh qua mấy trăm trận lớn nhỏ, lần nào cũng đi đầu làm gương cho binh sĩ.”
Trường Ninh không ở bên người y mà ở trên tường thành, ban đầu hắn không chịu, cứ trầm mặc kiên trì muốn cùng y ra khỏi thành đón đánh quân Địch. Tạ Yến Hồng sợ hắn bị thương, cũng lo lắng hắn giữa đường tái phát đau đầu nên phải biên ra lý do để khuyên nhủ.
“Chiến trường rất hỗn loạn, đao kiếm không có mắt, chẳng lẽ ngươi ở bên ta có thể ngăn trở hết mọi người sao? Ngươi làm vậy không khéo quân Địch còn tưởng ta là chủ tướng đấy. Thị lực ngươi tốt, chi bằng cứ đứng trên thành lâu kéo cung yểm hộ ta đi.”
Trường Ninh đành phải đáp ứng.
Tần Hàn Châu liếc nhìn Tạ Yến Hồng như muốn nói gì đó. Y nhúc nhích ngón tay cho đỡ mỏi rồi lại nắm chặt chuôi đao, miệng nhắc nhở: “Đừng phân tâm.”
Máy bắn đá lần lượt bắn ra từng tảng đá lớn, tiếng vang và rung chấn làm tuyết bay tứ tán. Tường thành không tu bổ không thể chịu đựng công kích trong thời gian dài, nhưng bọn họ không thể gấp gáp, phải đợi quân Địch đến gần mới lao ra đánh úp cho chúng trở tay không kịp.
Đã rất gần ——
Tần Hàn Châu lạnh lùng nói: “Lên ngựa!”
Tạ Yến Hồng và binh sĩ xoay người lên ngựa. Tần Hàn Châu xung phong đi đầu, vung đao chỉ vào quân Địch hô to: “Giết!”
Mấy trăm kỵ binh tinh nhuệ lao ra tựa như một mũi đao nhọn đâm xiên vào đội ngũ quân Địch. Đối phương chỉ mải nhìn mục tiêu phía trước là thành Tử Kinh Quan nên không dự đoán còn có tập kích bất ngờ, đội ngũ tiến công cứ thế bị xé thành một lỗ hổng lớn.
Đao đầu tiên của Tạ Yến Hồng chém trúng bả vai một gã người Địch, lúc xuất đao y còn do dự nên sức lực không mạnh, gã kia chỉ hơi nghiêng thân nhưng vẫn ngồi vững vàng trên lưng ngựa, mặt mày dữ tợn nâng đao bổ tới. Tạ Yến Hồng giơ đao đón đỡ, đột nhiên một mũi tên từ trên cao phóng xuống cắm thẳng vào đầu đối phương khiến gã rơi thẳng xuống đất.
Tạ Yến Hồng ghìm ngựa xoay người, không do dự mà vận đủ lực bổ đao về phía kẻ địch tiếp theo.
Tần Hàn Châu dũng mãnh dị thường, một thanh kiếm tả xung hữu đột, toàn thân tắm máu như không thiết sống, một vòng người xung quanh hắn gần như không ai dám tiếng lên. Đúng lúc này sau lưng hắn đột nhiên có người ném loan đao, thanh đao đánh vòng nhắm thẳng vào giữa lưng Tần Hàn Châu.
“Keng ——”
Tạ Yến Hồng giơ tay đỡ được loan đao đang bay tới, lực mạnh đến nỗi từ cánh tay đến ngực y đều tê dại. Tần Hàn Châu xoay mạnh người, giơ thanh bảo kiếm dính đầy máu quân Địch, sĩ tốt lập tức tập hợp dựa sát vào cạnh hắn, sắp hàng bày trận.
Hắn hô to: “Giết năm tên thăng làm ngũ trưởng! Giết mười tên phong thập trưởng! Giết hai mươi tên lập tức thăng bách phu trưởng!”
Sống chết trước mắt, không thể lui mà chỉ có thể giết. Đao uống máu, kiếm tước xương, thủ gia vệ quốc, phong quan tấn tước.
Tần Hàn Châu lao lên, Tạ Yến Hồng nhiệt huyết sôi trào giục ngựa đi theo, binh sĩ hô vang rung trời quả thực còn át đi cả tiếng đá tảng đập vào tường thành.
Trận chiến này kết thúc bằng việc quân Địch bỏ chạy trối chết, trên sông Cự Mã la liệt xác ngựa bị vướng dây cọc, có cả thi thể người bị ngựa chặn lại không thể trôi đi. Thời điểm Tần Hàn Châu suất binh trở về thành thì tuyết cũng ngừng hẳn, ánh trăng còn chưa kịp treo lên giữa trời.
Quân chủ lực của người Địch bị tiêu diệt gần hết, máy bắn đá không người điều khiển, số tàn binh còn lại trong thời gian ngắn khó lòng làm gì được quan thành. Bên phía Cư Dung Quan chắc chắn sẽ sớm phát hiện ra chuyện không ổn, đợi đến khi tin tức hai bên thông suốt thì mưu tính của quân Địch đã không còn khả thi nữa rồi.
Giải được vây làm Tần Hàn Châu thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn vừa về thành, đảo mắt một cái đã không thấy tăm tích Tạ Yến Hồng đâu nữa, Trường Ninh cũng không còn đứng trên thành lâu.
Bách phu trưởng ghé tai hắn hội báo: “Vị dũng sĩ kia kéo cung làm rách miệng vết thương, đã đi băng bó lại rồi.”
Tần Hàn Châu gật đầu: “Giám sát chặt chẽ hai người đó, thu hồi áo giáp, đừng để họ lừa dối trốn ra ngoài.”
Trải qua hai ngày này, Tần Hàn Châu càng thêm không tin vào thân phận Tạ Yến Hồng kể. Nếu đúng là đi thưởng ngoạn kỳ cảnh, thì Tạ Yến Hồng cùng lắm chỉ là tay công tử ăn chơi trác táng giá áo túi cơm. Thế nhưng kiến thức cùng cách nói năng của y lại hơn xa người thường, thêm thân thủ của Trường Ninh cũng không giống như bản lĩnh mà một tùy tùng nên có.
Hai người tuy lập công lớn, nhưng nơi này là biên quan, người đến lai lịch không rõ không thể không đề phòng.
Tần Hàn Châu đích thân đi đến doanh trại của hai người, cách cửa sổ nghe ngóng thấy bên trong thật sự đang băng bó, còn nghe được tiếng Trường Ninh xuýt xoa vì đau mới vừa lòng gật gù rời đi.
Chậu than bên trong trại cháy phừng phừng, Trường Ninh để trần thân trên xếp bằng ngồi trên giường, vết thương trên vai đã được bôi thuốc băng bó cẩn thận. Kết thúc trận chiến, Tạ Yến Hồng tuy giết địch còn nương tay nhưng chí ít không bị thương chỗ nào.
Y cảnh giác nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Không biết đã đi xa chưa, hay là ngươi lại rên đau thêm một tiếng đi cho chắc.”
Thật ra Trường Ninh không đau chút nào, vết thương này chỉ tính là vết thương nhỏ, tiếng kêu vừa rồi là vì Tạ Yến Hồng đột nhiên véo vào mặt trong cánh tay hắn một cái, hiện giờ vẫn còn dấu tay đỏ chót.
Tạ Yến Hồng làm bộ muốn véo cái nữa, Trường Ninh vội vàng nói: “Đi rồi.”
“Đi thật rồi?”
“Thật.”
Đột nhiên cửa sổ bị gõ ầm ầm, Tạ Yến Hồng giật thót vội vàng kê ghế đến bên cửa sổ, hé ra một khe cửa nhỏ quan sát, bên ngoài hóa ra là Lục Thiếu Vi.
Lục Thiếu Vi đánh cái hắt xì, hỏi: “Bao giờ đi?”
Tạ Yến Hồng đáp: “Đêm nay đi luôn.”
Lục Thiếu Vi đi theo đám người Trình Nhị vào thành, gã vốn nhỏ gầy, ăn mặc lại nhếch nhác vì đi đường lâu ngày nên binh sĩ cho rằng gã cũng là tù binh bị bắt, canh giữ có phần lơ là hẳn đi. Tạ Yến Hồng biết được liền kêu gã đi điều tra lộ tuyến rời thành, thừa dịp trời tối bỏ của chạy lấy người.
Thân phận của y không thể để người ngoài biết, hiện giờ khốn cục đã giải, Tần Hàn Châu lại là người cảnh giác nên chắc chắn đã sinh nghi rồi. Chờ đến lúc chủ tướng Tử Kinh Quan trở về, thân phận giả của y nhất định sẽ bại lộ, phải chạy ngay trước khi mọi chuyện chuyển biến xấu.
Trường Ninh mặc xong xiêm y, hai người lần lượt nhảy ra khỏi cửa sổ cùng Lục Thiếu Vi đi dọc theo những lối đi yên lặng không bóng người.
Đột nhiên sau lưng vang lên một tiếng kêu khe khẽ.
“Ân nhân!”
Tạ Yến Hồng sợ giật bắn mình, quay đầu lại mới biết người tới là Trình Nhị bèn giơ một ngón tay đặt bên môi: “Suỵt!”
Trình Nhị, huynh trưởng của cậu ta và các tù binh khác sau khi khai rõ họ tên lai lịch thì được tạm thời cho ở lại quan thành sung làm dân phu, hỗ trợ tu sửa tường thành. Chờ đến ngày chiến tranh chấm dứt, ai muốn về nguyên quán cứ trở về, ai muốn tiếp tục ở lại quan thành cũng có thể tùy thời sắp xếp.
Ca ca của Trình Nhị tuổi không lớn, nhưng trải qua một trận tra tấn đã như già đi mười tuổi. Hắn được Trình Nhị đỡ quỳ xuống muốn dập đầu tạ ơn Tạ Yến Hồng và Trường Ninh, miệng không ngừng kêu “Ân nhân”.
Tạ Yến Hồng sợ thủ vệ kéo tới, vội vàng nâng người dậy: “Không cần làm thế!”
Trình huynh vẫn nhất định muốn quỳ, Tạ Yến Hồng đành nghiêm túc nói: “Chuyện nhỏ thuận tay giúp mà thôi. Ta cũng có cha mẹ huynh trưởng, dễ dàng đồng cảm.”
Trình Nhị nói chen vào: “Ân nhân muốn đi đâu thế?”
Tạ Yến Hồng lắc não một cái, thở dài một hơi nhíu mày bày ra dáng vẻ u sầu, đoạn bắt đầu bốc phét: “Chắc các ngươi không biết, ta họ Ngôn, vốn là ngoại chất của An phủ sứ Ngụy Châu Trịnh đại nhân. Lần này ta bỏ nhà đi là vì đào hôn…”
Trường Ninh và Lục Thiếu Vi kinh ngạc quay đầu nhìn y.
Tạ Yến Hồng mặt không đỏ tim không đập, tiếp tục huyên thuyên: “Ta vốn có người trong lòng đã cùng thề hẹn dưới trăng, ai ngờ cữu cữu nhất định bắt ta phải cưới con gái ông ta. Ta không thể phụ giai nhân, đành phải mang theo tùy tùng và thư đồng đào tẩu trong đêm. Đến Tử Kinh Quan là chuyện trùng hợp, hiện giờ khốn cục đã giải, ta sợ người nhà sắp đuổi đến đây. Tần phó sứ để lộ hành tung của ta rồi, ta phải lặng lẽ rời đi thôi.”
Mấy câu chuyện này vẫn hay thấy trong thoại bản, hai người Trình gia nghe xong liền chép miệng than thầm, cực kỳ dễ dàng tiếp nhận. Mặc dù Lục Thiếu Vi vẫn còn mặc đạo bào rách nát trên người thì họ vẫn không chút hoài nghi, đi đào hôn mà, tình huống gì không xảy ra được.
“Thư đồng” Lục Thiếu Vi nhập diễn nhanh nhất, mặt ủ mày chau lên tiếng: “Công tử nhà ta cùng người trong lòng là một đôi trai tài gái sắc, nhân duyên trời định, đáng tiếc quá…”
Tạ Yến Hồng âu sầu nói: “Quan thành thủ vệ nghiêm ngặt, ta sợ khó lòng trốn thoát…”
Trình huynh vội nói: “Ân nhân! Tần phó sứ vừa mới sai người đưa xiêm y dân phu cho chúng ta, mọi người mau thay ra rồi trốn đi!”
Xiêm y màu xám cũ nát rộng thùng thình hoàn toàn không vừa với hai anh em Trình gia nhỏ gầy, Lục Thiếu Vi mặc vào phải xắn tay áo ống quần lên vài vòng, Tạ Yến Hồng mặc vào vừa vặn, Trường Ninh mặc hơi chật chội.
Đúng lúc bọn họ đã thay xong quần áo chuẩn bị rời đi, đột nhiên Trường Ninh nhìn về hướng cạnh cửa: “Có người.”
Tạ Yến Hồng vội đẩy cửa nhìn, bên ngoài xuất hiện một thiếu niên gầy gò đang sợ sệt ngã ngồi dưới đất. Hắn vừa đối mắt với Tạ Yến Hồng một cái đã cùng tay cùng chân bò dậy chạy biến.
Tạ Yến Hồng bồn chồn hỏi: “Đó là ai vậy?”
Trình Nhị vội vàng nói: “Một gã người câm, không cần lo lắng!”
“Người đó cũng đi cùng các ngươi sao?” Tạ Yến Hồng hỏi, “Ta nhìn tướng mạo hắn hình như có huyết thống người Hồ.”
Thậm chí còn rõ ràng hơn Trường Ninh một chút.
Trình Nhị nói: “Không phải người cùng thôn chúng ta, có lẽ đến từ tiểu thành phụ cận Sóc Châu. Nơi đó có nhiều người thông hôn với người Hồ lắm!”
Lục Thiếu Vi thúc giục: “Nhanh lên, đến lúc phải đi rồi.”
Tạ Yến Hồng cũng chỉ có thể từ bỏ. Ba người thừa dịp ngày mới lên, nối đuôi theo đội ngũ dân phu ra khỏi thành tu sửa tường vách. Ai mà ngờ Tần Hàn Châu vừa mới trải qua một phen ác chiến vẫn đứng sừng sững ngoài cửa thành cách đó không xa, không biết đang nói gì đó với mấy người bách phu trưởng.
Tạ Yến Hồng kinh ngạc: “Người này không cần ngủ sao?”
Đã đến tận đây rồi, bây giờ mà quay đầu thì quá lộ liễu nên chỉ có thể căng da đầu tiến về phía trước.
Tần Hàn Châu mặc áo giáp sáng loáng, trên bội kiếm còn vấy máu hiển nhiên là chưa kịp chà lau, dưới mắt có quầng thâm nhưng đôi mắt hổ vẫn sáng rỡ có thần như cũ. Ba người Tạ Yến Hồng đã cố ý làm cho mình nhếch nhác rách rưới nhất có thể, nhưng vóc dáng Trường Ninh quá cao, trường đao sau lưng được bọc vải kín mít vẫn khiến người ta khó lòng xem nhẹ.
Tần Hàn Châu rút bội kiếm ra ngăn trước đầu Trường Ninh, lạnh lùng nói: “Chờ một chút.”Lời tác giả:
Lần đầu tiên Tiểu Hồng đánh giặc!
Bình luận mấy chương trước có bạn đoán tình tiết giỏi quá!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");