Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên

Chương 18: Ngụy Châu




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không chờ Tạ Yến Hồng động chân, Trường Ninh đã dùng luôn lực tay bẻ hai đầu gối y ra. Tạ Yến Hồng bị mất cân bằng phải chống hai tay ra sau, chiếc quần che chắn phần quan trọng suýt nữa trượt xuống khiến y bối rối vội vàng kéo lại. Trường Ninh dịch lại gần hơn, nghiêng bình thuốc, rung nhẹ cổ tay cho thuốc bột phủ đều lên vết rách. Tạ Yến Hồng đau đến hít hà, phải cắn răng để mình không kêu thành tiếng, mấy suy nghĩ ngượng ngùng không nên có cũng bị đau đớn cuốn đi sạch sẽ.

“Nhẹ, nhẹ thôi…” Tạ Yến Hồng cầu xin.

Trường Ninh nhấc mí mắt liếc y một cái: “Ta còn chưa đụng vào, nhẹ cái gì.”

Thuốc bột rải vẫn chưa quá đều, Trường Ninh dùng một tay giữ gối Tạ Yến Hồng, hai ngón tay trên bàn tay còn lại tán nhẹ vào vết thương để nó hoàn toàn được phủ kín.

Khuôn mặt Tạ Yến Hồng vừa hạ nhiệt một cái lại tiếp tục nóng bừng. Trường Ninh đang quỳ trước người y, ngón tay thô ráp dính thuốc bột xoa đều, cọ xát vào đùi trong. Cảm giác bị va chạm quá rõ ràng, từng đợt đau đớn bị thay thế bằng sức nóng, ngón chân Tạ Yến Hồng cuộn chặt hơn, y đứng ngồi không yên, tay căng thẳng kéo kéo quần che đậy, mông vô thức dần dần dịch về phía sau.

Trường Ninh ngẩng đầu nói: “Đừng nhúc nhích.”

Tạ Yến Hồng thấy sắc mặt hắn vẫn trước sau như một, sóng gió bất kinh, bởi vì ngồi ngược sáng nên con ngươi hắn đen kịt, tấm lưng dày rộng ép xuống rất thấp ngược lại khiến bản thân y trông chẳng ra làm sao. Tạ Yến Hồng cảm thấy mình như bị đặt trên vỉ nướng đang cháy, muốn chụm hai chân lại nhưng cũng không làm được.

“Ta không nhúc nhích,” Tạ Yến Hồng biện giải, “Tại vì đau… rất đau…”

Trường Ninh nắm cẳng chân y kéo về phía mình rồi cẩn thận xử lý nốt phần đùi trong bên kia. Trường Ninh càng thong thả ung dung, Tạ Yến Hồng càng khó nhịn. Y thấy mình sắp nhịn đến cực hạn, bèn đỏ mặt oán giận: “Không bôi nữa! Đau quá!”

Trường Ninh nghe vậy liền thu tay, đóng nút bình thuốc cất đi.

Đúng vào lúc Tạ Yến Hồng thở phào nhẹ nhõm, hắn lại lấy từ trong ngực ra một vật đặt lên lòng bàn tay, hóa ra là một viên kẹo hoa quế.

Tạ Yến Hồng trợn mắt hỏi: “Không phải nói hết rồi sao?”

Trường Ninh mở giấy gói, kẹo bên trong đã chảy mất một nửa nhão nhão dính dính. Trường Ninh dùng bên tay không dính thuốc bột gỡ kẹo ra, để trước môi Tạ Yến Hồng.

Thấy Tạ Yến Hồng ngơ ngác nhìn, Trường Ninh nói: “Ăn.”

Y ngoan ngoãn há miệng nếm vị kẹo ngọt. Kẹo rõ ràng đã biến vị, không thể ngọt thanh thơm ngát như viên kẹo trong suốt lóng lánh đặt trong hộp gỗ khảm đồi mồi ở hầu phủ, nhưng Tạ Yến Hồng vẫn nghiêm túc thưởng thức vị ngọt ngấy đó như được uống cam tuyền.

Một chút kẹo còn dính lại trên ngón cái Trường Ninh, Tạ Yến Hồng giấu viên kẹo trong quai hàm, dùng đầu lưỡi hơi chạm vào nó. Trường Ninh không chỉ không rụt tay về mà ngược lại còn dí tay vào sát lưỡi y.

“Ăn sạch sẽ vào.” Trường Ninh nói.

Tạ Yến Hồng bị dọa sợ, không biết nên làm thế nào cho phải.

Ánh lửa bị thân thể Trường Ninh che chắn mất một nửa, đổ bóng lên người Tạ Yến Hồng. Hắn cứ như vậy yên lặng nhìn, bàn tay nâng cằm Tạ Yến Hồng, ngón tay dính mùi vị kẹo hoa quế áp vào đầu lưỡi y. Tạ Yến Hồng mở miệng, đỏ bừng từ mặt xuống cổ không dám nhìn đối phương, y bèn khép hờ mắt liếm sạch sẽ phần kẹo còn lại. Chút vị ngọt đó vẫn luôn ngọt từ đầu lưỡi lan vào tận trong lòng, làm cổ họng dính chặt không nói nổi thành tiếng.

Trường Ninh đột ngột rút tay về, vừa đứng lên nói “Ta đi nhặt thêm chút củi” vừa cắm đầu đi vào rừng cây. Tạ Yến Hồng ngồi tại chỗ mất nửa ngày mới hồi phục tinh thần, vội vàng mặc quần vào như cũ.

Đống lửa cháy hừng hực, Tạ Yến Hồng ngẩn người ngồi nhìn lửa cháy một lát, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên từ đằng xa liền vội vàng nằm xuống nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Ta mệt rồi, ngủ trước đây…”

Trường Ninh “Ừ” một tiếng rồi buông bó củi khô xuống, chẳng bao lâu sau cũng nằm xuống nghỉ ngơi.

Tạ Yến Hồng không tài nào ngủ được, quả tim trong lồng ngực đập như nổi trống. Y trở mình đưa lưng về phía Trường Ninh, khẽ mở mắt nhìn chằm chằm vào con ngựa đang ăn cỏ, thì thầm hỏi: “Kẹo… còn nữa không?”

Qua một hồi lâu mới nghe Trường Ninh hạ giọng đáp: “Hết rồi.”

Thuốc của Trường Ninh rất có tác dụng, chỉ qua ngày hôm sau mà vết thương của Tạ Yến Hồng đã kết một lớp vảy mỏng. Lúc này có nói thế nào y cũng không dám để Trường Ninh bôi thuốc cho mình nữa.

Trời càng ngày càng lạnh, thậm chí còn lạnh sớm hơn năm ngoái. Mới tháng mười mà gió lạnh đã thổi vù vù, rót thẳng vào người qua khe hở quần áo. Ngụy Châu ở ngay trước mặt, lúc còn chưa tới Tạ Yến Hồng chỉ hận mình không mọc thêm đôi cánh để bay cho nhanh đến nơi, bây giờ sắp đến thật rồi, y lại sinh ra một chút sợ hãi.

Ngoại tổ phụ Vương Am thời còn chưa được thăng làm thông phán Ngụy Châu cũng ở ngay trong kinh. Khi đó hai nhà Vương, Tạ qua lại thân mật, Tạ Yến Hồng cũng thường được đưa về nhà ngoại chơi đùa, kết thân với hầu hết anh chị em bà con xa gần, thậm chí hai nhà còn nói đùa rằng muốn để y đính hôn với tiểu biểu muội Vương Yên.

Về sau Vương Am đưa vợ con về Ngụy Châu nhậm chức, hai nhà lui tới mỗi ngày một ít, một là đường sá xa xôi, hai là tránh điều tiếng. Thế nhưng dù sao Vương gia vẫn là nhà ngoại, ngày lễ ngày tết mỗi năm chưa từng đứt đoạn thư từ.

Tạ Yến Hồng hơi sợ hãi, không biết sau khi đến Ngụy Châu mọi chuyện sẽ thế nào.

Phủ đệ họ Vương ở ngay trong thành Ngụy Châu, mắt thấy cổng thành đã ở không xa, Tạ Yến Hồng gãi gãi mái tóc rối tung, lại nhìn xuống bộ đồ dính đầy bụi đất, làm gì còn dáng vẻ quý công tử kinh sư ngày nào. Hiện giờ y còn đang ngồi xổm ven đường cùng Trường Ninh chia nhau củ khoai sọ mới nướng sáng nay, miệng thở ra từng luồng khói trắng.

Tạ Yến Hồng vừa ăn vừa rầu rĩ: “Chúng ta làm thế nào để vào thành?”

Trường Ninh bẻ nửa củ khoai sọ trong tay thành hai, một miếng nhét vào tay Tạ Yến Hồng, chính mình gặm hai ba cái hết miếng còn lại, phủi phủi tay đứng lên nói: “Có cách.”

Đêm khuya mà cổng thành vẫn rộng mở, một ngàn con lợn đang được đưa vào thành để giết thịt, bên cạnh là vài người cầm gậy lùa đàn đi qua cánh cửa.

Tạ Yến Hồng cầm một cây gậy thô dài đứng giữa đàn lợn hơi kêu eng éc, mùi hôi thối bốc lên khiến y nhăn nhúm mặt mày, hít thở không thông. Mấy con lợn còn không chịu nghe lời, y muốn đuổi, bọn chúng cứ ngoan cố ủn vào người làm Tạ Yến Hồng luống cuống chân tay, khóc không ra nước mắt.

Người dẫn đầu trông thấy gã làm công mới không thạo việc, đến lùa lợn cũng lùa không được nên giơ tay chỉ vào mặt chuẩn bị mắng.

Trường Ninh vội đẩy vài con lợn ra đi đến bên người Tạ Yến Hồng, kéo y ra phía sau mình. Người nọ thấy Trường Ninh cao lớn không dễ chọc đành thôi, chỉ thấp giọng chửi tục vài câu rồi tiếp tục lùa lợn.

Tạ Yến Hồng đi bên cạnh Trường Ninh, vội vàng theo đàn lợn vào trong thành.

Đến thời điểm tính công trời đã hửng sáng, người dẫn đầu trừ mất một nửa tiền, chỉ nhét mấy đồng xu lẻ vào tay Trường Ninh. Đương nhiên Tạ Yến Hồng không phục nhưng không muốn làm to chuyện, chưa kể vì lùa lợn mà trông y càng nhếch nhác thêm mấy phần, toàn thân đầy mùi súc vật.

“Tốt xấu gì cũng phải tắm rửa một cái mới dám đi gặp người.” Tạ Yến Hồng nói.

Bọn họ dùng hơn một nửa số tiền còn trong tay để hối lộ cho mấy tay buôn, nhờ bọn họ giới thiệu mình cho người lùa lợn vào thành. Hiện giờ tiền công bị trừ không ít, tình hình túng quẫn nên chỉ đủ cho hai người ngâm mình trong bồn tắm lớn ở nhà tắm công cộng, mấy thứ như chà lưng cạo ráy, cắt tỉa móng chân đương nhiên là không hưởng thụ nổi.

Hai người thừa dịp mặt trời vừa lên, nhà tắm vừa mở cửa liền đi vào làm lượt khách đầu tiên, lúc này còn ít người, nước tắm cũng sạch sẽ hơn.

Phí tắm rửa là năm đồng tiền, hai người mất mười đồng. Tạ Yến Hồng dốc tiền đếm rồi đau khổ đưa ra, lập tức có người vừa đánh ngáp vừa uể oải dẫn bọn họ đi vào, bỏ thêm một ít nữa còn có thể nhờ người giặt sạch quần áo. Nhà tắm vừa mở cửa đón khách, bể tắm nước nóng đẽo bằng đá tảng chưa có một ai, bể này thông với bếp lò đun nước nên nước bên trong luôn bốc khói nghi ngút, nhìn qua có thể xem là sạch sẽ.

Tạ Yến Hồng chưa từng ngâm mình trong bể tắm lớn bao giờ nên hơi do dự. Y liếc nhìn ra sau một cái, thấy Trường Ninh cũng vừa vặn đi vào bèn dứt khoát nhảy ùm xuống nước. Nhiệt độ nước rất ấm, được ngâm tắm giữa tiết trời lạnh thế này phải nói là cực kỳ thoải mái, chỉ là Tạ Yến Hồng không có tâm tình hưởng thụ, y tát nước được mấy cái đã rúc vào một góc để nước bể ngập đến cằm, nương làn khói trắng che giấu bản thân.

Trường Ninh trần truồng bước vào, chống thành bể thả mình xuống nước. Tạ Yến Hồng cảnh giác nhìn sợ hắn tiến về phía này, không ngờ Trường Ninh chẳng thèm đoái hoài gì, cũng không nói chuyện mà chỉ nằm sấp tựa vào mép bể, hai tay đan lại lót dưới cằm nhắm mắt nghỉ ngơi. Sương mù ngưng tụ trên cơ bắp căng chặt thành từng giọt nước chảy dọc làn da, sau đó rơi thẳng xuống dưới.

Tạ Yến Hồng căng thẳng mất một lúc, thấy khoảng cách giữa hai người vẫn an toàn liền với tay lấy đậu tắm* đặt bên cạnh thành bể, trốn vào trong góc nghiêm túc kỳ cọ. Đậu tắm ở nơi này đương nhiên không tốt như đồ ở nhà, nhưng đã đến nước này y không có quyền ghét bỏ, còn gỡ cả tóc ra để gội, nếu hôm nay không gội sạch chắc chắn chúng sẽ rối thắt vào nhau.

*Đậu tắm – 澡豆: một hỗn hợp bột đóng thành cục được người Trung Quốc cổ đại dùng để tắm, rửa mặt và rửa tay thay cho “xà phòng”, thành phần chủ yếu là bột đậu nành và các vị thuốc dân gian.

Bọt nước từ tóc chảy thẳng xuống mắt, Tạ Yến Hồng bị cay không mở mắt nổi đành lung tung vuốt nước dụi mắt, càng dụi càng không mở ra được.

Vì quá hoảng loạn nên y không nghe được tiếng nước, cũng không cảm giác có người tới gần mình, thẳng đến khi một ngón tay chạm vào mặt y.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.