Thiên Địa Đại Đạo

Quyển 2-Chương 170 : Kỳ Lân Thần Hồn vô dụng




“Vậy mà nháy mắt diệt sát toàn bộ. Tên tiểu tử này là yêu thú hóa hình hay sao?”

Mộc Vân Chiến lúc này đã nhịn không được nữa mà nói to lên. Ông làm sao có thể ngờ được tiểu tử nhìn qua mới hơn hai mươi tuổi có tu vi thần chiếu cảnh nhất trọng mà chiến lực lại kinh người đến như vậy.

Tuy ở tuổi của Trác Phàm đạt được thần chiếu cảnh đã gọi là thiên tài nhưng có thể nháy mắt giết cùng lúc nhiều cao thủ như vậy thì gần như không có. Bất giác, Mộc Vân Chiến nhìn đến người thanh niên đang đứng giữa bầu trời kia như là nhìn một con quái vật vậy.

Gia Cát Tinh ánh mắt vẫn châm chú nhìn đến quả huyết cầu đỏ rực ở trước mặt Trác Phàm, ánh mắt ông lộ rõ sự lo lắng.

Thế nhưng không kéo dài được lâu, từ trong cầu khí đó, một tia tử lôi đánh ra. Sau đó lại càng nhiều hơn nữa. Trác Phàm đang cố gắng thúc động củng cố cầu khí đột nhiên nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.

Từ bên trong huyết vụ, một con rồng màu tím mang theo lôi điện khủng bố bay ra. Nó ngửa miệng gầm lên một tiếng thấu trời làm toàn bộ thiên địa vì thế mà biến đổi.

Tử lôi đầy trời rơi xuống tàn phá khắp nơi. Chúng không có một quy luật nào cả, cứ như vậy mà đánh tới. Kết giới bao phủ đế đô cũng bị vô số tia sét đánh trúng, bức tường năng lượng theo thời gian ngày càng nhạt dần.

Cũng không thể trách bốn người đang áp trận trong đó. Nếu ở trạng thái đỉnh phong thì có thêm nhiều hơn bọn họ vẫn đủ sức phòng thủ, có điều lúc này tất cả không ít thì nhiều đều đã bị thương, hao tổn khí lực chỉ có thể duy trì đại trận tới đâu hay tới đó mà thôi.

Tình hình của đội quân Đế Vương Phủ còn thảm hơn không biết bao nhiêu lần. Đứng giữa một mảng đất trống rộng lớn, bọn chúng không có nơi nào để né tránh cả cho nên khi lôi điện đánh xuống liền lập tức vỡ trận.

Đám người Gia Cát Tinh ở đằng sau từ lâu đã lui về phía sau né tránh chiến trường ác liệt ở đó nên tạm thời không gặp nguy hiểm. Thế nhưng không ai lộ ra khuôn mặt bình tĩnh cho được bởi vì hình dáng con rồng cao đến vài chục trượng chớp nhá tử lôi thật sự quá bắt mắt.

Ánh mắt của Hoàng Thiên Bá lúc này đã triệt để hai màu đỏ đen, ngoài ra còn lóe lên tử lôi trong đó. Khuôn mặt của hắn cũng dữ dằn hơn trước rất nhiều, sát khí từ trong cơ thể không chút che dấu xuất ra bên ngoài.

Phía trên đầu hắn, Tử Lôi Long thần hồn điên cuồng gào thét như vừa phải chịu đựng những cơn đau đến tận xương tủy.

Vừa nảy ở bên trong huyết cầu, Hoàng Thiên Bá không cách nào vận ra nguyên lực, mỗi lần dùng tới liền như bị hút sạch đi. Cứ ngỡ hắn đã chết bên trong nhưng tử lôi giáp đột nhiên đại thịnh, một tiếng rống vang lên kết hợp với ánh sáng hoàng kim.

Theo đó, Tử Lôi Long thần hồn như cảm thấy bị uy hiếp đến tính mạng liền tự động bay ra. Dường như có linh trí, ánh mắt của nó chỉ tập trung vào Trác Phàm, hai cái long trảo ngập tràn tử lôi vô cùng sắc bén tùy thời đều có thể tấn công ngay.

“Trác Phàm. Ngươi bắt ép ta phải xuất ra thần hồn của mình thì có thể xem là thành công lớn rồi. Nhưng đáng tiếc chỉ nên dừng ở đây thôi.”

Hoàng Thiên Bá khuôn mặt âm trầm nhìn lấy Trác Phàm. Suýt chút nữa vì khinh địch mà hắn bị lật thuyền trong mương. Hiện tại, hắn đã không còn ý định trêu đùa nữa, thần hồn đã xuất ra đồng nghĩa với việc những kẻ đối đầu với hắn nhất định phải chết.

Trác Phàm khuôn mặt lúc này có chút khó coi. Không phải vì hắn kiêng kỵ đối phương mà là lần vật lộn vừa nãy không có tiêu diệt được Hoàng Thiên Bá luôn. Một khi hắn hiện ra thần hồn của mình sẽ đem lại vô số ánh nhìn cùng tin đồn. Dù sao miệng thiên hạ không phải nhỏ, một khi bị kẻ nào đó cường đại chú ý tính mạng của hắn liền sẽ gặp nguy hiểm.

Phải biết Trác Phàm là người đầu tiên từ xưa đến nay có thể ngưng tụ thần hồn ở thần chiếu cảnh. Kẻ khác nhìn vào liền đoán được hắn có bí mật gì đó liền sẽ đem hắn làm mục tiêu săn đuổi.

Trác Phàm không sợ bị săn đuổi có điều như vậy sẽ rất phiền hà. Nếu bây giờ hắn ở Thiên Ma Tông thì còn có thể được những người ở đó bảo hộ còn hiện tại thì không.

Có điều là đối phương đã đem thần hồn ra đánh, chỉ với Bạch Quang Thần Đồng e rằng Trác Phàm không có khả năng đánh bại được đối phương. Ai bảo Hoàng Thiên Bá có tử lôi tứ trọng khiến cho tứ chi được kỳ lân thân thể thay thế kiêng kỵ làm gì.

“Sống chết trước mắt cũng không còn cách nào. Đành liều một phen.”

Trác Phàm đoán bây giờ đã không phải là đối thủ của Hoàng Thiên Bá, nếu giữ lại thần hồn thì e rằng chết không kịp ngáp. Chết muộn vẫn hơn chết sớm, đợi xong trận này hắn bôn tẩu khắp nơi hoặc trở về tông môn né tránh kẻ thù cũng không muộn.

Nghĩ như thế, Trác Phàm bèn đẩy nguyên lực mình lên đến đỉnh phong, tinh thần lực theo dòng suy nghĩ bắt đầu xuất ra bên ngoài. Luận cường độ nguyên thần, Trác Phàm ở cùng giai có thể coi là vô đối. Theo đó, một tiếng gầm gừ từ trong trong miệng hắn phát ra làm tất cả mọi người cảm thấy sâu trong nội tâm sợ hãi.

Đại Lực Kỳ Lân thần hồn sắp được Trác Phàm gọi ra chiến đấu. Thế nhưng mà mọi chuyện không như hắn nghĩ, ngay khi nguyên thần được đưa lên đến mức cao nhất. Đáp lại Trác Phàm chỉ là một giọng nói của Đại Lực Kỳ Lân: “Tên này quá yếu, ngươi vẫn là tự đánh đi. Đừng có bắt ta hạ mình đánh với hắn.”

Trác Phàm cứng đơ người, cơ hồ khuôn mặt đỏ bừng lên. Nói thế nào thì thần hồn này linh trí cũng quá cao có thể chống lại điều khiển của hắn. Hiện tại hắn chỉ muốn chửi thề vài tiếng cho đỡ tức mà thôi. Làm gì có thần hồn nào không nghe lệnh chủ nhân cơ chứ.

Hoàng Thiên Bá ở nơi đó nhìn thấy nguyên lực cùng nguyên thần của Trác Phàm đột ngột tăng cao hơi nghi hoặc. Tiếp theo đó là sâu thẳm trong linh hồn đột nhiên có chút rùng mình dường như bị áp chế lại càng kinh hãi hơn. Ngay khi Trác Phàm gầm lên một tiếng phát ra vô tận quyền uy làm hắn triệt để ngây người.

Muốn cho bản thân Hoàng Thiên Bá sợ hãi như vậy thật sự là lần đầu tiên hắn cảm thấy. Biểu hiện của Trác Phàm rõ ràng chính là muốn gọi ra thần hồn. Tại lúc đó đầu óc của Hoàng Thiên Bá triệt để mơ hồ. Cứ nghĩ sắp xảy ra chuyện lớn nào ngờ Trác Phàm chỉ dừng lại ở việc gầm lên dọa sợ hắn mà thôi.

“Xem ra đây là một loại võ kỹ có thể giả khí tức thần hồn. Đúng là một kẻ có nhiều bí mật.”

Hoàng Thiên Bá cười lạnh trong lòng. Càng lúc hắn càng muốn giết người đoạt bảo nhiều hơn. Nếu như Trác Phàm không có thần hồn thì hắn cũng không hề e ngại nữa. Dù sao bây giờ Tử Lôi Long cũng đang ở phía trên giương vuốt nhìn xuống như muốn xé xác kẻ địch.

“Ha ha. Trác Phàm. Hôm nay là ngày chết của ngươi.”

Hoàng Thiên Bá vừa nói xong, tiếng rồng ngâm cũng bắt đầu vang vọng. Tử Lôi Long thần hồn đánh ra một trảo làm không gian có cảm giác như bị xé ra. Bầu trời đánh xuống lôi điện, sấm chớp đùng đùng trợ uy.

Trác Phàm không có thời gian suy nghĩ đành phải sử dụng Thuấn Di né tránh. Hiện tại Bạch Quang Thần Đồng đang được hắn vận dụng đến cực hạn. Tử Lôi Long thần hồn cũng thuộc về long tộc không phải là loại yếu kém cho nên bắt buộc hắn phải vô cùng thận trọng.

Tuy cảm giác như đòn tấn công của Tử Lôi Long đang chậm lại khi thi triển Thần Nhãn nhưng cũng không làm Trác Phàm né tránh được toàn bộ. Bây giờ đây, cả bầu trời đều tràn ngập lôi điện, cơ hồ trong không khí cũng phát ra tiếng kêu lách cách.

Giống như một cái lôi điện lĩnh vực, bất kỳ chỗ nào Trác Phàm xuất hiện tia điện từ trên bầu trời cũng đều cảm ứng đánh tới buộc lòng hắn phải liên tục sử dụng Thuấn Di.

Có điều chiêu thức này lại ngốn nguyên thần lực vô cùng, chỉ trong vài chục lần thi triển, trên trán của hắn đã xuất hiện dày đặc mồ hôi lạnh. Đây là hậu quả của việc tiêu hao quá độ. Đến khi hắn không còn đủ khả năng né tránh, lôi điện vẫn không ngừng đánh tới.

Phía bên dưới, đoàn quân của Đế Vương Phủ nhìn thấy gia chủ đang chiếm thượng phong liền hoan hô cỗ vũ.

Mấy nhà vui mấy nhà sầu, ở bên trong đế đô, khuôn mặt ai nấy đều đen lại. Hắc Bạch Dạ Xoa cũng không thể tin tưởng Trác Phàm trước mặt bọn họ một chiêu giải quyết bây giờ lại đang bị đánh tới túi bụi.

“Đệ đệ. Theo lí thì Trác Phàm nên xuất ra thần hồn mới đúng. Chẳng lẽ cảm giác lần đó là do chúng ta mơ hồ cảm nhận hay sao?”

Hắc Dạ Xoa khó hiểu nhìn Bạch Dạ Xoa nói. Quả thật lúc trước ở Tuyết Thanh Sơn Trác Phàm đã dùng thần hồn trùng kích với hai người. Tuy chuyện xảy ra đã lâu nhưng ấn tượng mang lại giống như mới ngày hôm qua đây thôi.

Bạch Dạ Xoa cũng là một đầu mơ hồ, vừa điều khiển đại trận vừa nói: “Huynh hỏi ta ta biết hỏi ai đây. Nhìn tình hình xem ra Trác Phàm thật sự chưa có ngưng tụ ra thần hồn.”

“Như vậy không phải là chúng ta còn thua cả một tên thần chiếu cảnh bình thường hay sao?” Hắc Dạ Xoa nói.

“Bình thường ở chỗ nào? Huynh nhìn thấy tên thần chiếu cảnh bình thường nào mà chỉ một chiêu diệt sát toàn bộ kẻ thù ở xung quanh chưa?” Bạch Dạ Xoa tức giận.

“Cũng đúng a. Có lẽ là do công pháp của Trác Phàm trùng hợp khắc chế chúng ta. Mà lại hắn cũng có thể xem là thiên tài mới làm được như vậy.”

Hắc Dạ Xoa gật gù, ánh mắt nhìn về phía tử lôi long đang quét trảo đuổi theo thân ảnh của Trác Phàm nói: “Đệ đệ, ngươi nghĩ nếu như chúng ta dựng lên thần hồn lĩnh vực thì có thể đánh thắng con lôi long kia không?”

Bạch Dạ Xoa cũng nhìn về phía bầu trời đen ngập tràn sấm chớp khẽ nheo mắt nói: “Cái này cũng khó nói, nếu là tam trọng tử lôi thì chắc chắn có thể hạ gục nhưng mà tứ trọng thì e là giết một nghìn chết tám trăm.”

Hắc Dạ Xoa gật đầu, hai người cũng không có tiếp tục tán gẫu, dù sao đại trận vẫn cần có người duy trì. Dù cho đám người của Đế Vương Phủ đã bỏ chạy ra rất xa tránh khỏi phạm vi thiên lôi nhưng Đế Đô đâu có chạy được. Một khi tử lôi trên trời đánh xuống không có thủ hộ trận liền đồng nghĩa với bọn họ thất thủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.