Sau một hồi điều tức, thương thế của Chu Trọng có phần cải thiện. Hắn không ở lại để mất mặt mà dẫn hai người Trác Phàm đến nơi khác nói chuyện.
“Ta nói Chu sư huynh, đệ đệ bị trọng thương mà ngươi không hề lo lắng hay sao?”
“Chỉ cần đệ ấy không tổn hại căn cơ thì có bị thương cũng chả sao. Thực lực là phải hình thành từ thực chiến mà.”
Chu Trọng một bộ không có gì thản nhiên trả lời câu hỏi của Triệu Nguyên Chỉ.
“Nhưng mà ngươi cũng ít để hắn đến tìm ta a. Từ lần trước hạ đo ván hắn xong liền năm lần bảy lượt tìm ta khiêu chiến. Lần nào cũng bị đánh cho bò lết mà vẫn không hề bỏ cuộc.”
Triệu Nguyên Chỉ dường như có ấn tượng xấu với Chu Nguyên nên không ngừng cảnh cáo với Chu Trọng.
“Đệ đệ ta vẫn là cái ưa ăn đòn. Hắn luôn miệng muốn chứng minh chỉ có luyện thể tu giả mới là vô địch cho nên mới không ngừng khiêu chiến ngươi.”
Chu Trọng hơi ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn qua Trác Phàm có phần cháy bỏng nói tiếp.
“Lại nói nếu ngươi mà là luyện thể tu giả có khi ta cũng muốn hướng ngươi luận bàn. Hiện tại thì không sao, có Trác Phàm ở đây thì ta cũng không cần lo không có người chiến cái tay ngang.
“Ngươi chắc chứ. Hình như lúc nãy ngươi một quyền đều không lại thì phải.”
Nghe Triệu Nguyên Chỉ nói thế, sắc mặt Chu Trong có chút hồng. Quả thật hắn không thể hiểu nổi vì cớ chi Trác Phàm đột nhiên biến cường đến như vậy.
“Không thể nói như vậy, lúc nãy ta đánh thắng e rằng Chu sư huynh bị thương trước đó rồi.”
Trác Phàm lúc này mới mở miệng lên tiếng.
Triệu Nguyên Chỉ nghe thế kinh ngạc: “Phải không? Thì ra lúc nãy ngươi không muốn đấu với Thạch Song Anh là do bị thương sao?”
“Đúng vậy. Kỳ thực nửa tháng trước ta bị người khác đánh thương.”
Chu Trọng thở dài lên tiếng xác nhận. Sau đó hắn bắt đầu kể lại những chuyện xảy ra lúc đó.
Qua lời kể của Chu Trọng, hai người Trác Phàm mới biết hóa ra vài ngày trước một tinh anh đệ tử tên là Trần Hạo Nam đến tìm đệ đệ do lâu ngày không gặp.
Chu Trọng là người tiếp đón bảo rằng Trần Hạo Đông rời đi đã lâu chưa thấy trở về e rằng lành ít dữ nhiều.
Dưới cơn thịnh nộ, tên tinh anh đệ tử kia lập tức vung tay phát ra một đạo nguyên lực lập tức làm cho hắn thổ máu trọng thương.
Vì thế cho nên lần này luận bàn với Địa cơ phủ hắn không thể ra mặt vì thương thế chưa lành hẳn. Việc tỉ đấu với Trác Phàm chẳng qua là hắn đột nhiên ngứa tay lại không tin Trác Phàm dưới tình trạng sút giảm tu vi có thể mang lại tổn thương bao lớn.
Đến bây giờ Chu Trọng cực kỳ hối hận tự nhiên đánh với Trác Phàm làm gì, đợi thương thế khỏi hẳn có phải tốt hơn không. Bất giác nhìn xuống hai tay đang quấn vải, hắn chợt có một loại muốn khóc xúc động.
Trác Phàm nghe thế có chút trầm mặc. Thực lực của hắn bây giờ đứng trước Trần Hạo Nam e rằng không khác gì con kiến hôi bị đối phương nhẹ nhàng giải quyết.
Ba người nói chuyện một hồi sau đó Trác Phàm cùng Triệu Nguyên Chỉ đứng dậy rời đi.
Dọc đường trở về, Triệu Nguyên Chỉ không ngừng ríu rít bên tai. Một mạch như hỏi cung Trác Phàm thời gian trước đã làm những gì.
Hắn cảm thấy không thoải mái bèn tăng tốc trở về.
Cửa phòng đóng sập lại, Trác Phàm thở phào một hơi, vẫn là ở đây vẫn tốt hơn.
Để tận lực né tránh cái tên thích giả trai kia, Trác Phàm đóng cửa liên tục mấy ngày không ra ngoài một mạch minh tưởng.
Đến ngày thứ sáu, Trác Phàm mới mở cửa phòng ra. Hôm nay là ngày hắn hẹn gặp Hoắc Vũ Cơ để chỉ điểm nàng luyện đan.
Cứ nhớ lại lúc nàng một mặt đầy khói làm Trác Phàm cảm thấy buồn cười. Bước chân hắn thản nhiên đi theo con đường quen thuộc đi tới hoa viên.
Người còn chưa đến, Trác Phàm đã nghe phía trước có tiếng nói
“Chu sư tỷ, ngươi đến tìm ta làm gì. Thật sự ta không có thời gian đâu.”
“Triệu sư đệ, ngươi cần gì phải né tránh ta. Lần đó nhìn thấy đệ ta đã biết mình phải lòng đệ rồi. Ta hôm nay đến chỉ muốn nói là Triệu sư đệ, ta thích ngươi!”
Trác Phàm đứng xa nhìn thấy cảnh này không khỏi dở khóc dở cười. Đây là chuyện gì? Chu Nhược Hy vậy mà sẽ hướng Triệu Nguyên Chỉ tỏ tình.
Hắn nào đâu biết được từ lần thấy “Triệu Nguyên” dễ dàng đánh bại Thạch Song Anh cộng thêm khuôn mặt tuấn tú khi cải nam trang đã nàm Chu Nhược Hy chú ý.
Lúc đó vì không muốn đám đệ tử phát hiện đường đường là đệ nhất đệ tử ở Địa cơ phủ, được mọi người thầm đặt cho cái biệt danh là băng mỹ nhân lại cảm nắng một tên sư đệ cho nên nàng mới không thể hiện ra.
Cho nên lần này nàng có cơ hội liền đi ra ngoài không tiếc sỉ diện hướng “Triệu sư đệ” tỏ tình nào ngờ bị đối phương cự tuyệt.
“Tốt nhất là nên tránh xa thị phi.” Trác Phàm cười thầm trong bụng, đôi mắt hiện lên một tầng bạch quang rồi biến mất khỏi hoa viên.
Sau khi tránh gặp hai người kia, Trác Phàm rời khỏi Hoàng cơ phủ tiếp tục hướng nơi hẹn mà đi.
Ở khu đất trống lần trước, vẫn là Hoắc Vũ Cơ một thân áo lụa màu lam đang nổi lửa luyện đan.
Tâm thần nàng cực kỳ chăm chút, tất cả các gốc dược liệu đều được nàng bỏ vào trong đồng thời luyện hóa.
Lần này không còn chờ linh dựa hóa nước, lò đan đã trực tiếp tổ tung. Một tầng khói bốc ra nghi ngút sau một lúc lâu mới tan đi.
“Sao lại như vậy, rõ ràng lần trước tên kia cũng làm như thế.”
Thở ra một hơi khí rắng, khuôn mặt đen xì vì muội than của Hoắc Vũ Cơ nheo lại. Nàng vừa đưa tay vò lấy đầu tóc đang xoăn lại vừa khó chịu lên tiếng.
“Cái gọi là dục tốc bất đạt tỷ có hiểu được không.”
Lúc này Trác Phàm mới từ xa đi đến cố nín cười mà mở miệng.
“Ta bởi vì luyện đan lâu năm có chút thành tựu nên mới có thể đồng thời luyện hóa linh dược. Tỷ vẫn là từ từ luyện hóa mà thôi, vẫn là nên bắt đầu từ nhị phẩm đan dược.”
Thế là ngày hôm đó, Trác Phàm bắt đầu chỉ điểm Hoắc Vũ Cơ nguyên tắt luyện đan, từ nhập một đến nâng cao. Đôi lúc hắn còn tự tay thị phạm cho nàng.
Đến buổi chiều, khi mặt trời đã lặn xuống, từng tia sáng màu đỏ chiếu lên trên những đám mây, nữ tử kia vẫn cứ miệt mài nổi lửa.
Trác Phàm đứng ở từ xa ngồi thiền tu luyện, đôi lúc hắn mở mắt ra nhìn ngó xem Hoắc Vũ Cơ, thấy không có vấn đề gì lại nhắm mắt minh tưởng.
Đến khi mặt trăng đã ló dạng, Trác Phàm mới từ từ đứng dậy.
“Sư tỷ, ta phải trở về. Mấy ngày nữa lại gặp lại.”
Đưa tay ôm quyền, hắn nói xong liền quay lưng rời đi.
“Đợi đã.”
“Sư tỷ có việc gì?”
Hoắc Vũ Cơ lấy trong người ra một cái chỉ giới đưa cho Trác Phàm nói
“Ngươi cầm lấy cái này đi. Đây là tài nguyên để tu luyện. Ta thấy ngươi tu vi còn kém e rằng không trụ được lâu trong Thiên Ma Tông này đâu. Nếu thấy không đủ lần sau ta lại đưa thêm. Dù sao tinh anh đệ tử nhận được rất nhiều tài nguyên.”
Trác Phàm nhìn chỉ vật trên tay có chút cảm động. Bên trong đều là lượng lớn linh thạch còn có cả thánh linh thạch.
Đối với Thiên Vũ đế quốc mà nói, linh thạch tuy có nhiều nhưng Thánh linh thạch thì không có nổi một viên. Như thế đủ để cho thấy cái này hiếm đến mức nào.
Cho dù là hạ tông tây châu số lượng thánh linh thạch có được cũng cực kỳ ít ỏi. Hoắc Vũ Cơ đem nó cho Trác Phàm đủ để chứng minh thành ý của nàng.
Hắn cầm chỉ giới trả lại cho nàng sau đó lên tiếng
“Đa tạ sư tỷ có lòng, nhưng lễ vật này quá lớn ta không nhận nổi. Hay là sau này ta tu luyện có chỗ nào khúc mắc lại hướng tỷ thỉnh giáo đi.”
Đôi mắt có chút ngạc nhiên nhìn Trác Phàm, nàng không ngờ tên sư đệ này vậy mà không nhận lấy. Tuy đây chỉ là một phần tài nguyên nàng có nhưng so với đệ tử bình thường phong phú hơn không biết bao nhiêu lần a.
Cũng không ép đối phương, nàng thu lại chỉ giới sau đó mở miệng nói
“Được rồi. Bất quá nếu thiếu tài nguyên cứ nói không cần ngại.”
“Nhất định.”
Trác Phàm lần nữa rời đi. Kỳ thực nếu là bình thường e rằng hắn không ngại nhận lấy. Có điều bây giờ trong lôi linh thánh giới của hắn phải nói là vô cùng vô tận tài nguyên cho nên không cần phiền phức nhận lấy ân tình này.
Tuy có nhiều Thánh linh thạch trong người nhưng Trác Phàm vẫn không hề lạm dụng, cơ bản nhất vẫn là tự thân thực lực từ từ tăng tiến. Nhờ vào ngoại lực chỉ tổ làm hắn hủy hoại căn cơ.
Nếu thật sự hắn muốn nhanh chóng thăng tiến, với Phần Viêm Hỏa luyện thể luyện thần sớm đã đột phá đoán cốt thẳng đến thiên huyền cảnh.
Chưa kể chính là Thanh Viêm dùng luyện đan dược, hiện tại trong chỉ giới của hắn có không biết bao nhiêu dược liệu thu được từ Huyết Vân Sơn. Tùy tiện luyện một viên đang dược bát phẩm cũng có thể khiến tu vi tăng lên một khoảng lớn.
Trác Phàm muốn tích lũy đầy đủ cùng áp chế cảnh giới đến khi không có khả năng áp chế mới bắt đầu đột phá. Đây chính là những kinh nghiệm được ghi trong bảo điển của Huyết Tinh Ma Đế để lại.
Chính vì thế mỗi lần hắn đột phá đều sẽ tăng lên nhiều trọng cảnh giới cùng lúc.