Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên

Chương 29: Nhập quan




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trình Nhị là người Sóc Châu, ngày trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay rơi xuống cũng là ngày người Địch kéo tới càn quét thôn xóm của cậu, cướp đi dê bò lương thực, cưỡng bức phụ nữ, giết chết trẻ em, phàm là nam đinh cao hơn con dê con đều trở thành tù binh. Trình Nhị vốn tưởng mình, cha và anh sẽ bị đưa về địa bàn của người Địch làm nô lệ. Ai ngờ lần này bọn họ lại xua tù nhân đi về hướng đông nam.

Đêm qua, vài tù binh không chịu nổi đói khát, mất lý trí nên bất chấp tay không đối chọi với lính canh, cuối cùng bị người Địch tàn sát. Trình Nhị được cha mình che chở bên dưới nên miễn cưỡng giữ được tính mạng.

Tạ Yến Hồng xé nát miếng bánh ngâm vào nước nóng cho cậu ăn. Trình Nhị rét run bần bật bưng bát bánh ngâm nước nóng tuột cả lưỡi, không chờ được mà ăn ngấu nghiến. Trải qua kiếp sống tù binh nửa tháng, mỗi một miếng ăn đều phải tranh giành khiến cậu trở nên cực kỳ cảnh giác, cho dù bây giờ ở trước mặt ân nhân cứu mạng cũng chưa từng thả lỏng, ánh mắt lóe hung quang tựa như một con thú nhỏ bị thương.

Tạ Yến Hồng ngồi xổm trước mặt nhìn cậu ăn, Trình Nhị ăn ngấu nghiến xong, đưa tay chùi miệng nhìn về phía tay nải của bọn Tạ Yến Hồng, rõ ràng còn muốn ăn nữa.

Nhác thấy Trường Ninh khoanh tay khoác trường đao đứng ngay sau lưng Tạ Yến Hồng, vừa nhìn liền biết không phải người dễ chọc, cậu ta đành ngoan ngoãn ngồi yên.

“Người Địch bắt các ngươi làm gì?” Tạ Yến Hồng hỏi.

“Dẫn bọn ta đi Tử Kinh Quan.” Trình Nhị cũng là cái biết cái không, cậu ta nghe không hiểu tiếng Địch, vì ở chung nhiều ngày mới miễn cưỡng đoán mò ra.

Nơi này cách Tử Kinh Quan nửa ngày lộ trình, người Địch muốn làm gì rất nhanh sẽ biết thôi.

Trình Nhị trông nhỏ thó nhưng thật ra đã sắp mười ba tuổi, chỉ là nhiều năm ăn không đủ no nên vóc người mới thấp bé như vậy. Cậu ta kéo thi thể phụ thân ra khỏi núi thi thể, vùi đất xong thì quỳ gối dưới tuyết dập đầu ba cái, lau nước mắt liền nói muốn đi cùng bọn Tạ Yến Hồng đến Tử Kinh Quan. Cậu ta không biết đường, cũng không có cái ăn, quần áo mỏng manh, nếu đi một mình thì không tới một canh giờ sau chắc chắn chết cóng.

Tạ Yến Hồng đang bận suy xét, Lục Thiếu Vi lại là người đầu tiên phản đối.

“Không đủ thức ăn,” Lục Thiếu Vi hạ giọng, “Chúng ta không vào quan thành, không thể tiếp viện, tiết kiệm bao nhiêu hay bấy nhiêu. Hơn nữa, đại thiếu gia ơi, chúng ta không phải ra ngoài dạo chơi đâu, nếu để lộ thân phận là rơi đầu đấy…”

Tạ Yến Hồng hỏi Trình Nhị: “Ngươi đi Tử Kinh Quan làm gì?”

Trình Nhị đỏ mắt, cúi đầu nói: “Ca ca ta vẫn ở trong tay người Địch, ta cũng phải báo thù cho cha!”

Tạ Yến Hồng im lặng một lát rồi nói: “Cứ dẫn nó theo đi, đến gần quan thành thì để nó tự đi một mình. Phần ăn của ta có thể chia cho nó một nửa.”

Lục Thiếu Vi vội nhìn về phía Trường Ninh làm mặt quỷ, ý muốn hắn đứng ra nói vài câu khuyên ngăn dập tắt ý nghĩ của Tạ Yến Hồng. Trường Ninh lại chỉ khoanh tay đứng đó không nói lời nào.

Lục Thiếu Vi hết cách, giậm chân lườm nguýt: “Tùy các ngươi.”

Trình Nhị rất lanh lợi, sau khi biết được ai là người có tiếng nói nhất bọn thì chỉ chăm chăm đi theo Tạ Yến Hồng nửa bước không rời, việc gì cũng nhận làm. Cậu ta không dám lại gần Trường Ninh, Lục Thiếu Vi cũng không cho sắc mặt tốt nên đành làm con chó nhỏ của Tạ Yến Hồng, cả ngày tung tăng chạy vòng quanh chân y.

Quan thành cách đó không đến mười dặm, thành được xây bên bờ sông Cự Mã, hai bên là núi cao chót vót. Cửa thành đóng chặt, trên đỉnh có mấy ngọn lửa canh cháy hừng hực, còn mấy nghìn người Địch đi trước lại không thấy bóng dáng y như hà mã lặn xuống sông. Trời sắp tối, gió cũng mạnh lên, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ nên chỉ có thể nghỉ tạm ở một chỗ địa thế hơi cao.

Tạ Yến Hồng xé một nửa phần bánh của mình đưa cho Trình Nhị rồi đuổi cậu ta sang chỗ khác ngồi ăn. Chỉ một chốc mà cậu ta đã ăn sạch, tiếp tục trông mong nhìn phần bánh còn lại trên tay Tạ Yến Hồng. Y còn chưa kịp nói gì, Trường Ninh đã thấy phiền trước bèn đen mặt đứng lên xách gáy cậu nhóc ném ra chỗ khác, cuối cùng mọi chuyện mới ngừng nghỉ.

Tạ Yến Hồng thật ra không ăn no, nhưng lời nói ra phải nhất nhất tuân thủ, vì thế y ăn xong nửa miếng bánh của mình liền ngồi dựa vào cạnh tảng đá nhắm mắt nghỉ ngơi. Đói thì không đến mức rất đói, nhưng không ăn no dễ lạnh cóng hơn bình thường nhiều.

Y chà xát hai tay rùng mình một cái. Không bao lâu sau chợt có cảm giác ấm áp xuất hiện bên cạnh, hé mắt ra xem mới biết là Trường Ninh đã ngồi xuống cạnh mình. Thân hình hắn tựa như một cái bếp lò tỏa hơi nóng hừng hực. Tạ Yến Hồng không khách khí cọ lại gần, thân thể cũng mau chóng ấm lên.

Đây là trận tuyết lớn nhất từ đầu mùa đông đến nay, tuyết bay lả tả như lông ngỗng, cách mười bước không thể thấy rõ vật gì, nhiệt độ hạ xuống cực thấp thở khí ra cũng hóa thành băng.

Đoàn người Tạ Yến Hồng gần như là đồng thời bừng tỉnh, giữa tiếng gió rít gào còn nghe được một ít tiếng động khác. Bọn họ trèo lên chỗ cao xem xét, tuyết quá lớn nên cơ bản không sợ bại lộ hành tung. Cách màn tuyết bay tán loạn, quan thành chỉ còn là một cái bóng mơ hồ, ánh lửa trên đầu tường mỏng manh tưởng như sắp tắt.

Ánh mắt Trường Ninh tinh tường, quan sát một lúc rồi nói: “Người Địch nhân lúc tối trời tấn công.”

Gió tuyết dày đặc không thể quan sát tình hình chiến đấu thế nào. Dựa theo những gì Tạ Yến Hồng biết, Tử Kinh Quan ước chừng có hơn vạn quân trú đóng, phe người Địch chỉ có mấy ngàn người, không đáng phải lo.

“Tuyết lớn thế này, chỉ có thể đợi thôi.” Tạ Yến Hồng bất an nói, “Chờ tuyết ngơi bớt, chúng ta đi đường vòng vượt quan đi.”

Trình Nhị lo lắng cho huynh trưởng nên cực kỳ bồn chồn, dù không thấy rõ được gì cũng ngồi ở đó suốt đêm xem xét. Đến lúc trời hơi hửng sáng, gió tuyết giảm dần làm tầm nhìn tốt hơn, thị lực Trình Nhị không tồi lập tức kinh hô: “Nhiều người chết quá!”

Tạ Yến Hồng vội đi xem, trước cửa quan thành, bên cạnh sông Cự Mã là mấy trăm thi thể la liệt, khoảng cách quá xa nên không thể phân biệt được của phe nào. Tập trung nhìn kỹ mới thấy phe người Địch đã đóng quân ở ngạn bên kia sông cách bọn họ hơn mười dặm, đang giằng co với quân quan thành, nhân số không thấy giảm bao nhiêu chứng tỏ người chết chủ yếu là người trong quan thành.

“Sao lại như vậy được…” Tạ Yến Hồng lẩm bẩm.

Đúng vào lúc này, quân Địch tổ chức lại đội ngũ tấn công sâu vào quan thành. Bọn họ cưỡi ngựa cao lớn, tay cầm đao sắc bén xua đuổi mấy chục tù binh còn lại vào trong nước. Sông Cự Mã quanh năm không đóng băng, nước sông không lên đến ngực bọn họ, trên mặt còn có vụn băng trôi nổi.

Người Địch cưỡi ngựa qua sông, tù binh lảo đảo đi phía trước bị xua đuổi vừa lăn vừa bò, quan thành đóng chặt cửa không mở, quân giữ thành chỉ bắn tên từ trên xuống, gió tuyết dữ dội làm mũi tên mất độ chính xác, chỉ có vài mũi tên bắn trúng vào tù binh.

Những người đó ngã xuống đất rồi nhanh chóng bị người ngựa phía sau giẫm đạp lên.

Tạ Yến Hồng nhíu mày cả giận nói: “Vì sao không mở cửa nghênh địch?”

Phe người Địch không thừa thắng xông lên mà hình như chỉ thăm dò một trận, sau đó xua đuổi tù nhân về lại chỗ đóng quân. Sắc trời vẫn luôn âm u, cách xa như vậy vẫn có thể nghe thấy tiếng bọn họ vui vẻ reo hò như thể nắm chắc phần thắng. Trình Nhị nghiến răng nghiến lợi nhìn, tay nắm chặt thành quyền hận không thể trực tiếp lao xuống chém giết hết bọn chúng.

Kẻ thù trước mặt, bên ta binh lực áp đảo, mắt thấy đồng bào bị lấy ra làm lá chắn thịt thì phàm là người có chút tâm huyết nào cũng phải điểm binh ra khỏi thành, đại sát một phen mới phải.

Tạ Yến Hồng nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ ra, chẳng lẽ bên trong quan thành đã xảy ra chuyện gì rồi?

Y sờ soạng tay nải tùy thân, moi ra miếng hợp phù to bằng nửa bàn tay nhét ở dưới cùng. Thứ này y trộm được từ trong thư phòng Vương Am lúc còn ở Ngụy Châu, bên trên có khắc hai chữ “Ngụy Châu” và tên húy của Vương Am, nhờ có nó mà ngày đó y mới được rời khỏi thành lúc nửa đêm. Vương Am có thể nhúng tay vào việc dụng binh ở Cư Dung Quan, không biết ở Tử Kinh Quan thì thế nào.

Tạ Yến Hồng niết miếng hợp phù trong tay, đoạn nhìn về hướng quan thành rồi nói: “Ta đi vào quan thành xem tình hình, các ngươi ở đây chờ ta nửa ngày. Nếu không thấy ta đi ra, vậy… không cần chờ nữa.”

Trình Nhị là người thứ nhất đứng lên: “Ta cũng đi!”

Cậu ta vẫn là một đứa nhỏ, đương nhiên Tạ Yến Hồng không có ý định dắt theo. Y vừa xoay người chớm bước thì Trường Ninh đã lẳng lặng đi theo sau không kêu một tiếng.

“Ngươi…” Tạ Yến Hồng nhìn hắn một cái, sắc mặt phức tạp muốn nói lại thôi.

“Các ngươi nhanh lên, thằng quỷ con này phiền thật sự.” Lục Thiếu Vi tóm lấy Trình Nhị như tóm gà, tỏ vẻ cực kỳ mất kiên nhẫn không để cậu ta chạy theo. Trình Nhị nhỏ gầy nên giãy giụa không ra, chỉ biết nhe răng trợn mắt.

Tạ Yến Hồng và Trường Ninh xuống khỏi triền núi gập ghềnh, tránh né chỗ người Địch đóng quân, tính toán vòng ra phía sau lưng quan thành rồi xem thử làm sao để vào trong. Tạ Yến Hồng cắm đầu đi một hơi, cổ họng nghẹn cứng không nuốt xuống nổi, cuối cùng phải hỏi ra miệng.

“Ngươi đi theo ta làm gì?”

Trường Ninh im lặng vượt lên trước giẫm từng dấu chân rõ ràng lên mặt tuyết, Tạ Yến Hồng giẫm lên dấu chân của hắn mà đi tiết kiệm sức rất nhiều. Hắn đi một đường không nói gì, đột nhiên dừng bước duỗi tay ngăn y lại. Địa thế phía trước hơi cao, giữa bãi đá phủ tuyết trắng xuất hiện bốn người Địch mũi cao mắt sâu, râu quai nón xồm xoàm đang lắp máy bắn đá.

Tạ Yến Hồng rùng mình, vội vàng suy nghĩ đối sách.

Trường Ninh quay đầu liếc y một cái: “Nếu ta không đi theo, ngươi định vượt qua thế nào.”

Tạ Yến Hồng còn chưa kịp giận thì Trường Ninh đã cúi thấp người ẩn mình dưới bãi đá, đi vòng qua sườn bọn người Địch. Trên người bọn họ dính đầy tuyết, rất dễ ẩn nấp giữa một mảnh đất trời trắng xóa. Bước chân Trường Ninh nhanh nhẹn như dã thú kiếm ăn trên núi tuyết, lặng yên không tiếng động mà vòng ra sau lưng đám người.

Tạ Yến Hồng thò đầu ra quan sát, đột nhiên nhanh trí nhặt lên một cục đá lớn xoay cánh tay ném trúng vào một người. Bốn người Địch nói gì đó với nhau rồi cảnh giác rút loan đao ra, hai người trong bọn chậm rãi đi đến gần chỗ Tạ Yến Hồng ẩn nấp, chỉ để lại hai người đứng tại chỗ.

Trường Ninh không bỏ lỡ thời cơ bước ra khỏi tảng đá, đến tuyết dưới chân hắn cũng cực kỳ ngoan ngoãn không phát ra âm thanh nào.

Hai tay hắn xoay ngang trường đao chưa ra khỏi vỏ, di chuyển từ sau ra trước giữ chắc chuôi đao ngay dưới yết hầu gã người Địch nhấc bổng lên. Gã người Địch bị siết đến hai mắt trắng dã hô to gào rống. Đồng bạn ở bên cạnh gã lập tức vung đao về phía Trường Ninh, hắn không buông tay mà nhấc chân gạt ngã người kia, làm đối phương lăn cù cù xuống triền núi.

Hai người đi xem xét tính huống vội vàng chạy về. Tạ Yến Hồng nhanh nhẹn cầm một cục đá khác dùng hết sức đập vào đầu một gã ở gần mình nhất, người nọ hét lên rồi gục xuống. Người còn lại không rảnh quan tâm Trường Ninh nữa mà xoay người muốn giết Tạ Yến Hồng, nhưng y mau chóng thụp người tránh né được.

Đối phương không chém trúng, đang muốn vung đao chém lần hai thì Trường Ninh đúng lúc chạy tới, dùng chuôi đao đánh bại đối phương.

Tạ Yến Hồng tháo cung tên ra khỏi lưng người vừa ngã xuống, cầm cung cài tên nhắm chuẩn. Gã người Địch cuối cùng vừa từ triền núi bò lên, chỉ mới ló đầu đã bị mũi tên phá không bắn chết.

Tạ Yến Hồng buông cung tiễn thở hổn hển. Chỉ trong phút chốc mà bốn tên người Địch đã bị bọn họ hạ gục.

Lúc này y mới ra vẻ không phục mà nói: “Ngươi không đi theo, ta vẫn qua được.”Lời tác giả:

Có bình luận nói nhân vật như kiểu đánh quái lên level, cái tôi muốn chính là cảm giác này ó.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.