Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên

Chương 2: Con trai người quen cũ




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thời điểm Tạ Yến Hồng bị xách ra ngoài thì viện binh do Lục An kêu gọi cũng vừa lúc chạy tới.

Nhan Trừng ở trong nhà xếp thứ ba, lớn hơn Tạ Yến Hồng hai tuổi. Trước đó không lâu, người nhà sợ hắn ở không nhàn rỗi đi dọa mèo chọc chó bèn tìm cho hắn một chân trong đội cấm quân Ngự Long theo hầu Thánh giá, là một công việc khá nhẹ nhàng lại phô trương. Kẻ xuất thân con cháu huân tước như hắn, cấp trên không tiện sai phái thì thôi, mỗi ngày còn được đồng liêu tranh nhau nịnh bợ thổi phồng.

Vốn hôm nay là ngày hắn phải đi trực, nhưng giữa đường lẻn trốn ra ngoài làm việc riêng, còn thắng đường không ít đồ tốt. Vừa nghe Tạ Yến Hồng gặp phiền phức, Nhan Trừng lập tức ném bẹt đồng tiền quan xuống, vội vàng dẫn theo mấy người nữa chạy về hướng này.

Thấy cấm quân tới, mọi người nhanh nhẹn tránh đường. Nhan Trừng chạy quá gấp làm chiếc áo choàng đồng phục màu đỏ tím lệch hẳn qua một bên, mắt thấy Tạ Yến Hồng bị một gã thanh niên ăn mặc rách rưới tóm lấy, hắn không rảnh nghĩ nhiều đã hét lớn rút kiếm khỏi vỏ.

Tình cảnh động đao động kiếm khiến người vây xem hốt hoảng. Tạ Yến Hồng chỉ chăm chăm muốn kéo cổ áo mình ra khỏi tay Trường Ninh, thế nhưng dùng sức đến độ mặt mũi đỏ bừng mà vẫn không kéo thành công.

Nhan Trừng cũng có chút võ công trên người, thanh kiếm sắc sáng như tuyết giương cao chuẩn bị vung về phía Trường Ninh. Ánh mặt trời chiếu vào lưỡi kiếm phản xạ lên Trường Ninh khiến hắn hơi nheo mắt bèn nghiêng người tránh thoát đòn tấn công, cánh tay giữ Tạ Yến Hồng đồng thời đẩy người sang một bên, sau đó nhấc chân gạt ngã Nhan Trừng. Còn chưa dùng bao nhiêu sức lực mà Nhan Trừng đã ngã ngồi xuống đất. Mông hắn đau đến sắp nứt, nhe răng trợn mắt hô lớn: “Ngươi muốn chết sao!”

Hay thật, đến cấm quân cũng bị đánh, một vùng xung quanh chen chúc đầy người chật như nêm, khung cảnh cực kỳ hỗn loạn. Trường Ninh làm người khởi xướng thì đứng lù lù như đống núi, Tạ Yến Hồng trái lại đến ý nghĩ muốn chết cũng có luôn.

Đúng lúc này một nhóm người khác lại xuất hiện, vừa xông vào vừa hô lớn “Dừng tay”.

Đại quản sự nhà Định Viễn hầu kéo theo gia đinh vất vả lắm mới chen qua được đám đông vây xem, nhìn thấy thế trận này suýt nữa nhắm mắt ngất xỉu luôn. Đầu tiên ông ta nhào đến xem tình hình Tạ Yến Hồng đã giận đến đỏ mặt tía tai, muốn giúp y gỡ cổ áo ra khỏi tay Trường Ninh nhưng không gỡ được, bèn nói với hắn: “Tráng sĩ, ngài buông tay ra trước đã, về nhà chúng ta lại nói.”

Tạ Yến Hồng trừng mắt kêu lên: “Trung bá, người kia là ai!”

Trung bá thì thầm: “Lão gia tìm về…”

Sau một hồi hỗn loạn nữa, Trung bá khuyên trái khuyên phải, vỗ về đến khô miệng mới khuyên được đám Nhan Trừng rời đi, sau đó khuyên Trường Ninh tạm buông tay, đoàn người rồng rắn trở về phủ Định Viễn hầu.

Định Viễn hầu gia Tạ Thao đang đứng chắp tay sau lưng chờ sẵn trong nhà. Cổ áo Tạ Yến Hồng bị kéo nhăn nhúm không ra hình gì, tức giận trở về nhìn thấy cha, còn chưa kịp mở miệng tố cáo thì Trường Ninh đã chắp tay nói trước với Tạ Thao: “Tìm được rồi.”

Tạ Thao đối đãi với Trường Ninh rất khách khí: “Tráng sĩ, thằng ranh này hư đốn quá, làm phiền rồi.”

Hầu gia ngọt nhạt lịch sự mà Trường Ninh vẫn không mảy may tỏ thái độ, cứ như đó là chuyện đương nhiên, hắn chỉ giữ nguyên tư thế chắp tay, không đáp lại một lời xã giao nào.

Tạ Yến Hồng cả kinh đến mức nói lắp: “Cha, đây, đây là ai vậy?”

Tạ Thao lại không có sắc mặt ôn hòa như vậy đối với Tạ Yến Hồng, ông nhíu mày nhấc chân muốn đá mông y một cái, Tạ Yến Hồng vội vàng nhảy tránh, chỉ vào Trường Ninh mách lẻo: “Cha! Tên nhãi này đánh người! Còn đạp Nhan Trừng một cái nữa!”

Tạ Thao tuy già mà chưa yếu, ông bước một bước giơ tay xách tai Tạ Yến Hồng lên, miệng nói: “Đây là con trai một người quen cũ, từ hôm nay sẽ đi theo bên cạnh con trông chừng, đỡ cho con cả ngày chỉ làm chuyện vô bổ.”

Con trai người quen cũ? Là người quen nào?

Tạ Thao có công phò vua, từng đi theo Kim thượng một đường đấu tranh giành thiên hạ, các nhà giao hảo thường ngày toàn là võ tướng, mà lui tới thân mật nhất chính là Thái Bình bá họ Nhan và An Tĩnh bá họ Tôn, trước nay chưa từng nghe đến vị người quen nào nhiều năm không gặp, cũng không nghe nói gì về cậu con trai ăn mặc rách rưới như lưu dân trước mặt.

Tạ Yến Hồng bị xách lỗ tai kêu oai oái, Tạ Thao còn không cho y chút thể diện, nhấc chân muốn đá mông. Tạ Yến Hồng chạy vòng đường nào, Tạ Thao liền vòng theo đường đó đá cho bằng được, hai cha con giằng co qua lại cứ như hai con quay.

“Khụ khụ ——”

Có tiếng ho nhẹ vang lên ngoài hành lang, Tạ Yến Hồng ngước mắt nhìn, bên kia hành lang xuất hiện một người phụ nữ trẻ khí chất nhu hòa, là người vợ mà huynh trưởng Tạ Nguyệt Lộ mới cưới về hai năm trước, cũng là tẩu tử của Tạ Yến Hồng, Chương Ngọc Anh.

Chương Ngọc Anh nhỏ giọng nói với Tạ Thao: “Mẹ sai con đến tìm cha, nói cha đi xem giúp bồn kim tâm cành rủ phía hậu viện, không hiểu vì sao mà mãi không ra hoa.”

Trước mặt con dâu dù sao vẫn phải cho con trai chút mặt mũi. Tạ Thao bèn buông lỏng tay, “Hừ” một tiếng rồi xoay người bỏ đi. Chương Ngọc Anh mỉm cười với Tạ Yến Hồng, y vui vẻ ra mặt, vội tiến đến gần cười nịnh: “Tẩu tử lợi hại quá, ngày mai ta ra ngoài sẽ kiếm cho tẩu vài quyển thoại bản mới.”

Chương Ngọc Anh làm mặt quỷ cười nhạo hắn một trận, sau đó cũng đi mất.

Mệnh lệnh vừa rồi của Tạ Thao quá dứt khoát, Tạ Yến Hồng nào dám chống đối ra mặt nên chỉ đành đáp ứng, nhưng trong lòng thì nhao nhao kháng nghị đến bảy tám trăm lần.

Nói là theo bên người, chẳng lẽ cứ thế không cắt đuôi được? Nếu mình đi về phía hậu viện, Trường Ninh cũng muốn theo vào luôn hay sao? Tạ Yến Hồng nghĩ như vậy liền vội vàng nhấc chân đi. Trường Ninh vẫn không biểu cảm gì, cũng không nói lời nào mà chỉ nghiêm túc xem lời Tạ Thao là mệnh lệnh, thật sự theo sát y một bước không rời, thậm chí không kiêng dè đi thẳng vào nội viện.

Nội viện của hầu phủ vốn không cho đàn ông bên ngoài lui tới, bây giờ thình lình có một thanh niên xa lạ đặt chân, các nha hoàn bà bà gặp phải trên đường đều hấp tấp tránh đi, vài nha đầu nhỏ tuổi còn không nhịn được quay đầu đánh giá. Trường Ninh lại như không nhìn thấy gì, đôi mắt thẳng tắp tập trung nối gót theo Tạ Yến Hồng.

Tạ Yến Hồng lạnh lùng liếc mắt, trong lòng thầm nghĩ đây chẳng lẽ là một tên đầu gỗ bị ngốc sao?

Lúc này Tạ hầu gia đang ở trong hậu viện vén tay áo chăm sóc bồn hoa trà kim tâm cành rủ, Tạ Yến Hồng nhanh nhẹn né tránh, quay đầu đi tìm mẹ.

Hầu phu nhân Vương thị đã sắp xếp xong cơm nước chờ con trai nhỏ về ăn. Xưa nay sức khỏe Vương thị vốn không tốt, mỗi năm đều tốn một nửa thời gian nằm trên giường nên rất yêu chiều cậu con trai nhỏ. Tạ Yến Hồng gặp mẹ lại mách lẻo một phen, ai ngờ hầu phu nhân cũng quen biết vị con trai người quen cũ này, thái độ khách khí không khác hầu gia, thậm chí còn mời hắn cùng ngồi xuống bàn ăn cơm.

Trên bàn bày đầy đồ ăn ngon, có món cá tươi cắt lát mọng nước trong suốt như pha lê mà Tạ Yến Hồng thích nhất, được xếp thành từng đóa hoa nhỏ, còn có vịt bát bảo, măng khô, sủi cảo nhân thịt dê vân vân… làm ai nhìn cũng thèm chảy nước dãi.

Tạ Yến Hồng lạnh lùng hừ một tiếng, ngồi xuống bàn ăn.

Trường Ninh chỉ lắc đầu hỏi: “Có bánh Hồ không?”

Tạ Yến Hồng gắp một lát cá, nghe vậy cả kinh đánh rơi cả cá xuống đĩa. Hầu phu nhân cũng bị hỏi đến bối rối không biết đáp thế nào. Trường Ninh lại cho rằng bọn họ khó xử, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Màn thầu cũng được.”

Hầu phủ vốn ăn uống cầu kỳ, dù có người hứng khởi muốn ăn một chiếc màn thầu cũng phải cắt thành từng miếng nhỏ, nhúng trứng sữa chiên thơm lên mới được. Hoặc giả muốn ăn màn thầu trắng cũng phải sắp kèm thêm tám chín loại rau dưa thịt khô, ai có thể ngờ Trường Ninh chỉ thật sự muốn một cái màn thầu trắng không thôi được.

Vương thị đứng ra sắp xếp nơi ăn chốn ở cho Trường Ninh ngay trong viện của Tạ Yến Hồng.

Đến khi Tạ Yến Hồng trở về, Lục An đã bưng mấy cái màn thầu trắng mà Trường Ninh yêu cầu lại đây, bánh bao mềm xốp trắng tinh đặt trong bát sứ hãy còn bốc khói nghi ngút.

Tạ Yến Hồng vẫn chưa nguôi giận dữ, nhớ lại cảnh tượng mình bị xách tai trước mặt nhiều người như thế lại cảm thấy chẳng còn chút mặt mũi nào. Y cố ý lớn tiếng: “Đây là thứ gì? Thủ vệ hầu phủ còn không thèm ăn đâu.”

Trường Ninh làm như không nghe thấy, vươn tay muốn nhận màn thầu. Tạ Yến Hồng càng giận hơn, y tiến lên một bước giật lấy bát đựng, động tác quá hung bạo nên làm màn thầu bên trong rơi xuống đất, vỏ bánh trắng tinh bị dính một tầng bụi bặm.

Tạ Yến Hồng ngẩng đầu lên chợt thấy Trường Ninh đang nhìn mình chằm chằm, giật mình vội vã nhét lại cái bát cho Lục An.

“Còn…” Y muốn xin lỗi theo bản năng, nhưng lời đến bên miệng lại chệch hướng, “Còn không mau nhặt lên đi?”

Tuy Tạ Yến Hồng lớn lên trong cẩm y ngọc thực nhưng trước nay chưa từng nói lời chà đạp kẻ dưới, bây giờ nói xong chính y lại thấy ngượng trước, nhanh chóng xoay người trở về phòng mình.

Y vịn cửa sổ nhìn ra thấy Trường Ninh thật sự nhặt chiếc màn thầu dưới đất lên. Một người cao lớn như vậy mà ngồi xổm dưới mái hiên, món đồ vốn đeo trên vai bây giờ gác tạm dưới chân, hai tay nâng chiếc bánh lớn ăn hai ba miếng đã hết sạch. Về phần cái bánh bị bẩn, hắn cũng cẩn thận lột lớp vỏ ngoài dính đất rồi ăn hết phần sạch sẽ còn lại. Lục An xem mà trợn mắt há mồm, chạy xuống bếp cầm ra thêm mấy chiếc cũng bị ăn không chừa lại một mẩu vụn.

Tạ Yến Hồng ngẩn cả người, cảm thấy đối phương hẳn là sống rất nghèo khổ, có khi từ bé đến giờ chưa từng được ăn qua món ngon nào, rất đáng thương. Y lại nhìn tiếp cái tay nải hắn đặt bên chân —— Hình dáng thuôn dài, dựng lên phải cao ngang một người, bên ngoài bọc một lớp vải đã bạc màu, không biết là thứ gì.

Y cực kỳ tò mò nên lại lén chuồn ra ngoài yên lặng dịch đến gần, duỗi chân muốn đá nhẹ thử một cái.

Chẳng ngờ chỉ vừa nhấc chân thì Trường Ninh đã ngẩng đầu nhìn thẳng, ánh mắt sáng ngời tựa như loài chim ưng săn mồi nhìn chằm chằm vào chim sẻ. Tạ Yến Hồng hoảng sợ lùi chân, “Hừ” một tiếng rồi xoay người trở về phòng.

Bỗng dưng từ đâu mọc ra một người sống làm mọi thứ đều trở nên lấn cấn, giống hệt một viên đá cứng cộm dưới gối đầu khiến Tạ Yến Hồng nhấp nhổm không yên. Y xoay người ngồi dậy khỏi giường, Lục An đang nằm trên chiếc giường nhỏ cạnh cửa sổ gác đêm, nghe thấy tiếng động bèn mơ màng hỏi: “Nhị gia muốn uống trà sao?”

Tạ Yến Hồng đáp: “Ngươi cứ ngủ đi, ta ra ngoài sân hóng gió.”

Trong viện cực kỳ yên tĩnh, ánh trăng như nước chảy tràn khắp sân. Giữa sân trồng một cây lê cao to, hoa lê đã rơi rụng gần hết, chỉ còn chừa lại vài chấm trắng nhỏ mọc ở đầu cành.

Tạ Yến Hồng rón ra rón rén đi về dãy phòng phía đông, cũng là chỗ ngủ mà Vương thị bố trí cho Trường Ninh.

Đèn đã tắt, người phỏng chừng đã ngủ. Tạ Yến Hồng nhón mũi chân như mèo, nín thở nhẹ nhàng đẩy cửa ra một cái khe nhỏ không để lại tiếng động. Y thò mặt nhìn thử, bên trong tối đen như mực, cũng không thấy bóng người. Ngẫm nghĩ một lúc, y lại to gan đẩy cửa rộng thêm để lén lút lẻn vào.

Căn phòng này không tính là rộng, bên phải là giường đã hạ màn kín mít, có lẽ có người nằm ngủ bên trong.

Đừng nói là ôm tay nải đi ngủ luôn chứ, Tạ Yến Hồng nhủ thầm. Trường Ninh kia thoạt nhìn là người biết võ, kẻ giống hắn thường xuất hiện đầy trong các bài hát thoại bản, thân thế bí ẩn khôn lường, nói không chừng bên người còn mang theo vài thứ thần binh lợi khí lợi hại.

Tạ Yến Hồng càng nghĩ càng hưng phấn liền lặng lẽ duỗi tay vén màn giường, bên trong không có một ai.

Tạ Yến Hồng cả kinh như vừa giẫm chân vào khoảng không, lông tơ toàn thân dựng đứng. Y quay phắt đầu lập tức đụng phải một bức tường thịt, cơ thể mất đà lảo đảo ngã ngồi xuống ván giường. Nương ánh trăng ngoài cửa sổ, y thấy Trường Ninh đang đứng khoanh tay, mặt không biểu cảm nhìn mình chằm chằm, không rõ là thức dậy vì nghe tiếng động hay nãy giờ vốn dĩ không đi ngủ.

Tạ Yến Hồng chớp chớp mắt, hai người yên lặng nhìn nhau một lúc lâu thật lâu.

Tạ Yến Hồng ỷ da mặt mình dày nên thản nhiên đứng lên như không có chuyện gì. Xa xa bên ngoài vang lên tiếng gõ mõ cầm canh, đã là canh ba rồi. Tạ Yến Hồng mặt không đổi sắc nói: “Đột nhiên nhớ ra ngươi chưa rửa mặt, định kêu người mang nước ấm tới cho ngươi tắm rửa một phen.”

Bỏ qua tình cảnh đêm hôm khuya khoắt, lý do cũng coi như là hợp lý.

Trường Ninh thoạt nhìn vừa phải đi một quãng đường dài, quần áo trên người cũ kỹ rách nát. Tuy thân thể vẫn sạch sẽ, nhưng trong mắt Tạ Yến Hồng chẳng phải vẫn cần tắm rửa thay y phục tươm tất sao?

Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân có lý, Tạ Yến Hồng lại to gan thêm. Y nhìn lướt qua lớp bọc tay nảy đã phai màu, nói: “Cái tay nải kia cũng nên đổi vải bọc, ngươi dùng thứ gì….”

Trường Ninh hỏi gì đáp nấy: “Báo tuyết.”

Tạ Yến Hồng giật mình trố mắt: “Cái, cái gì? Là, là báo thật sao?”

Trường Ninh gật đầu, nói không nhanh không chậm: “Loài này thường sống trên núi tuyết, cắt cổ họng để máu chảy ra hết, sau đó lột da, dùng vừa bền vừa ấm.”

Tạ Yến Hồng cười gượng mấy tiếng, chỉ kịp nói “Để ta kêu người mang nước ấm” đã bỏ chạy nhanh như chớp.Lời tác giả:

Save list và bình luận motto motto (nữa đi nữa đi)

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.