“Trác Phàm ngươi trở về rồi sao?’
Trong lúc Trác Phàm cùng Lục Phi Thanh đàm thoại, Triệu Nguyên Chỉ cải nam trang cũng không biết từ đâu nhảy đến vỗ vai nói
“Ngươi không thấy hay sao còn hỏi?”
Trác Phàm một phen đau nhức nói
“Ngươi không biết rồi, khoảng thời gian ngươi không có ở đây một tay nàng phải chống đỡ cho Hoàng cơ phủ đấy. May mà có Chu Trọng quan hệ không tệ nếu không e rằng bị đám đệ tử Huyền cơ phủ đè ép rồi a.”
Thấy Triệu Nguyên Chỉ bĩu môi hậm hực, Lục Phi Thanh bèn mở lời. Hắn cũng biết nàng là nữ cải nam trang do lần trước chứng kiến cảnh tượng xấu hổ kia cho nên gọi là “nàng”
“Sau lại như vậy?”
“Ta nói ngươi tu luyện riết ngây người rồi có đúng không? Từ trước đến nay Huyền cơ phủ và Hoàng cơ phủ vẫn như nước với lửa. Đệ tử bên đó vốn không hề ưa gì người mình. Chẳng qua sợ uy thế của Chu Trọng nên không dám thể hiện ra. Nếu gặp ở bên ngoài thể nào cũng bị áp bức.”
Làm một bộ mặt khó hiểu, Trác Phàm quay qua nhìn Lục Phi Thanh. Lão thấy vậy cũng gật đầu xác nhận.
“Sao có thể như vậy? Không phải tông môn có quy định cao không được đánh thấy hay sao?”
“Đúng là có quy định như vậy nhưng mà cũng không phải không thể đánh nhau. Chỉ cần không tổn hại căn cơ tu luyện thì đánh bầm dập cũng không ai nói gì.”
Lục Phi Thanh nghe Trác Phàm thắc mắc bèn mở miệng nói.
“Lý nào lại như vậy? Bao giờ thì tới đợt luận bàn?”
“Còn một tháng nữa. Có điều Huyền cơ phủ bây giờ đang luận bàn với đệ tử của Địa cơ phủ. Hay là đến đó xem thử đi.”
Trác Phàm nghe vậy gật đầu. Hắn chào Lục lão một cái sau đó cùng Triệu Nguyên Chỉ rời đi.
So với Hoàng cơ phủ, đệ tử của Huyền cơ phủ có phần ít hơn. Ngày hôm nay, toàn bộ đám đệ tử đều tập trung tại sân sân thi đấu.
Trác Phàm nhìn ngó một hồi cảm giác khá quen thuộc bởi vì khuôn mặt của đám đệ tử ở đây giống hệt như các sư huynh ở Hoàng cơ phủ ngày đó, người nào người nấy sắc mặt đều xám lại.
Sân đấu ở đây rộng hơn rất nhiều so với chỗ của hắn. Phía trên đấu đài, Chu Nguyên đang cùng một tên thiên huyền đỉnh phong giao đấu.
Trải qua hơn chín tháng bế quan, Trác Phàm ngạc nhiên nhìn thấy tên này bây giờ liền đã là Thiên huyền cửu trọng. Hắn nghi hoặc một chút lại nhìn qua Triệu Nguyên Chỉ đang đứng bên cạnh.
Hóa ra nàng cũng đột phá đến thiên huyền tam trọng cảnh. Trác Phàm cũng không biết nói gì hơn ngoài thán phục thiên kim của Tông chủ này.
Trong lúc Trác Phàm đang suy nghĩ đủ điều, Chu Nguyên trên đài bắt đầu có dấu hiệu thở dốc. Hắn lần nữa tiến lên tấn công nhưng đều bị đối phương thuận lợi né tránh.
Cứ như dạo giữa rừng hoa, nam tử tóc xám khuôn mặt bình thản tự nhiên lách người như đang trêu đùa đối thủ. Nhận thấy Chu Nguyên đã đuối sức, hắn lắc đầu một cái sau đó nhanh chóng đánh ra một quyền.
Đòn công kích mạnh mẽ đánh thẳng vào ngực làm Chu Nguyên phun một ngụm máu tươi lui lại.
Đến lúc này, Chu Nguyên đã không có lực hoàn thủ bèn lớn tiếng nói: “Ta chịu thua.”
Ấy vậy mà nam tử kia dường như không nghe thấy, bước chân không ngừng đi tới.
Thấy đối phương còn muốn tiến lên tấn công, Chu Trọng lập tức phi lên đỡ lấy công kích rồi nhanh tay đá đệ đệ mình xuống dưới đài.
“Thạch Song Anh, không phải đệ đệ ta đã chịu thua rồi hay sao? Ngươi còn muốn hạ sát thủ?”
“Thiên Ma Tông cần gì một phế vật như hắn? Ta thấy để ta tự mình dọn dẹp còn hơn. Nếu ngươi muốn có thể thay thế hắn đấu với ta, dù sao hai chúng ta đều là thiên huyền đỉnh phong.”
Đúng vậy, thời gian qua không chỉ có mình Chu Nguyên đột phá mà ca ca hắn cũng vậy. Hai tháng trước Chu Trọng đã là thiên huyền đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa là đột phá.
Triệu Nguyên Chỉ ở bên dưới nhìn tên Thạch Song Anh hống hách như vậy nhịn không được bèn nhảy lên. Trác Phàm ở bên cạnh muốn kéo nàng lại nhưng không kịp, dù sao đây cũng là chuyện của Huyền cơ phủ.
Nhưng Trác Phàm nào biết, quan hệ hảo hữu giữa hai người kia trong khoảng thời gian hắn vắng mặt có thể nói là trở thành thâm giao.
Chu Trọng cũng thường xuyên chạy qua Hoàng cơ phủ tìm hắn nhưng không có mặt mà chỉ toàn gặp Triệu Nguyên Chỉ.
Nhìn thấy một bóng người tiêu sái bay lên, Chu Trọng cùng Thạch Song Anh không hẹn mà cùng nhìn về phía đó.
“Chu sư huynh, ta thấy vị Thạch sư huynh này dường như không phải đối thủ của huynh mà vừa tầm với đệ. Hay là nhường hắn cho ta đi.”
“Có được không?”
Chu Trọng nghe nàng nói thế hơi kinh nghi. Bởi vì đây dù sao cũng là chuyện của Huyền cơ phủ sao có thể để nàng động vào.
Hắn cũng biết thực lực của nàng tăng tiến rất nhiều nhưng chưa hẳn đấu ngang tay với Thạch Song Anh. Dù sao ngay cả Chu Trọng cũng không nắm chắc thắng được đối phương.
Từ lúc thua dưới tay Trác Phàm, Chu Trọng vẫn chưa hề đứng ra luận bàn với đệ tử nào của Hoàng cơ phủ bao quát cả Triệu Nguyên Chỉ cho nên hắn không biết nàng đã tiến bộ đến đâu.
Thấy Triệu Nguyên nhìn mình với ánh mắt tự tin, hắn quay xuống dưới lại nhìn thấy Trác Phàm gật đầu bèn thu tay lại nhảy xuống sàng đấu.
Thạch Song Anh nheo mắt lại nhìn nam tử mặt trắng trước mặt nói: “Ngươi là ai trước giờ ta chưa từng thấy qua?”
“Ta là Triệu Nguyên ở Hoàng cơ phủ, lần này qua đây muốn mở mang tầm mắt thực lực của các sư huynh sư tỷ Địa cơ phủ mà thôi. Lại thấy Thạch sư huynh thân thủ bất phàm cho nên muốn thử khiêu chiến một phen.”
Nghe thấy đối phương mở miệng khen mình, Thạch Song Anh khuôn mặt giãn ra mấy phần gât đầu nói: “Nếu như vậy thì xuống đi, thực lực của ngươi không đủ.”
“Là ngươi lo cho ta hay là do ngươi sợ ta đây?”
“Không biết sống chết.”
Thạch Song Anh đôi mắt ngưng lại, tức giận đánh ra một chưởng.
Ở bên dưới đài, Chu Trọng bay xuống liền hướng phía Trác Phàm mà đi. Hắn lớn tiếng cười nói
“Ngươi lâu nay biến đâu mất a. Ta còn đang muốn cùng ngươi luận bàn. Khoan đã, tu vi của ngươi?”
Trác Phàm hời hợt trả lời: “Không có gì chẳng qua là gần đây có đột phá.” Đôi mắt hắn vẫn hướng lên hai người ở trên đấu đài
Ngẩn người ra một chút, Chu Trọng trong lòng thầm nghĩ đột phá kiểu gì mà rơi xuống tận hai trọng thế kia. Nhưng hắn cũng không lập tức hỏi ngay mà đợi sau ngày hôm nay sẽ hỏi cũng không muộn.
Ở trên đấu đài, Triệu Nguyên Chỉ nhìn đối phương tấn công liền nhanh chóng né đi. Bát Quái Du Thân Chưởng được nàng vận dùng càng thêm lo hỏa thuần thanh.
So với lần trước, hôm nay nàng thi triển bộ chưởng pháp càng vi diệu hơn, hai tàn ảnh theo đó cũng xuống hiện làm mọi người không cấm một trận hoa mắt.
Đến Trác Phàm cũng không thể không khen ngợi trong lòng. So với Mê Tung Quỷ Ảnh bộ của hắn chỉ có hơn chứ không kém. Dù sao một cái biến ảo tấn công một cái chỉ đơn thuần bộ pháp mà thôi.
Qua mười hơn thở, Thạch Song Anh mới nhận ra được đối phương càng lúc càng nhanh. Hắn quyết định nhảy ra tấn công từ xa, chỉ có như vậy mới không rơi vào thế bị động như hiện tại.
Nào ngờ ngay khi hắn động, Triệu Nguyên Chỉ cũng động. Bộ pháp không ngừng biến ảo bao xung quanh hắn.
Cho dù Thạch Song Anh né tránh như thế nào vẫn không thể thoát khỏi. Vài giây tiếp theo, cơ thể hắn đã bị trúng một chưởng ngay vai.
Điều làm hắn sợ hãi chính là nguyên lực trong cơ thể có phần nghẽn lại giống như bị khóa chặt. Tâm trí hoãn loạn chính là đại kị của tu giả, chỉ mấy hơi thở sau hắn lại bị trúng tiếp một đòn vào chân.
Những người bên dưới ai cũng đều thấy rõ ràng. “Triệu Nguyên” đã hoàn toàn chiếm được thượng phong. Việc “Triệu Nguyên” chiến thắng chỉ là chuyện sớm muộn.
Chu Trọng nhìn một màn này cũng triệt để ngây người. Hắn tự hỏi nếu là lúc hắn liệu có thể chống lại chưởng pháp kia hay không.
Nếu là chín tháng trước có lẽ hắn còn có tự tin đánh bại được nàng, còn bây giờ thì vẫn là bỏ đi.
Trong lúc đó, đôi mắt một nữ tử đang ngồi chính giữa đám đệ tử Địa cơ phủ đang sáng rực nhìn về phía “Triệu Nguyên”. Khuôn mặt nàng không quá xinh đẹp có nhưng có vài phần khí phách.
“Thật là đẹp trai.” Nội tâm nàng thầm nói một tiếng nhưng vẫn không có động tác gì.
Đúng lúc này, Thạch Song Anh trúng một đòn nghiêm trọng vào lưng phun ra một ngụm máu tươi ngã xuống.
Triệu Nguyên Chỉ cũng theo đó mà dừng tay trước tiếng hoan hô của đông đảo đệ tử. Nàng hất cầm với Trác Phàm một cái rồi cước bộ đi xuống.
Nào ngờ từ phía sau, Thạch Song Anh không biết từ lúc nào đứng dậy lao thẳng đến nàng đánh lén.
“Cẩn thận.”
Trong lúc các đệ tử hô hào, Triệu Nguyên Chỉ dường như đã đoán trước nên nhảy ra né tránh sau đó đánh một chưởng tiếp tục vào người của đối phương.
Đòn này đánh ra không hề thu lực, chỉ thấy Thạch Song Anh lần nữa phun máu, đôi mắt trắng dã ngã xuống, hơi thở đã hoàn toàn biến mất.