Thiên Địa Đại Đạo

Quyển 2-Chương 167 : Ra tay hoành tráng




“Ngươi yên tâm đi, Trác Phàm không phải là kẻ yếu đuối như ngươi vẫn nghĩ đâu. Hắn bảo chúng ta làm vậy thì tự sẽ có cách giải quyết. Đừng có làm điều gì dại dột ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.”

Nếu Trác Phàm mà nghe được những lời này từ Hắc Dạ Xoa chắc sẽ nghẹn họng lắm. Bởi vì làm gì đã có kế hoạch gì đâu, mục đích chính của hắn chẳng qua là thử xem chiến lực của mình tới đâu mà thôi.

Hiện tại Trác Phàm là thần chiếu cảnh nhất trọng, có được lăng không phi hành cho nên đám binh sĩ ở dưới mặt đất căn bản không thể chạm tới. Đối thủ còn lại liền chỉ là vài chục tên thiên huyền, hóa hư cảnh cùng một đám linh khôi cộng thêm Hoàng Thiên Bá khí tức phát ra có chút khác thường mà thôi.

Từ lúc bắt đầu Trác Phàm đã cảm nhận được bên trong cơ thể của Hoàng Thiên Bá có một cái gì đó mà hắn vô cùng kiêng kỵ. Mặc dù hắn không biết đó là gì nhưng chắc chắn phải thận trọng đối đãi. Còn những tên khác thì thật không đáng nói.

Ngưng tụ thần hồn xong, nếu không phải hóa hư cường giả ra tay thì Trác Phàm thật sự không để vào mắt. Bởi vì so với những người khác, hắn có một cái vượt trội chính là kỹ năng Quang Chấn từ Bạch Quang Thần Đồng.

Một cái lĩnh vực mà bất kỳ kẻ yếu đuối nào trong phạm vi đều lập tức hóa thành hư vô thì cả ngàn tên lính cùng lúc bay vào cũng có thể nháy mắt diệt sát. Tuy không thể dùng liên tục nhiêu lần như chấn nhiếp tâm hồn của bọn chúng vẫn có hiệu quả to lớn.

Gia Các Tinh thấy Trác Phàm không hề có ý định bỏ chạy hơi chau mày kinh ngạc vì ông không cho là tên nam tử này có khả năng một mình chống chọi với cả một đám cao thủ ở trên không trung kia. Chưa kể đến linh khôi bất tử mà chỉ hóa hư cảnh mới có khả năng tiêu diệt.

Hoàng Thiên Bá cũng đồng dạng nghĩ như thế cho nên chỉ tay về phía Trác Phàm nói: “Tiểu tử, đám người kia đều đã bỏ chạy. Ngươi không nghĩ muốn trốn thoát hay sao? Chắc ngươi không cho rằng một mình có thể chống lại toàn bộ những tên ở đây đấy chứ?”

“Hoàng Phủ chủ, ngài chỉ mới gặp ta không lâu mà lại hiểu con người ta rõ như vậy a. Đám tôm tép này thật sự không đáng để to bỏ vào trong mắt.”

Trác Phàm phô ra một nụ cười khinh thường liếc mắt nhìn những kẻ ở xung quanh nói. Thân là chủ soái của đám người bên trong hoàng thành, hắn không thể tỏ ra yếu đuối được, đã không làm thì thôi, một khi làm thì phải làm cho thật hoành tráng.

“Tiểu bối cuồng ngạo!”

Một tên cung phụng tu vi thần chiếu ngũ trọng nghe thấy Trác Phàm lăng mạ liền tức giận lập tức đạp không phi đến, hai tay thúc động đánh ra độc khí. Một dải khí độc bảy màu không chút chậm trễ đánh ra. Chỉ trong chốc lát khí độc liền bao phủ toàn bộ không gian xung quanh.

Trác Phàm thấy chưởng khí liền xùy cười. Năm đó hắn gặp qua Đới Thiên Hoằng đánh bộ chưởng pháp này đã nói loại võ kỹ như vậy chỉ đủ để hành hạ những kẻ yếu mà thôi. Tuy bây giờ tên cung phụng kia ra tay uy lực mạnh hơn rất nhiều nhưng hắn cũng đâu phải là một tên đoán cốt cảnh như khi xưa.

Thân hình hơi động một chút, chỉ trong chớp mắt Trác Phàm đã tiếp cận được đối phương.

Tên cung phụng kia thấy thế không sợ hãi mà nở ra một nụ cười âm hiểm. Hắn há miệng phun ra một làn khói màu đen thẳng hướng Trác Phàm bay đến. Hắc vụ vừa xuất hiện như có linh trí lập tức bao vây xung quanh kẻ địch.

“Ha ha. Tiểu tử ngu ngốc, kinh nghiệm còn quá non nớt cũng dám nói lời điên r…”

Thế nhưng không để hắn cười được lâu, thân ảnh mặc áo bào xám từ trong hắc vụ không hề chậm lại mà cứ tiếp tục bay tới vung trảo. Do quá khinh địch, tên cung phụng kia còn chưa nói hết lời thì trước ngực đã xuất hiện một cái huyết động.

Trác Phàm chậm rãi rút tay ra, ánh mắt không hề che dấu sự xem thường nói: “Một đám yếu ớt chỉ bắt nạt được đàn bà. Độc ư? Đối với ta không khác gì ruồi mũi.”

Tất cả nhưng tên khác nhìn thấy một màn này không nhịn được hít một hơi khí lạnh. Trác Phàm ra tay quá hung hãn, quá độc ác. Phải biết rằng cho dù là những kẻ có tu vi cao hơn tên cung phụng vừa rồi cũng phải kiêng kỵ một hai phần, vậy mà tên tiểu tử nhìn qua mới thần chiếu nhất trọng lại không hề sợ độc mà đánh tới. Như vậy khác nào mấy kẻ ở Dược Thải Đường đều đã không có chút tác dụng?

Khuôn mặt đang dần trắng bệch của tên cung phụng có chút không tin tưởng mà nhìn đến Trác Phàm. Khí tức sinh mệnh của hắn đang cấp tốc xói mòn, nguyên lực trong cơ thể cũng tán loạn không còn đủ duy trì lăng không, đến khi chạm đất thì đã thành một cái xác không hồn.

Một tên. Chỉ trong nháy mắt một tên cường giả lúc trước còn xông pha giết người đã ngã xuống. Khuôn mặt những kẻ còn lại cũng bắt đầu xuất hiện vẻ ngưng trọng. Thần chiếu ngũ trọng còn một chiêu giải quyết thì nói gì đến đám thiên huyền cảnh bọn họ.

Người sợ hãi nhất lúc này có lẽ là Hắc U Minh đang ở bên cạnh Gia Cát Tinh bên dưới. Những lần gặp mặt trước đây hắn không xém chết thì cũng bị Trác Phàm tính kế. Thậm chí từ khi Trác Phàm trở về, mọi tính toán của hắn đều đi lệch quỹ đạo đưa ra làm cho vị quân sư Hắc Phong Điện này dần dần mất đi sự tin tưởng của ba tên gia chủ. Đến khi đại quản gia của Đế Vương Phủ thay thế làm quân sư, Hắc U Minh liền triệt để mất đi quyền nói chuyện bởi vì những gì hắn nghĩ đến Gia Cát Tinh cũng đã lường trước.

Cho nên đối với Trác Phàm, Hắc U Minh vừa sợ vừa hận. Hắn sợ đối phương sẽ ra tay giết mình, cũng hận đối phương làm hắn mất đi tất cả. Trong lúc nhất thời gương mặt kinh hãi kia không dám ngước mặt nhìn lên.

Trong nội tâm Hắc U Minh bây giờ đã xuất hiện tâm ma, hắn sợ một khi Trác Phàm nhìn thấy liền lập tức giết chết. Dù sao bên cạnh hắn lúc này cũng không còn bất kỳ cao thủ nào thủ hộ mà Hắc Trảm Phong cũng đã chết, Hắc Phong Điện coi như xong.

Tương lai trước mắt đã không còn rộng mỡ đối với Hắc U Minh nữa, dù có đầu quân cho Đế Vương Phủ nhưng có Gia Cát Tinh thì hắn cũng thành kẻ bỏ không mà thôi.

Nhưng có lẽ Hắc U Minh đã lo xa, Trác Phàm bây giờ căn bản không đem hắn bỏ vào trong mắt. Bây giờ Trác Phàm đã là một nhân vật phong vân thì làm gì chú ý đến một kẻ xém chết hụt trong tay mình.

Nụ cười trên mặt Hoàng Thiên Bá không vì màn trình diễn của Trác Phàm mà mất đi. Tên cung phụng của Dược Thải Đường vừa rồi đối với hắn không đáng để vào mắt, có chết hay sống cũng chẳng quan trọng. Dù sao con bài mạnh nhất của vị Phủ chủ này vẫn là linh khôi. Hắn nhìn về phía nam tử tà áo phất phơ đang đứng ở đó nói.

“Trác Phàm, để xem ngươi đối phó với đòn này thế nào.”

Vừa dứt tiếng, hơn một nghìn linh khôi liền động, bay nhanh đến xung quanh Trác Phàm rồi giống hệt như Hắc Bạch Dạ Xoa lúc trước, toàn bộ đều đột ngột tự bạo.

Bên dưới chiến trường vẫn còn mấy chục vạn cái xác nằm đó, Hoàng Thiên Bá tùy thời liền có thể luyện chế linh khôi thêm nữa cho nên đối với việc đem chúng tự bạo hắn không hề tiếc nuối chút nào.

Ở phía xa bên trong thủ hộ trận, Hắc Bạch Dạ Xoa cùng Dương Thương và Thiết Trường Cung thị lực tốt nhất nhìn thấy một bàn này liền biến sắc. Số lượng linh khôi bạo tạc tuy không nhiều như lúc đánh huynh đệ Hắc Bạch Dạ Xoa nhưng Trác Phàm không có lĩnh vực hộ thân bị thương vẫn là khó tránh khỏi.

Tiếng nổ vang lên rung chuyển trời đất, xung quanh cũng vì dư chấn mà hình thành một trận cuồng phong giận dữ tàn phá xung quanh. Đám cung phụng còn đỡ, mấy tên trưởng lão đứng gần liền bị âm ba chấn thương.

Đợi cho đến khi ánh sáng chói mắt tan dần, ở nơi đó chẳng còn lại gì. Ngay cả thân ảnh Trác Phàm cũng hoàng toàn không thấy.

Khuôn mặt của mấy tên cao thủ đang lăng không phi hành dần dãn ra không còn vẻ ngưng trọng như trước đó. Bọn họ bắt đầu cười nói, mỉa mai Trác Phàm không lượng sức mình lại khen phủ chủ quyết đoán sát phạt.

Thế nhưng Hoàng Thiên Bá không hề vui vẻ gì mà ngược lại, nụ cười trước đó đã thay thế bằng vẻ mặt ngơ ngác ngưng trọng. Ánh mắt của hắn thủy chung vẫn nhìn tới vị trí trên cao cách xa tâm vụ nổ.

“Làm sao có thể?”

Hoàng Thiên Bá chậm rãi mở miệng làm đám người đang “vuốt mông ngựa” kia đột nhiên dừng lại sau đó đem ánh mắt khó hiểu ngẩng lên. Bất chợt tròng mắt của tất cả đều co rụt lại, miệng há to.

Trác Phàm ở trên cao nhìn xuống, khuôn mặt đầy vẻ trào phúng, ánh mắt còn có một màn ánh sáng mờ nhạt khó thấy. Kết hợp với ánh mặt trời sáng chói, nhìn hắn bây giờ cứ như thiên thần hạ xuống nhân gian. Tuy nói vậy thì không đúng với bản chất con người của hắn nhưng cảnh tượng diễn ra vẫn là vô cùng hợp lí.

Ngay khi con linh khôi đầu tiên bạo tạc, Trác Phàm liền nhanh chóng sử dụng Thuấn Di ra khỏi tâm chấn. Bọn người kia bị vụ nổ làm cho kinh sợ thối lui cho nên không có nhạy bén phát hiện ra. Chỉ có Hoàng Thiên Bá có thần hồn lực cường đại nháy mắt nhận biết hắn đã rời khỏi mà thôi.

Thuấn di là một kỹ năng chỉ có ở trong tưởng tượng của những tu giả phàm giai này. Cái gọi là dịch chuyển đối với bọn họ chẳng qua là tốc độ quá nhanh mà mắt thường không thể nhìn thấy mà thôi. Còn triệt để biến mất sau đó xuất hiện vẫn làm một giả thuyết không thật.

Nếu như Trác Phàm bằng tốc độ nhanh chóng chạy trốn thì không nói, đằng này khí tức vừa mới biến mất lại đột nhiên xuất hiện ở phía xa. Chính vì thế cho nên Hoàng Thiên Bá mới làm ra vẻ mặt ngưng trọng như thế. Rất nhanh sau đó, khuôn mặt kia lần nữa thay đổi thành tham lam.

Một khi Hoàng Thiên Bá bắt được Trác Phàm liền có thể nhìn xem bí mật của chiêu thức kia là ở đâu cho nên lúc này hắn đã không thể chờ đợi được nữa, toàn thân tử lôi phóng đại bắt đầu đạp không lao tới tấn công.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.