(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Thiếu Vi nhìn Tạ Yến Hồng, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, đành cẩn thận đề nghị: “Hay là cứ vứt hắn ở chỗ này?”
Trường Ninh hôn mê bất tỉnh ở đằng kia, vết thương trên đùi nếu không xử lý thỏa đáng chắc chắn sẽ chết. Tạ Yến Hồng lau sạch nước mắt, lại sờ lên dấu tay trên cổ, nghiêng đầu ảm đạm nói: “Hắn đã cứu ta rất nhiều lần, trước mắt cứ giữ mạng cho hắn đi.”
Lục Thiếu Vi nhìn ra ngoài thăm dò, đoạn nói chắc như đinh đóng cột: “Không đến bốn canh giờ nữa tuyết sẽ ngừng, tuyết vừa ngừng chúng ta sẽ xuất phát luôn.”
Trước khi tuyết tạnh, Trường Ninh lại tỉnh lần nữa.
Lần này Tạ Yến Hồng đã biết đề phòng, y giấu trường đao của hắn ở rất xa, tốn không ít sức lực vì thanh đao kia rất nặng. Trên tay Tạ Yến Hồng không có binh khí, y nhặt một nhánh cây có đầu mẩu hơi sắc đặt dưới yết hầu Trường Ninh, lạnh lùng đe dọa: “Nếu ngươi còn muốn giết ta, ta sẽ giết ngươi trước.”
Trường Ninh không thật sự tỉnh táo, hắn vẫn đau đầu và sốt cao vì vết thương trúng tên nên thần trí không rõ, cảm giác như mình vẫn còn trong mộng, đôi khi cảm giác như mình vẫn còn nằm trên cánh đồng tuyết la liệt xác chết kia.
Không đến năm canh giờ sau tuyết quả nhiên ngừng hẳn, sắc trời cũng mau chóng xám xịt.
Hai người Tạ, Lục lặp lại mánh cũ, dẫn con thanh thông mã quỳ xuống để đặt Trường Ninh lên lưng ngựa. Lục Thiếu Vi dẫn con ngựa đen chân thọt đi trước dẫn đường, Tạ Yến Hồng dắt thanh thông mã đi theo phía sau, khập khiễng lội trong lớp tuyết đọng. Tuyết rơi quá dày, mỗi lần giẫm xuống phải tốn chút lực mới rút chân ra được. Lục Thiếu Vi thấp bé nhẹ cân, đi trong tuyết vẫn nhanh nhẹn hơn một ít.
Đao của Trường Ninh treo trên lưng con ngựa què, lưỡi đao được Tạ Yến Hồng dùng tuyết lau rửa sạch sẽ rồi quấn vải như cũ, binh khí hung mãnh liếm máu một lần nữa thu mũi nhọn vào trong.
Thanh đao lau trước khi Trường Ninh tỉnh lại, lúc này Tạ Yến Hồng mới hơi hối hận, sớm biết hắn trở mặt nhanh như vậy thì có quỷ mới đi làm việc cho.
Tạ Yến Hồng gian nan lội tuyết, cảm thấy tuyết tẩm ướt giày da, cả tay cả chân đều lạnh như băng, ngứa ngáy khó chịu.
Y nhìn Lục Thiếu Vi tung tăng đi đằng trước, nghĩ thầm không biết ở đâu ra cái gã thần thần bí bí này, có thể quan trắc thời tiết lại rành cả bói toán, chỉ không biết bản lĩnh đó là thật sự hay mèo mù vớ chuột chết. Thế nhưng hiện tại y không có lựa chọn nào khác, dẫu ngay bây giờ Lục Thiếu Vi có dẫn đường đẩy cả hai xuống hố cũng chỉ có thể nhắm mắt cam chịu.
May mà Lục Thiếu Vi vẫn đáng tin cậy, đưa bọn họ vào một thôn trang nhỏ dưới chân núi.
Nhân lúc trời tối, Lục Thiếu Vi dẫn thẳng bọn họ tới một gian miếu Thành hoàng cũ nát nằm ở cuối thôn. Ông từ giữ miếu là một ông lão mù lòa, nói thứ thổ ngữ mà Tạ Yến Hồng không hiểu. Ông ta đưa cho bọn họ món cháo rau dại loãng như nước và mấy cái bánh vừa cứng vừa lạnh không biết làm từ thứ gì.
Tạ Yến Hồng đi theo sau Lục Thiếu Vi, nhìn gã lấy ra kim sang dược cất giấu sẵn cho vào nước, hòa tan thành hỗn hợp đặc như hồ.
Lục Thiếu Vi cầm thuốc, hỏi lại lần nữa: “Thật sự muốn cứu à? Chớp thời cơ hắn bất tỉnh, thẳng tay giết là được rồi.”
Tạ Yến Hồng nói: “Cứu trước đã.”
Lục Thiếu Vi lẩm bẩm: “Thuốc cất giữ lâu quá chẳng biết có mốc meo không nữa, cứ dùng tạm vậy.”
Tạ Yến Hồng cũng không biết nói gì, đã đến nước này rồi có chú ý hay không cũng vậy, cứ nhắm mắt chữa đại thôi. Lục Thiếu Vi đặt món thuốc đặc sệt đen thùi lùi một bên, duỗi tay xốc chăn Trường Ninh. Mũi tên ghim ngay trên đùi hắn, trước đó đã xử lý qua nên khoét một lỗ nhỏ trên quần, hiện giờ xử lý dứt điểm chẳng lẽ phải cởi quần hắn luôn sao?
Lục Thiếu Vi vươn tay ra lại thụt về, mở miệng sai phái Tạ Yến Hồng: “Cởi quần hắn ra.”
Tạ Yến Hồng đáp lại theo phản xạ, sau đó mới nhanh chóng phản ứng lại, cứng họng hỏi: “Cái, cái gì?”
“Cái gì là cái gì? Cởi quần, nhanh lên.” Lục Thiếu Vi vừa nói vừa chắp tay sau lưng nhìn sang chỗ khác, phi lễ chớ nhìn.
Tạ Yến Hồng chỉ có thể động tay. Y liếc Trường Ninh một cái, thấy hắn vẫn nhắm chặt mắt không tỉnh mới yên lòng, vội vàng kéo quần hắn xuống ném qua một bên, sau đó nắm chăn che lại, chỉ chừa hai cẳng chân ở ngoài.
“Được rồi đấy.” Y nói.
Lúc này Lục Thiếu Vi mới xoay người về, tay cầm một con dao lưỡi mỏng như cánh ve hơ trên lửa đỏ, miệng chỉ huy: “Lấy cái gì cho hắn cắn vào.”
Tạ Yến Hồng căng thẳng xé ra một miếng vải gấp lại định nhét vào miệng Trường Ninh, không ngờ hắn đột nhiên mở mắt cảnh giác bóp chặt cổ tay y một cái, lực bóp rất mạnh làm Tạ Yến Hồng kêu lên vì đau, giẻ cũng rơi phịch xuống đất.
Lần này Tạ Yến Hồng ném tay hắn ra, mắng to: “Tại sao ngươi lại như vậy!”
Ánh mắt Trường Ninh tỉnh táo không ít, hắn buông lỏng lực tay nhìn xuống vết thương trên đùi, lại nhìn sang con dao trên tay Lục Thiếu Vi, cuối cùng nói: “Để ta tự làm.”
Nói rồi hắn nhấc con dao đã tiêu độc trên lửa cắt xuống, mũi dao cắt vào da thịt, nhẹ nhàng xoay tròn đào mũi tên kim loại ra, đầu tên còn dính cả máu thịt leng keng rơi xuống đất. Trường Ninh nghiến chặt răng, trán đổ mồ hôi vì đau đớn, gân xanh nảy giần giật.
Lục Thiếu Vi thường xuyên hành nghề y, tay chân mau lẹ vội vàng đắp đống kim sang dược đen sì sì vào cái lỗ máu. Ban đầu máu còn tuôn ào ạt cuốn trôi cả thuốc ra ngoài, nhưng một lúc sau máu dần dần ngừng chảy, chứng tỏ thuốc đã có tác dụng.
Lúc này Trường Ninh mới thả lỏng ngã vật ra sau. Tạ Yến Hồng vốn muốn đỡ nhưng cuối cùng vẫn thu tay, để mặc hắn nặng nề ngã xuống giường.
Lục Thiếu Vi thu dọn đồ đạc: “Hẳn không còn gì đáng ngại đâu.”
Trường Ninh tiếp tục nửa ngủ nửa ngất, Tạ Yến Hồng cũng không có tâm trạng làm chuyện khác bèn húp ít cháo nóng lót dạ, sau đó ngồi xếp bằng gần chiếc giường đơn sơ giữ đống lửa, thỉnh thoảng ném thêm củi mới vào. Y ngẩn người nhìn ánh lửa lập lòe, không muốn nghĩ thêm bất cứ thứ gì nữa, sợ chỉ cần mình bắt đầu suy nghĩ sẽ lập tức bị nỗi buồn và tuyệt vọng bao phủ.
Bàn tay y đông lạnh đỏ bừng, tuy hơ bên lửa đã ấm lại nhưng vẫn đỏ, lại còn ngứa ngáy phát phiền. Tạ Yến Hồng dứt khoát mặc kệ, dựa đầu vào mép giường nhắm mắt thiếp đi.
Lúc Trường Ninh tỉnh dậy khỏi cơn mê, Tạ Yến Hồng đã ngồi dựa vào giường ngủ từ bao giờ.
Cơn đau đầu ngừng lại, vết thương trên đùi được đắp thuốc cũng không còn quá đau, ánh lửa rất ấm áp. Trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng củi lửa nổ tanh tách và tiếng hít thở an ổn của Tạ Yến Hồng.
Từ sau khi ngã xuống ngựa, đây là lần đầu tiên Trường Ninh tuyệt đối tỉnh táo.
Hắn bị truy binh chặn đường ngoài thành Ngụy Châu giữa trời gió tuyết, bọn họ xưng là nhận lệnh của “biểu thiếu gia” đến lấy mạng hắn. Những người này là tùy tùng của Vương Am, bọn họ xưng Vương Am là “lão gia”, “biểu thiếu gia” đương nhiên là chỉ Tạ Yến Hồng.
Hắn không có thời gian suy tư đã huy đao nghênh chiến. Mỗi một lần vung đao hắn lại nhiều thêm một phần phẫn nộ. Đây không phải lần đầu hắn vung đao giết người nhưng là lần đầu tiên phẫn nộ đến thế, cảm giác lục phủ ngũ tạng bỏng cháy vì lửa giận thật quá mức xa lạ.
“Ngươi đúng là một tên người gỗ không có tình cảm!” A Dương thường xuyên mắng hắn như vậy.
A Dương là một cậu bé được ngoại công nhặt về, lúc ấy cậu ta vẫn là một đứa bé con không biết bị ai vứt trong bụi cỏ. Con dê mẹ vừa mất con không ngừng liếm láp đứa trẻ, muốn cho nó bú sữa, ngoại công thấy thế bèn ôm về nhà nuôi.
Hắn, ngoại công và A Dương là khách ngoại lai trú chân trên thảo nguyên, không thuộc về bất cứ một thị tộc nào nên giống hệt một con dê béo chờ bị thịt, luôn phải tiếp đón rất nhiều kẻ gây rối. Lần đầu tiên Trường Ninh giết người là giết một gã người Địch* muốn trộm lương thực của bọn họ, trộm không thành còn định bóp chết A Dương.
*Người Địch (hay Bắc Địch): Theo thuyết vũ trụ quan “Trung Hoa” của người Trung nguyên cổ đại, các dân tộc ở phía Bắc sông Hoàng Hà thì gọi là Rợ hoặc Địch. Nhóm dân này bao gồm Hung Nô, Kim, Khiết Đan, Đột Quyết và người Hồ. Vì đây là truyện giả thiết hư cấu nên người Địch còn có thể là tên một tộc người do tác giả tự nghĩ ra lấy cảm hứng từ thực tế.
Hắn giết chết người kia, sau đó cùng ngoại công đào đất chôn xuống. A Dương sợ hãi không ngừng run rẩy làm ngoại công phải an ủi mãi. Riêng hắn lại không cảm thấy sợ, hắn mơ hồ biết mình nên sợ, nhưng trong lòng dường như luôn có một bức tường dày ngăn cách nỗi sợ ở bên ngoài.
Hắn cũng không hiểu cái gì là yêu thích, a công thích uống rượu, A Dương thích ngắm mặt trời lặn. Thậm chí A Dương còn yêu thầm nàng Ô Lan của Ô thị, luôn lén chạy đi ngắm nàng lúc mặt trời lặn. Còn hắn thì không thích bất cứ thứ gì, đôi khi hắn thích thích nhìn hoa nở trên thảo nguyên, nhưng nếu có người lỡ phóng ngựa giẫm lên cánh hoa hắn cũng không tức giận.
Vì thế A Dương mới hận sắt không thành thép mà mắng hắn: “Ngươi đúng là một tên người gỗ không có tình cảm!”
Mỗi lần như vậy a công luôn vỗ đầu A Dương trách cứ: “Không được mắng Trường Ninh, nó vì chuyện của cha mẹ mới trở nên như vậy.”
Trường Ninh không nhớ rõ về cha mẹ mình, chỉ nhớ trong mơ thỉnh thoảng lại xuất hiện biển lửa và cơn đau đầu khủng khiếp, sau lưng hắn còn giữ vết sẹo bỏng từ lúc đó. A Dương cũng không nhớ gì về cha mẹ mình, nghe a công nói vậy đương nhiên cậu ta không phục, nhưng cũng không nhẫn tâm mắng nữa, bèn đi hái một bó hoa diên vĩ thảo nguyên về đưa cho hắn làm hòa.
Hoa diên vĩ tím dừng trên vạt áo Trường Ninh, hắn vừa nhìn vừa ngửi, con ngựa ngoài lều trướng chợt hí vang thúc giục hắn mau ra cưỡi, hắn liền đứng lên làm hoa diên vĩ rơi lả tả đầy đất.
A Dương thấy vậy hùng hổ bỏ đi.
Trường Ninh đúng là hơi hơi thích Tạ Yến Hồng, thích như hắn thích hoa. Hắn thích hoa sẽ thích ngắm nhìn, sờ sờ một chút, ngửi ngửi mấy cái; thích Tạ Yến Hồng sẽ muốn xoa nắn cái lỗ trên vành tai y, hôn môi cũng làm hắn vui vẻ. Nhưng giống như cách hắn không hề lưu tâm nếu đóa hoa rơi xuống đất, lúc chia tay Tạ Yến Hồng ở Ngụy Châu, dường như hắn chẳng hề luyến tiếc chút nào.
Hắn nghe người ta nói Tạ Yến Hồng muốn giết mình cũng cảm thấy hợp tình hợp lý. Hắn đã biết quá nhiều chuyện cơ mật, mà những chuyện này đối với nhà Tạ Yến Hồng có vẻ cực kỳ quan trọng.
Nhưng hắn lại cảm nhận một cơn phẫn nộ xưa nay chưa từng có. Cảm xúc kịch liệt như đã bị đè ép rất lâu, lúc này dâng trào làm đầu hắn đau muốn vỡ. Người xuất hiện ngày càng nhiều, Tạ Yến Hồng cũng tới, hình như bọn họ nói với nhau gì đó mà hắn không nghe rõ, hắn chỉ biết vung đao, lưỡi đao chém vào xương thịt như chém đậu hũ, máu nóng trơn trượt khiến hắn không nắm vững chuôi đao, nhưng hắn vẫn cực kỳ phẫn nộ.
Trường Ninh rơi vào một cơn mơ nặng nề, giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh luôn nghe thấy tiếng Tạ Yến Hồng. Xuất phát từ bản năng, hắn bóp cổ Tạ Yến Hồng. Cần cổ y rất đẹp, trắng nõn thon dài, hắn chỉ cần dùng thêm một ít lực nữa là hoàn toàn bóp chết được y, bởi vì Tạ Yến Hồng đã phái người đi giết hắn.
Tạ Yến Hồng không hề có sức phản kháng, chỉ biết phí công cào tay hắn, đôi mắt ngập đầy ánh nước.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn buông ra.
Hắn nhìn Tạ Yến Hồng đang ngủ, nhìn dấu tay vẫn còn in trên cổ y từ màu đỏ đã chuyển thành xanh tím, đặt trên cần cổ trắng nõn trông càng ghê người.
Tạ Yến Hồng ngủ không quá say, nói mớ mấy tiếng có vẻ như sắp tỉnh lại
Không biết vì sao mà Trường Ninh sợ phải nhìn y, bèn nhắm mắt nghiêng đầu giả vờ như mình chưa tỉnh.Lời tác giả:
Tại sao Trường Ninh hành xử và suy nghĩ như vậy? Là bởi vì đầu hắn có bệnh (bệnh thật đấy)
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");