(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm sau thời tiết âm u, Tạ Yến Hồng dậy rất sớm, lại đề đạt với Vương Am chuyện tiễn Trường Ninh rời đi.
Vương Am nói “Được”, ngẫm nghĩ giây lát rồi đề nghị: “Buổi tối chúng ta cùng ăn bữa cơm, ta sẽ cho người dẫn hắn ra khỏi thành.”
Vương Am rời đi, Tạ Yến Hồng lại ngồi không chán chết, trái tim ngày ngày treo cao vì không có tin tức gì hữu dụng. Viện của bọn họ đóng hai lớp cửa, ngày thường ngoại trừ Vương Am và tùy tùng tâm phúc đến đưa tin đưa đồ vật thì không ai được bước vào nơi này. Hôm nay Tạ Yến Hồng lại thấy một nha đầu lạ mặt, búi tóc hai bên ngó nghiêng bên ngoài cửa sổ tròn. Lúc bị Tạ Yến Hồng phát hiện, cô nhóc hốt hoảng bỏ chạy như bay.
Tạ Yến Hồng sợ thêm phiền cho ngoại tổ phụ, nghĩ nhất định phải báo cho gã tùy tùng biết.
Đúng lúc này Trường Ninh cũng ra ngoài, sắc mặt đã tốt hơn chứ không ủ ê như hai ngày trước, hẳn là không đau đầu nữa. Tạ Yến Hồng nói với hắn: “A công đáp ứng ta, hôm nay sau giờ cơm tối sẽ cho người đưa ngươi ra khỏi thành, ngươi có thể về nhà rồi.”
Chờ thêm một lát y mới nghe thấy Trường Ninh trả lời: “Được.”
Tạ Yến Hồng lại hỏi: “Sau này ngươi có quay lại nữa không?”
Trường Ninh hỏi: “Quay lại làm gì?”
Quay lại làm gì? Nhất thời Tạ Yến Hồng không biết trả lời hắn thế nào.
Tạ Yến Hồng không khỏi nhớ tới mấy lần bọn họ hôn nhau dường như chỉ là những hành động làm ra trong lúc xốc nổi. Lúc này chúng khiến y cực kỳ ngượng, ngượng đến không chỗ dung thân. Sắp tới mỗi người đi một ngả rồi, rốt cuộc bọn họ chỉ đồng hành với nhau một quãng đường ngắn ngủi.
Y thẹn đến mức muốn bỏ chạy nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, đoạn nói sang chuyện khác: “Quan ngoại là nơi như thế nào, ta còn chưa được đi bao giờ.”
Tạ Yến Hồng vốn tưởng Trường Ninh sẽ không nói nhiều, không ngờ lần này hắn trả lời rất nghiêm túc.
“Ra khỏi cửa quan chính là dãy Âm Sơn nhấp nhô như thân rồng, mây mù bao phủ, nếu đi thẳng về hướng tây sẽ trông thấy thảo nguyên tươi tốt, có cả biển cát kéo dài trăm dặm và đá núi đỏ như mây chiều.”
Tạ Yến Hồng nghe đến thất thần, hận không thể gắn thêm một đôi cánh để bay đi xem thử.
Hai người đứng ngoài sân nói chuyện, sắc trời càng lúc càng âm u, gió lạnh gào thét quất vào mặt làm tai mũi đỏ bừng. Nhiều năm sống ở kinh sư nên Tạ Yến Hồng chưa từng trải qua mùa đông nào sớm như vậy, y quấn chặt áo lông, sụt sịt mũi vì lạnh.
Trường Ninh nhìn về phía đường chân trời: “Tuyết sắp rơi rồi.”
Tối hôm đó Vương Am bày một bàn tiệc rượu, rượu là rượu chay, trên bàn cũng không có thức ăn mặn. Vương Am nói gần đây mình có chút bệnh vặt, đại phu dặn dò nên kiêng ăn thịt cá.
Thức ăn tuy là đồ chay nhưng vẫn cầu kỳ ngon miệng, chỉ là Tạ Yến Hồng không có tâm tình thưởng thức. Trên đường đi ra ngoài y lại đụng mặt tiểu nha đầu kia, muốn gọi lại hỏi thăm thì nàng ta chợt giật mình xua tay. Thấy xung quanh không người, tiểu nha đầu mới tới nói với y: “Biểu thiếu gia, tiểu thư của ta hẹn ngài giờ tuất canh ba gặp mặt bên ngoài cửa tròn.”
Tạ Yến Hồng chưa kịp hỏi nàng đã vội vã bỏ đi.
Tiểu nha đầu hết xưng “biểu thiếu gia” lại đến “tiểu thư”, phỏng chừng chính là nha hoàn bên cạnh biểu muội Vương Yên.
Tạ Yến Hồng không hiểu chuyện gì, lẽ ra những việc thế này y nên báo với ngoại tổ phụ một tiếng. Nghĩ đến đây, y quay đầu nhìn thoáng trong phòng, ngoại tổ phụ đang mời rượu Trường Ninh nhưng hắn không tiếp, còn làm như không nghe thấy mà chỉ cúi mặt ăn cơm. Vương Am không xuống thang được, chỉ biết ngượng ngùng cười không khuyên nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tạ Yến Hồng quyết định cứ giấu đã, chờ gặp mặt Vương Yên xong lại tính tiếp.
Thời gian một bữa cơm nói dài cũng không dài, Vương Am đích thân dẫn Trường Ninh và Tạ Yến Hồng đi ra ngoài từ cửa hông. Đây là hẻm riêng của Vương trạch nên xung quanh không người lui tới, trời đã tối mịt, gió thổi càng thêm mạnh bạo như báo hiệu một trận tuyết rơi dày đặc.
Sau lưng Trường Ninh đeo trường đao, tay dắt con thanh thông mã —— là Tạ Yến Hồng đưa cho hắn.
Vương Am chắp tay nói: “Tráng sĩ, tùy tùng của ta sẽ đưa ngươi ra khỏi thành. Thủ binh ngoài cổng thành cũng chuẩn bị xong rồi, nhân lúc trời tối nên mau chóng khởi hành.”
Trường Ninh xoay người lên ngựa, tùy tùng theo sát phía sau. Tạ Yến Hồng cảm giác gió lạnh phất qua mặt mình tựa như muôn ngàn con dao sắc, quất cho cả mặt cả mũi y đều đau đến sắp tê dại.
“Khoan đã!” Y lên tiếng.
Mọi người đổ dồn mắt nhìn y tiến lên trước một bước. Trường Ninh cưỡi lên con ngựa to từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt vẫn bình thản không một gợn sóng. Tạ Yến Hồng đứng thẳng người chỉ đến đầu gối hắn, y ngẩng đầu, cảm giác mình rất muốn nói nhưng không biết nói gì mới phải, chỉ là nếu còn không nói, Trường Ninh sẽ cứ thế đi mất.
Y hỏi: “Ngươi… còn có…”
Trường Ninh không nghe rõ nên cong eo hỏi: “Cái gì?”
Tạ Yến Hồng hơi xấu hổ nên thì thầm bổ sung: “Kẹo hoa quế.”
Trường Ninh nhìn y: “Hết rồi, lần này là hết thật.”
Gió thổi ào ào nhưng Tạ Yến Hồng vẫn nghe rõ từng chữ. Y lùi ra sau một bước nhường đường, miệng nói: “Gặp lại.”
Trường Ninh thả lỏng dây cương, chân kẹp bụng ngựa hô “Giá” một tiếng, thanh thông mã khua vó chạy như bay, tùy tùng vội vã nối gót theo sau. Tạ Yến Hồng vẫn đứng yên một chỗ, gió lạnh thổi tấm áo choàng lông cừu quất phần phật vào chân. Chỉ trong chốc lát mà bóng dáng Trường Ninh đã hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.
Tạ Yến Hồng cảm thấy chóp mũi chợt lạnh bèn ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy từng bông tuyết li ti từ trên trời đáp xuống, tuyết rơi thật rồi.
Vương Am vỗ lưng y: “Trời lạnh lắm, đừng đứng đây lâu. Thôi, trở về uống với a công mấy ly nữa nào.”
Tạ Yến Hồng lắc đầu: “Gió thổi hơi nhức đầu, con đi về nghỉ trước đây.”
Vương Am không miễn cưỡng, liền sai người đưa y quay lại tiểu viện.
Tạ Yến Hồng ngồi ngẩn người trong tiểu viện tối thui, người hầu tiến vào giúp y châm đèn, trong phòng có địa long nên rất ấm áp dễ chịu, không cần khoác áo lông dày mà chỉ cần mặc áo đơn. Tạ Yến Hồng nhìn bốn phía chung quanh, mặc dù trong phòng bài trí đơn giản thanh tịnh, y vẫn hốt hoảng cảm giác như mình đã trở về kinh sư, tiếp tục làm một tiểu thiếu gia ăn sung mặc sướng trong hầu phủ.
Xa xa bên ngoài truyền đến tiếng phu mõ cầm canh, âm thanh trong trẻo vang lên giữa đêm tuyết khiến Tạ Yến Hồng giật mình bừng tỉnh.
Sắp đến thời gian ước định, y tỉnh táo trở lại, khoác thêm áo choàng dày, mang mũ trùm đầu xách đèn giẫm lên lớp tuyết mỏng đi ra sân. Hai lớp cửa bên ngoài tiểu viện luôn có người canh gác, Tạ Yến Hồng bước qua cánh cửa thứ nhất, không ai đứng đó, cửa thứ hai chính là khung cửa tròn hẹn gặp mặt Vương Yên.
Tạ Yến Hồng đi tới, vừa vặn đụng phải người trốn sau cánh cửa.
“Cẩn thận!” Tạ Yến Hồng vội buông đèn đỡ lấy nàng.
Vương Yên mặc áo choàng lông vũ sẫm màu, đầu đội khăn trùm quan âm lộ ra nửa khuôn mặt xinh đẹp thanh tú. Nàng đánh giá trên dưới Tạ Yến Hồng một lần, sau đó cúi người thi lễ: “Biểu ca, mấy năm không gặp.”
Thời Vương gia chưa được điều về Ngụy Châu thì hai anh em vẫn thường xuyên chơi cùng, hiện giờ trưởng thành rồi, ai cũng thay đổi nên nhất thời không dám nhận nhau.
Tạ Yến Hồng nóng lòng muốn biết lý do nàng đến đây nên vội vàng đỡ người, đoạn đi thẳng vào đề: “Biểu muội tìm ta có chuyện gì?”
Vương Yên quay đầu thoáng thấy tiểu nha đầu đang đứng đằng xa trông chừng, trong tầm mắt chỉ có đúng hai người mới nói: “Tổ phụ được tuyên phủ sứ Trịnh đại nhân mời đi, canh hai sẽ trở lại. Ta đã đuổi người đi hết rồi, chúng ta nói ngắn gọn thôi.”
Nghe được mấy chữ “Tuyên phủ sứ Trịnh đại nhân”, lòng Tạ Yến Hồng lập tức chùng xuống —— Ngoại tổ phụ nói mình và tuyên phủ sứ tân nhiệm có vài khúc mắc, tại sao đêm khuya còn được người ta mời tới cửa?
Thấy Tạ Yến Hồng nhíu mày, Vương Yên biết y cảnh giác nên dứt khoát nói một hơi.
“Trong kinh đã phát công văn tập nã biểu ca, tổ phụ ra quyết định rồi, ít ngày nữa sẽ trói biểu ca đưa đến chỗ Trịnh đại nhân.”
Một tiếng nổ ầm vang trong đầu khiến Tạ Yến Hồng choáng váng.
Vương Yên nói: “Kim thượng đoạt vị bất chính, nơi nơi đều nghị luận. Chắc biểu ca không biết, mới tháng trước trong kinh đã giáng tội mấy vị Thái học sĩ lắm miệng, vài vị trong đó nguyên quán ở Ngụy Châu bị bắt sung quân đuổi về quê, vĩnh viễn không được bước vào quan lộ. Chính vì việc này mà bên trên mới phái tuyên phủ sứ mới về. Tổ phụ sợ bị liên lụy trách tội, cho nên mới… thường xuyên qua lại.”
Nói “qua lại” nhưng thực chất là “nịnh bợ”, chỉ là Vương Yên không thể trực tiếp chỉ trích trưởng bối trong nhà. Tiểu thư khuê các như nàng mà có thể kể hết những việc này rõ ngọn rõ ngành, lại còn không ngại đêm khuya báo tin, nhìn thôi cũng hiểu là người có tình có nghĩa, đuổi người canh cửa đi chứng tỏ có dũng có mưu. Tạ Yến Hồng không khỏi khâm phục nàng.
Y không phải chưa từng phát hiện đủ loại dấu vết kia, chỉ là không muốn thừa nhận, cũng không thể chọc phá tầng cửa sổ giấy đó. Có người hỗ trợ hay dựa vào luôn luôn tốt hơn nhiều so với tứ cố vô thân không ai hỏi đến.
Trên đời có ai tình nguyện thừa nhận mình đang bị người chí thân phản bội đâu?
Y nhắm mắt hít sâu một hơi cho bình tĩnh.
Vương Yên lại nói: “Tổ phụ có ý kết thân với Trịnh gia nhưng ta không muốn, ta đến nội thư phòng tìm tổ phụ thì tình cờ nghe được. Tuy ông ấy hành động không đúng nhưng cũng vì bảo vệ người nhà. Huynh… để ta sai nha hoàn đưa huynh ra ngoài từ cửa hông nhé…”
Tạ Yến Hồng nhìn sắc trời, có lẽ đã sắp canh hai. Y sốt ruột cắt lời nàng: “Có một bức thư quan trọng liên quan đến nền tảng quốc gia đặt trong thư phòng, biểu muội đã giúp thì giúp cho trót, đưa ta đến thư phòng đi.”
Trong lòng y không quá nắm chắc, chỉ là cứ rời đi như vậy thì làm sao y đối mặt với lời giao phó của mẫu thân?
Vương Yên chưa bao giờ trải qua chuyện này, sắc mặt nàng trắng bệch nhưng vẫn cắn răng giậm chân: “Đi mau một chút.”
Tạ Yến Hồng thổi tắt đèn rồi theo sau Vương Yên, tiểu nha đầu đi trước dẫn đường. Hai người vòng trái quẹo phải giữa đêm tuyết, đi một hồi mới đến cửa nội thư phòng. Vương Yên được tổ phụ cưng chiều coi trọng nên cũng hay ra vào nơi này, tiểu nha đầu tiến lên ngọt nhạt mấy câu, người trông cửa đã nhường đường cho nàng đi vào.
Sau khi bước vào, nàng đuổi người bên trong đi rồi mở cửa sổ cho Tạ Yến Hồng xâm nhập.
“Nếu là thư từ quan trọng thì sợ là không cất ở đây đâu.” Vương Yên nói.
Tạ Yến Hồng nhanh chóng tìm kiếm, vừa tìm vừa nói: “Để ta tìm thử, nếu tìm không thấy mới quyết định…”
Vừa dứt lời y đã trông thấy phong thư mình vất vả mang từ kinh sư đến đây được tùy tiện đặt trên bàn sách, chỉ dùng một cái chặn giấy hổ phách chặn lên. Trái tim Tạ Yến Hồng như ngừng một nhịp, trong lòng phát giác không ổn nên không suy nghĩ nhiều mà mở cả hai tờ giấy thư ra đọc.
Một tờ trong số đó chỉ có mấy dòng ngắn ngủi, đúng là nét chữ của Vương thị.
“Phụ thân đại nhân thân khải. Trong kinh có nạn binh hoả, Vinh Vương mưu phản. Cả nhà Định Viễn hầu quyết không cam lòng cúi đầu trước tặc tử nên chắc chắn sẽ có họa diệt môn. Con gái đã sớm mang lòng khẳng khái chịu chết, chỉ duy nhất không yên lòng vì Tiểu Hồng. Phận con trẻ côi cút, xin phụ thân thay con bảo vệ Tiểu Hồng, để nó cơm rau bình an qua ngày. Cũng xin cha nói lại với Tiểu Hồng rằng, trời đất như quán trọ, luôn có ngày về, đừng quá bi ai. Chỉ cần trong mơ vẫn biết đường đi cũng đủ an ủi lòng này.”
Lạc khoản là tên chữ của Vương thị thời con gái —— A Bích.
Trên giấy còn vương lại vài giọt nước mắt làm nhòe chữ viết.
Hai tay Tạ Yến Hồng run rẩy lật nốt tờ giấy còn lại ra, y vốn tưởng nó là di chiếu của tiên đế, chính miệng mẫu thân cũng nói như vậy. Ai ngờ sau khi mở ra thì chỉ là một tờ giấy trống rỗng trắng như tuyết.
Tiếng mõ phu canh vang lên bên ngoài, giờ đã là canh hai.
Vương Yên thúc giục: “Nhanh lên, tổ phụ đã điều phân nửa binh mã trong phủ đi rồi, lúc này là thích hợp nhất.”
Tạ Yến Hồng cứng người, hai tay siết chặt tờ giấy thư đến nhăn nhúm. Giọng y trở nên khô khốc, suýt nữa không phát ra nổi âm thanh.
“Điều… điều đi đâu?”
“Hình như là ra khỏi thành, mới tối nay thôi.”
Tạ Yến Hồng giật mình cả kinh, máu trong người thoáng chống lưu động trở lại. Y nắm tay Vương Yên rất chặt khiến nàng suýt nữa sợ hãi kêu thành tiếng.
“Nhanh lên! Ta muốn ra khỏi thành!”
Bên ngoài thành Ngụy Châu tuyết rơi càng ngày càng dày, phóng mắt nhìn chỉ thấy trời đất bao la. Vó ngựa giẫm vào vũng tuyết đọng rồi nhanh chóng hất tung tạo nên từng đợt sóng tuyết. Gió thổi căng cứng cơ mặt, Trường Ninh phải nheo mắt để không bị bông tuyết đập thẳng vào.
Giữa tiếng gió thét gào, hắn nhạy cảm nhận ra có tiếng mũi tên phá không bay đến. Trường Ninh theo bản năng áp người vào sát lưng ngựa, làm mũi tên gần như sượt ngang qua gáy.
Ngựa không dừng vó, Trường Ninh giữ nguyên tư thế nằm sấp mà hất dây cương thúc giục ngựa chạy càng nhanh. Hắn quay đầu phát hiện gã tùy tùng luôn theo sau hộ tống mình ra khỏi thành đã mất tăm không bóng dáng, thay vào đó mà mấy tên kỵ binh mặc giáp trụ chỉnh tề, vũ khí sáng loáng.
Giữa cơn bão tuyết, phía sau có truy binh, đằng trước cũng nghe loáng thoáng có tiếng người ngựa tiến đến gần.
Trường Ninh vội vàng ghìm ngựa, con thanh thông mã nâng vó trước gần như dựng đứng cả người lên, miệng hí dài một tiếng. Hắn trở tay gỡ cây trường đao luôn khoác sau lưng mình, tháo dây buộc nhẹ nhàng rũ rũ, mảnh vải luôn bọc quanh lưỡi đao lập tức rơi xuống nền tuyết.
Đao ra khỏi vỏ, hai mặt mài bén, hàn quang bức người.Lời tác giả:
Trước kia từng nghe có ai nói rằng trong một bộ phim, nếu mở đầu xuất hiện một khẩu súng thì trước khi phim hết, súng nhất định sẽ nổ vang.
Ngày hôm nay cũng thế, thanh đao xuất hiện ngay từ đầu, trước khi kết truyện nhất định phải ra khỏi vỏ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");