Tờ mờ sáng, ở trước cổng thành đế đô, một đội quân gồm năm mươi vạn người thân mang đầy đủ trang bị đang xếp hàng chỉnh tề. Khuôn mặt ai nấy đều toát lên một vẻ nghiêm nghị khác thường. Dẫn đầu bọn họ chính là Trác Phàm, Dương Thương, Thiết Trường Cung cùng ba vị gia chủ.
“Đây đã là trận chiến cuối cùng, một khi kết thúc tất sẽ có bên thắng bên thua. Thắng trận này các ngươi sẽ có được chiến công to lớn. Các ngươi kiêu ngạo là quân đội tinh nhuệ của hoàng thất thì hãy chứng minh để cho ta có thể tự hào vì các ngươi.”
Dương Thương bay ra đứng giữa đội hình trên không trung, âm thanh vang vọng gào thét tràn đầy sĩ khí. Đám binh sĩ nghe vậy liền lập tức giương cao vũ khí hô ứng la to.
So với việc cổ động binh lính, Trác Phàm quả thật không bằng vị Dương tướng quân này. Hắn nhìn về phía Hắc Bạch Dạ Xoa ở trên tường thành khẽ gật đầu bay lên. Đám người của liên minh ba nhà nếu so về lực chiến đương nhiên không bằng cho nên chỉ cầm lấy cơ quan ám khí của Đường Môn cùng cung tiễn hỗ trợ từ xa.
“Các binh sĩ của liên minh ba nhà nghe đây. Một khi chiến thắng trận này, các ngươi đã đi đến hiện tại là rất cố gắng. Nhưng ta tin sức mạnh của các ngươi không chỉ có như vậy. Hãy dùng ý chí của mình biến thành hành động cùng nhau đánh xong trận cuối cùng này sau đó trở về nơi của mình bình an lập nghiệp.”
Trác Phàm e hèm vài tiếng sau đó la to. Lời nói của hắn tuy không có thu được sĩ khí hùng hồn như Dương Thương nhưng trải qua thời gian vừa rồi, mỗi người ở đây ai cũng đều biết vị Trác quân sư này hữu dũng hữu mưu, cơ trí hơn người cho nên nhất thời ai nấy cũng đều hưởng ứng theo thanh âm của Trác Phàm.
Mộc Vân Chiến ở nơi xa, đôi mắt xuất hiện tinh quan nhìn đến Trác Phàm. Lúc đầu ông cứ tưởng ở đây Dương Thương mới là người mạnh nhất, không ngờ còn có cả hóa hư cao thủ tọa trấn. Mà lại ngoài Hắc Dạ Xoa ra còn có một người giống hệt như hình với bóng theo sau Trác Phàm cho nên ông càng tin rằng người kia cũng là một cao thủ hóa hư cảnh. Mà lại nam nhân trẻ tuổi kia lại chính là lãnh đạo của toàn bộ người nơi đây.
Chỉ tính riêng sự gan dạ khi đứng trước đại quân của Khuyển Nhung của Trác Phàm cũng làm Mộc Vân Chiến cảm thấy thanh niên này ăn đứt mấy tên hoàng tử, thái tử ở đế quốc của mình. Vì thế cho nên ông muốn xem thử rốt cuộc trận này Trác Phàm sẽ đánh như thế nào mà giành lấy chiến thắng.
Dương Thương bay đến bên chỗ Trác Phàm nói nhỏ: “Trác Phàm, ngươi chỉ đem ra năm mươi vạn quân hoàng thất cùng hơn hai mươi vạn quân thủ thành, vậy số người còn lại thì sao?”
“Ta muốn để bọn họ canh giữ người của Khuyển Nhung. Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, an toàn vẫn là trên hết. Mà lại đem quá nhiều người ra trận sẽ dễ bị đối phương nhắm trung hơn. Theo như những gì ta điều tra thì người của Đế Vương Phủ tổng cộng có khoảng hơn tám mươi vạn, trong trận chiến với Chấn Thiên Sơn chết cũng không ít cho số lượng của chúng ta vẫn tính là áp đảo.”
Dương Thương gật đầu. Đối với sự phân tích của Trác Phàm hắn thấy vô cùng hợp lí: “Vậy được, ta dẫn binh đối phó quân lính của địch. Đám cao tầng phải nhờ hai vị tiền bối kia rồi.”
Trác Phàm gật đầu. Hắn kỳ thật không có ý để Hắc Bạch Dạ Xoa ra ngoài mà chỉ để hai huynh đệ họ thủ thành. Dù sao thất cấp trận thức cũng cần có người trấn thủ. Đám cường giả của Đế Vương Phủ vẫn có người của hoàng thất lo được. Dương Thương, Thiết Trường Cung cùng những tên phó tướng khác cũng không phải là cảnh để trưng.
Ở phía xa xa, tiếng chân dồn dập ngày một vang lên rõ ràng hơn. Đoàn người của Đế Vương Phủ đã đến rất gần.
Khi hai bên đã cách nhau rất gần, Hoàng Thiên Bá phi người lên trước. Phía bên này, Dương Thương đồng dạng muốn bay theo nào ngờ bị Trác Phàm cản lại.
“Ngài không phải là đối thủ của hắn. Vẫn là nên để ta đi thì hơn.”
Trác Phàm không chút khách khí nói. Chuyện đã đến nước này hắn cũng không cần phải nói lời nhẹ nhàng nữa vì thực tế vốn là như vậy. Với thực lực của Dương Thương lúc này thậm chí ngay cả tư cách đối mặt với Hoàng Thiên Bá cũng không có. Hắn vừa dứt lời lập tức bay lên cách đối phương vài chục trượng giữa không trung.
Dương Thương một đầu óc mơ hồ. Hắn không được chẳng lẽ tiểu bối thần chiếu nhất trọng có thể hay sao? Ánh mắt hắn chuyển sang Hắc Bạch Dạ Xoa ở trên thành có chút kinh ngạc. Theo lí mà nói hai người này thấy Trác Phàm mạo hiểm liền phải theo sát bảo vệ, tại sao bộ dáng lại bình chân như vại thế kia?
Dương Thương làm sao biết bọn họ đã ăn không ít khổ dưới tay Trác Phàm, ai bảo vệ ai còn không biết a.
“Trác Phàm. Không ngờ ngươi lại đi trước ta một bước chiếm lấy đế đô.”
Hoàng Thiên Bá mỉm cười nói. Lúc trước hắn đánh nhau với Mộc Vân Chiến cho nên biết được đoàn người này sẽ hỗ trợ hoàng đế. Thế nhưng khi đến đây lại không có mặt bọn họ cho nên hắn liền đoán Trác Phàm đã chiếm được nơi này. Mặt khác, Dương Thương ở phía xa dường như cũng nghe lệnh tên thanh niên này. Tuy hắn không biết Trác Phàm đã làm gì nhưng Dương Thương chịu nghe lời chứng tỏ giữa hai người đã đạt được hiệp ước gì đó.
Tất nhiên đó chỉ là suy đoán của Hoàng Thiên Bá. Còn thực tế thế nào thì hắn không biết được. Nhưng tình thế trước mắt do Trác Phàm làm chủ không sai biệt lắm cho nên hắn cũng chẳng để tâm. Dù sao trước sau gì vẫn là chiếm lấy đế đô mà thôi.
Khuôn mặt Trác Phàm có chút kinh ngạc nhìn vào đôi mắt đỏ của đối phương nói: “Phủ chủ, không ngờ công pháp năm đó đưa cho lại có thể giúp ngươi đột phá hóa hư cảnh a.”
“Ha ha. Chuyện này còn phải cảm ơn ngươi đã đem Bồ Đề Tu Căn giao đến. Ta cũng thật không ngờ ngươi lại phát triển đến mức này. Xét về Thiên Phú ngươi quả nhiên không thua Phi Vũ một chút nào.”
“Ta cũng rất muốn diện kiến vị đại công tử kia một lần để xem hắn có giống như đệ đệ phế vật của hắn hay không.” Trác Phàm cười nói.
“Ta cũng rất muốn biết. Đáng tiếc đứa con này của ta lúc trước lựa chọn rời khỏi Thiên Vũ, bảo rằng nơi đây không đủ rộng để một con rồng như hắn tung cánh.”
“Thế thì thật đáng tiếc a.”
“Ngươi không cần phải đáng tiếc, bởi vì không lâu nữa ngươi đã là một cái xác rồi.”
“Ồ. Ta cũng rất muốn xem xem ngài có bản lĩnh gì giết được ta.” Trác Phàm bình tĩnh nói.
“Ngươi sẽ được nhìn thấy ngay thôi.”
Vừa nói xong, Hoàng Thiên Bá lập tức phất tay, đôi mắt hiện lên hàn quang lui trở về sau một chút. Đoàn quân của Đế Vương Phủ nhận được hiệu lệnh lập tức la lớn xông lên. Phía bên này Trác Phàm cũng đồng dạng như thế. Hai người cứ như vậy đứng ở trên không trung quan chiến.
Trong đánh trận, yếu tố binh sĩ vẫn phải được đưa lên hàng đầu. Trác Phàm cùng Hoàng Thiên Bá là hai người chỉ huy cho nên ở sau trận mạc, đợi thế trận bắt đầu có chênh lệch sẽ xuất chiến.
Dương Thương cùng Thiết Trường Cung dẫn theo quân lính xông đến lao vào giữ lòng quân địch mà chém giết.
Khác với lúc trước Chấn Thiên Sơn cùng Đế Vương Phủ đối chiến, lần này toàn bộ cường giả đều ở dưới mặt đất đánh nhau. Ai ai cũng vận hết sức bình sinh của mình cố gắng sống sót và giết được nhiều kẻ địch nhất có thể.
Trước khí thế kể hai cao thủ thần chiếu cảnh đỉnh phong, quân lính của Đế Vương Phủ lập tức tan tát.
Kim Lân Long Thương vàng óng vảy rồng trên tay, Dương Thương tiến đánh khắp nơi. Chỉ cần hắn đi đến đâu nơi nó xác người lập tức xuất hiện. Đầu thương xuất kích vô cùng dứt khoát, một chiêu liền lấy mạng kẻ địch.
Thiết Trường Cung cũng không hề thua kém. Hắn kéo dây cung một cái, hàng trăm đạo ảo ảnh tiễn bắn ra. Những người trúng phải đều lập tức bỏ mạng. Số lượng quân địch quá đông cho nên gần như toàn bộ đều nhắm trúng.
Trác Phàm nhìn khí thế của hai người bọn họ nói: “Phủ chủ, xem ra người của ta đang chiếm ưu thế a.”
Hoàng Thiên Bá nghe vậy không những không tức giận mà còn nở nụ cười mỉa mai: “Cái đó cũng chưa chắc.”
Vừa dứt tiếng, ở giữa không trung bỗng nhiên hiện lên một đoàn ánh sáng. Chúng tụ lại thành những hình người còn tỏa ra khí tức của tu vi. Đây chính là quân đội Linh khôi được Hoàng Thiên Bá che giấu trước đó.
Từ lúc bắt đầu trận chiến hắn chưa hề để bọn chúng lộ diện. Đến khi nhận thấy tình hình không ổn mới bắt đầu đem ra, dù sao át chủ bài vẫn nên để đến sau cùng mới xuất hiện.
Dương Thương đang uy vũ giết địch cũng chú ý điểm này mà ngước mặt lên không trung. Ánh mắt hắn co rụt nhìn vào một cái linh khôi tỏa ra khí tức thần chiếu đỉnh phong không thua mình một chút nào. Càng làm hắn sợ hãi chính là khuôn mặt kia chính là Hoàng Thiên Nguyên đại cung phụng của Đế vương Phủ.
Có điều lúc này vẻ mặt Hoàng Thiên Nguyên lại cứng đờ ra không chút cảm xúc, ánh mắt đục ngầu chỉ chú tâm hướng về quân đội hoàng thất cùng những linh khôi khác mà tấn công.
Trác Phàm nhìn thấy cảnh tượng này cũng khó tránh khỏi kinh hãi. So với đám thi khôi lúc đó hắn tạo ra thì đoàn quân linh hồn này mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Chúng không những có được tu vi mà còn hóa thành thực thể công kích. Hắn nhìn một con thi khôi bị đánh tan nát đã khôi phục trong chớp mắt liền lập tức đoán ra thứ này không tầm thường.
“Ha ha. Trác Phàm. Ngươi thấy đám linh khôi này của ta như thế nào?” Hoàng Thiên Bá ngửa mặt cười điên cuồng nói.
“Đúng là rất mạnh mẽ. Có điều ngươi có thứ đồ chơi kỳ dị này chẳng lẽ ta không có hay sao?”
Vừa nói dứt lời, Trác Phàm lập tức đưa tay kết ấn. Ngay lập tức bên dưới mặt đất tại nơi đám binh sĩ đang giao chiến đột nhiên xuất hiện dị tượng. Hàng nghìn hàng vạn cánh tay đột nhiên trồi lên, tiếp theo đó là những cái xác lúc trước chôn cất đội mồ sống dậy.
Trác Phàm không hề có ý định để đám thi khôi này lần nữa chém giết nhưng tình thế trước mắt lại khác. Dù sao trận trước đó bọn chúng cũng không còn bao nhiêu cái xác nguyên vẹn.
Đám linh khôi bất tử trên kia đang điên cuồng chém giết quân mình, hắn đành phải để thi khôi sống dậy cản trở đám người của Đế Vương Phủ một hồi câu thời gian cho đội quân của mình rút lui.
Thiết Trường Cung lúc này cũng nhận thấy điều không đúng vội vàng bay lên trên cao hỗ trợ Dương Thương cản trở đám linh khôi. Ánh mắt của vô cùng kinh hãi bởi vì những cái xác này mặc dù không có thể dùng võ kỹ nhưng lực lượng lại mạnh hơn cao thủ đồng cấp bình thường. Đã có vài tên thiên huyền cảnh bên phía Trác Phàm bị thương vong.
Đến khi xác sống trồi lên từ mặt đất, ánh mắt của Dương Thương cùng Thiết Trường cung đã triệt để ngây dại. Bọn họ trước giờ chưa từng thấy cảnh tượng nào dọa người đến như vậy. Phía trên là linh khôi, bên dưới là thi khôi đang nhằm vào phía đối địch mà chém giết nhau.
“Mẹ nó chứ. Đám người này không thể làm mấy thứ bình thường để đánh nhau được hay sao?”
Ở trên tường thành, những người khác còn khá chứ Mộc Vân Chiến ở xa quan chiến tròng mắt cơ hồ muốn lồi ra. Ông nhịn không được mà chửi đổng lên một tiếng. Ai lại ngờ được những người ở Thiên Vũ đế quốc này lại biết dùng mấy loại tà thuật như vậy. Ông lắc đầu cười khổ không thôi.
“Cũng may trên chiến trường quân ta không gặp phải. Nếu không e rằng bị dọa bỏ chạy chứ đừng nói là chiến đấu.”
Đúng vậy, đám người Đế Vương Phủ tuy cả kinh nhưng cũng không đến nổi dọa sợ. Dù sao bọn họ đã nhìn thấy linh khôi, thêm thi khôi nữa cũng chấp nhận được. Ngược lại, quân đội của hoàng thất vừa nhìn thấy đã hoảng hốt. Cũng may là lúc trước Trác Phàm đã dặn nếu như thấy điều gì đáng sợ liền lập tức lui vào thành cho nên vội vàng chạy đi.
“Mau chặt hết tay chân của mấy cái xác sống kia.”
Gia Cát Tinh ở phía sau lớn tiếng nói. Ông vừa nhìn liền nhận ra ngay đám thi khôi này tuy bất tử nhưng không có khả năng lành lại như linh khôi cho nên liền ra lệnh hạn chế di chuyển của chúng.
Binh sĩ nghe vậy liền lập tức làm theo. Quả nhiên có hiệu quả, bọn họ liền hưng phấn xông lên. Một khi biết được điểm yếu của đám thi khôi này thì giải quyết chỉ là vấn đề thời gian.