Thiên Địa Đại Đạo

Quyển 2-Chương 94 : La Thống điên cuồng.




Một đạo ý niệm từ La Thống phát ra lao thẳng đến Trác Phàm.

Hắn cứ tưởng đối phương sau đó sẽ lập tức ngã xuống nào ngờ Trác Phàm cứ đứng đó nhìn hắn không có việc gì cả.

Chu Trọng ở một bên kinh hãi thầm nghĩ Trác Phàm làm thế nào mà đến cả ý niệm giết người của thần chiếu cường giả cũng không sợ.

Trác Phàm quay sang hắn liếc mắt. Hiểu ý, Chu Trọng lập tức nhảy xuống đấu đài.

“Tiểu tử này nhất định là có ma bảo phòng thân.” Sau một hồi suy đoán, La Thống đi đến kết luận. Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào Trác Phàm lộ vẻ tham lam.

Phàm là đồ vật phòng ngừa được đòn công kích tinh thần thì ít nhất phải là tứ phẩm trở lên. Suy nghĩ bây giờ của La Thống chỉ có một chính là giết người đoạt bảo.

Vừa nãy Trác Phàm nói rằng muốn khiêu chiến hắn, mọi người đều nghe rõ. Dù có giết chết Trác Phàm thì hắn cũng không sợ.

Lấy trong chỉ giới một thanh đại đao to lớn, La Thống lao đến điên cuồng vung ra.

Từng đòn rất mạnh đánh thẳng vào Trác Phàm, bên tai mọi người còn nghe được cả tiếng gió đang rít gào như cuồng phong.

Các vết chém xuất hiện bên dưới sàn đấu ngày một nhiều. La Thống mặt kệ đao khí bay xuống làm một vài tên bị thương, cánh tay huy động ngày một mạnh mẽ tấn công lấy Trác Phàm.

Nhẹ nhàng né tránh các đợt công kích, Trác Phàm tâm trạng rất thoải mái, lần này đột phá đến thiên huyền cảnh, tốc độ hắn đã trong phạm vi lớn tăng lên.

Cho dù không dùng Mê Tung Quỷ Ảnh bộ đi nữa, với tốc độ bây giờ Trác Phàm cũng đã miễn cưỡng để lại tàn ảnh.

Nhận thấy tình hình không ổn, La Thống lập tức nhận định đối phương là một cái luyện tốc độ tu giả.

Huyền giai trung cấp võ kỹ Lưu Vân Nghịch Trảm

Lập tức phi thân lên cao, hắn vận nguyên lực trong cơ thể, hàng loạt đạo đao khí không ngừng phát ra phong tỏa kín cả khu vực dưới sàn đấu.

Sàn đấu vị cắt vỡ vụn, bụi bặm nổi lên che mất tầm nhìn của mọi người.

Đôi mắt Chu Trọng đỏ lên, hắn không nghĩ Trác Phàm có thể sống sót khi trải qua một đòn này của La Thống.

Hai tay nắm chặt thành quyền, Chu Trọng lập tức muốn lao lên thì bị Triệu Nguyên Chỉ cản lại ra hiệu hắn cứ tiếp tục xem.

Tuy khó hiểu nhưng Chu Trọng cũng thả lỏng tay ra đứng ở đó xem tiếp.

Triệu Nguyên Chỉ tuy không biết rõ thực lực của Trác Phàm đến đâu nhưng một đòn này theo nàng đoán thì chẳng thể làm gì được hắn.

Quả đúng như nàng suy đoán, sau khi bụi tan dần đi, thân ảnh Trác Phàm vẫn đứng tại đó dường như trước giờ chưa từng di chuyển một chút nào ngay cả y phục cũng hoàn toàn lành lặn.

Đôi mắt Trác Phàm đột nhiên nổi lên một luồng bạch quang nhưng hắn không hề động đậy mà chỉ nhìn tới đối thủ của mình.

La Thống cảm thấy một đòn không hiệu quả hơi kinh ngạc. Đây có thể nói là tuyệt kỹ dùng tấn công tu giả chuyên về tốc độ nhưng Trác Phàm không hề bị thương, điều này làm hắn bắt đầu có chút hoài nghi về phán đoán của mình.

Quyết định thay đổi chiến thuật, La Thống liền đạp không bay xuống, một đao chém xuống. Trác Phàm vội vàng né tránh sau đó lao đến tung ra một cước.

Dường như đoán trước được điều này, La Thống buông chuôi đao ra, tay phải tạo thành nắm đấm đánh thẳng vào chân đối phương.

Trác Phàm chịu một kích lập tức bay về phía sau, khuôn mặt có phần kinh hãi. Thừa thắng xông lên, La Thống cầm lên đại đao đuổi theo. Hắn đưa tay quét ngang một cái một đòn cực mạnh theo sau đó là tiếng gió gào thét dữ dội.

Trác Phàm nhảy lên trên không tìm cách né tránh nào ngờ La Thống lần nữa buông tay, hai chân đạp đất lấy đà nhảy theo một quyền đánh thẳng vào ngực đối phương.

Trác Phàm hộc máu lần nữa như một viên đạn pháo bay thẳng xuống đấu đài.

Qua vài hơi thở Trác Phàm đã bị trọng thương. La Thống cười ha hả đáp xuống, dùng chân đạp mạnh vào người của đối phương.

Chỉ thấy Trác Phàm nén đau lăn người né tránh.

Một cước không trúng lại một cước nữa đánh ra, La Thống vừa cười vừa đàn áp đối thủ bộ dáng cực kỳ hưởng thụ.

Đối với hắn việc này đã làm không biết bao nhiêu lần, cảm giác chà đạp những kẻ yếu kém hơn mình luôn làm hắn thấy thoải mái.

“Ta yêu cảm giác này.”

La Thống nở một nụ cười rùng rợn, chân phải không tiếp tục đạp nữa mà tung cước đá ra.

Trác Phàm bị bay ra phía xa phun một ngụm máu tươi, rõ ràng đã bị trọng thương nhưng lại không kêu lên một tiếng nào.

“La lên đi chứ! Ngươi phải tuyệt vọng thì ta mới thích. Nào nào! La lên đi, la hét trong tuyệt vọng đi.”

Từng tiếng cười rùng rợn không ngừng truyền đến bên tai mọi người làm da gà đều nổi lên.

Lần này hắn không nhặt lên đại đao mà thuần túy xuất quyền ra đánh thẳng vào người của Trác Phàm.

Hai tay đưa ra phòng thủ, Trác Phàm hoàn toàn không có cơ hội để đánh trả. “Rắc” một tiếng, một cánh tay của hắn đã bị đánh gãy.

Mỗi lần tấn công, La Thống lại kèm theo tiếng cười quái dị, quyền tung ra bắt đầu tập trung vào cánh tay bị gãy.

Lại một tiếng vỡ xương nữa vang lên, cánh tay còn lại của Trác Phàm cũng bị gãy nốt. Tiếp tới đó là xương sường, từng cái một cũng theo đó mà vụn vỡ.

Sắc mặt Trác Phàm lúc này càng lúc càng xám lại, đến khi cây xương sườn thứ tư bị gãy, hắn phun ra một ngụm máu tươi xen lẫn nội tạng rồi như viên đạn pháo bay ngược ra giữa đấu trường đài.

La Thống cười lớn một tiếng nhặt lên đại đao kéo lên bên dưới sàn. Tiếng “xoẹt xoẹt” vang lên, thêm vào đó là tia lửa điện nhá theo.

Tứ phẩm ma bảo trong tay, La Thống xách lên nhằm vào tứ chi của đối phương.

Trác Phàm khó khăn nghiêng người né tránh.

Có lẽ do bị thương quá nặng, không quá ba chiêu Trác Phàm trong lúc né tránh phun ra một ngụm máu tươi ngã xuống.

La Thống cười ha hả đưa đao lên, dùng hết sức bình sinh chém đôi người Trác Phàm. La Thống còn đang điên cuồng cười thì chợt cơ thể bị tách làm hai của Trác Phàm hóa thành một đàn bướm bay lượn xung quanh hắn.

Chỉ một lát sau, mấy con bướm lại ngưng tụ ra hình ảnh của Trác Phàm. So với sự tàn tạ trước đó, lúc này hắn đã hoàn toàn lành lặn.

La Thống nhìn một màn này kinh hãi vội vàng vung đao chém ra tiếp.

Cảnh tượng sau đó diễn ra y hệt lúc trước, Trác Phàm bị đánh trọng thương lần nữa. La Thống với vụ cười quái dị điên cuồng tấn công rồi chém Trác Phàm làm hai mảnh.

Sau đó cơ thể Trác Phàm hóa thành một đàn bướm rồi ngưng tụ một Trác Phàm khác tiếp tục đánh nhau.

Cứ như thế nửa canh giờ sau, La Thống hơi thở dồn dập, đại đao trên tay có chút run rẩy nhìn đàn bướm lần nữa hóa thành Trác Phàm.

Đây là đã là lần thứ mười hắn giết chết Trác Phàm. Nhưng dường như cơ thể của đối phương là bất tử, cho dù chém ngang chém dọc hay là phanh thây tám mảnh thì cũng không hề có tác dụng.

Đôi mắt của La Thống lúc trước chỉ có điên cuồng nhưng bây giờ thì tràn ngập tơ máu, xen vào đó là vẻ mặt sợ hãi. Hắn không biết làm cách nào nhưng việc này thật sự đáng sợ đối với hắn.

Dần dần tinh thần bị suy sụp, không còn điệu bộ như trước, bây giờ La Thống bắt đầu kêu gào thảm thiết.

Đôi mắt đỏ ngầu trợn lên, đôi tay của hắn buông vũ khí trên tay ra sau đó lấy nó cào lên trên khuôn mặt.

Chỉ một chút sau, máu từ trên mặt chảy xuống, từng giọt rơi xuống thành vũng ở dưới chân. La Thống vẫn không ngừng cào xé, sau đó lại lao đến Trác Phàm dùng tay không xé hắn ra.

Lại một lần nữa, Trác Phàm hiện ra ở trước mặt La Thống, trên môi còn mang theo ý cười. Hắn từ từ đi lại gần làm La Thống sợ hãi không ngừng lui lại.

“Đừng qua đây! Ngươi không được qua đây!”

Tiếng kêu la tuyệt vọng của La Thống không ngừng vang lên. Hắn ngã nhào xuống đất nhưng vẫn không ngừng lùi lại.

Tay dường như chạm vào vật gì đó, hắn quay người lại thì nhận ra chính là đại đao của mình.

Vôi vàng nhặt nó lên, La Thống không có vung tay tấn công Trác Phàm nữa mà đưa nó ngang cổ. Đôi tay khẽ động một chút, một vết cắt cực ngọt làm yết hầu của hắn đứt ra.

Máu tươi không ngừng phun ra, đôi mắt của La Thống lúc này đã trợn ngược lên. Hắn ngã người ra sau, khí tức theo đó mà biến mất. Khuôn mặt điên cuồng trước đó được thay bằng vẻ mặt thoải mái như được giải thoát.

Ngay khi hắn chết đi, không gian xung quanh dần nứt ra để lộ Trác Phàm từ đầu đến cuối vẫn đứng yên tại đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.