Ở cách đó không xa, đoàn quân của Khuyển Nhung đế quốc cũng đang tiến đến gần.
Mộc Vân Chiến sau khi đuổi kịp người của mình liền muốn cho quân nhanh chóng đuổi theo. Việc trước mắt ông cần làm chính là mau chóng hỗ trợ Dương Thương chiếm lại đế đô sau đó xử lí đám người của Đế Vương Phủ ở đằng sau.
Trải qua trận chiến với Hoàng Thiên bá, Mộc Vân Chiến cũng chịu chút ít thụ thương. Tam trọng tử lôi không phải lôi điện bình thường cho nên trong cơ thể của ông cũng bị đau nhức một hồi. Chí Tôn Ma Tê thì đỡ hơn, nó là thất cấp linh thú lại thuộc dạng da dày thịt béo cho nên sau một ngày liền hoàn toàn lành lặn.
Tuy nhiên, Mộc Vân Chiến cũng có chút an tâm chính là kẻ đầu não của Đế Vương Phủ đã bị ông đánh bay một nửa cơ thể. Bây giờ Đế Vương Phủ trong suy nghĩ của ông giống như là rắn mất đầu một thời gian liền sẽ tự tan biến. Vì vậy cho nên ông quyết định dốc toàn lực hỗ trợ quân đội hoàng thất giành lại đế đô. Chỉ khi như vậy thì hiệp ước giữa Khuyển Nhung đế quốc với hoàng đế Thiên Vũ mới xem là thành công đạt được.
Đang lúc suy tính, một tên phó tướng chạy đến báo: “Tướng quân, ở phía xa có một tên nam tử đang bay đến.”
Mộc Vân Chiến giật mình đưa thần thức quét qua một vòng, quả thật người tới chỉ có một người thanh niên thân mặc y phục màu xám đạp không phi tới.
Sau khi cách đoàn quân Khuyển Nhung vài chục thước, Trác Phàm mới từ từ hạ thân xuống, trên môi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt nhìn về phía người dẫn đầu nói: “Cảm ơn các vị đã thân chinh đến Thiên Vũ đế quốc. Nhưng trước mắt mọi chuyện đều đã xong, xin mời các vị trở về cho.”
Mộc Vân Chiến giật mình, nếu như người đến là Dương Thương thì mới hợp lí, đằng này lại là một thanh niên tuổi còn rất trẻ thay mặt. Điều này chứng tỏ Dương Thương đã bại trong trận đánh giành lại đế đô.
Lúc nãy Mộc Vân Chiến đưa thần thức quét qua, quả thật phía trước ngoài Trác Phàm ra thì không còn một ai khác. Muốn xem trong đế đô có chuyện gì liền bị trận thức cản lại. Phải biết ông ta thế nhưng là hóa hư cường giả, việc bị thủ hộ trận chặn đứng ý niệm dò xét thì ít nhất phải là thất cấp trận thức mới làm được. Điều này làm cho Mộc Vân Chiến càng tin rằng bên phía phản loạn có cả hóa hư cường giả.
Mà một khi Dương Thương bại trận, nghĩa là hoàng đế ở đó cũng xong luôn, việc hiệp ước giữa hai nước trước đó coi như hủy bỏ. Bây giờ đem quân tới đây chẳng phải là tốn thời gian làm việc vô ích hay sao?
“Người trẻ tuổi, đừng quá ngạo mạn. Chúng ta dẫn quân đến đây chính là trợ giúp hoàng đế Thiên Vũ bình trị phản loạn. Ngươi tưởng đã đánh bại Dương Thương nghĩa là xong hay sao?”
Trác Phàm cười lắc đầu. Hiển nhiên Mộc Vân Chiến đã xem hắn như là phản loạn. Điều này cũng không hề sai nhưng mà khác nhau ở chỗ hắn chẳng qua là vì bảo mệnh nên mới làm vậy hoàn toàn khác biệt với đám người Đế Vương Phủ kia.
“Tướng quân, đây là việc của thiên vũ chúng ta ngài không cần phải xen vào. Mà lại hiệp ước lúc trước của Hoàng đế với Khuyển Nhung các ngài xem như hủy bỏ đi. Dù sao từ khi tiến vào đây các người cũng chưa làm điều gì hỗ trợ cho quân đội hoàng thất cả.”
Đúng vậy, theo lời Dương Thương, đội quân của Khuyển Nhung đế quốc còn chưa kịp cùng với binh sĩ Thiên Vũ đánh với Đế Vương Phủ trận nào. Hiển nhiên bây giờ đuổi bọn họ rời đi thì hiệp ước cũng coi như hủy bỏ.
“Người trẻ tuổi, ta chính là phụng mệnh hoàng đế Khuyển Nhung hỗ trợ đội quân của hoàng đế Thiên Vũ bình định phản loạn. Một khi ngươi chính là phản loạn nghĩa là chúng ta có trách nhiệm phải giết chết. Ngươi trở về đi, chiến tranh không giết sứ giả. Đợi đến khi quân ta tiến tới đế đô sẽ có một trận đánh lớn.”
Thực ra, với tình thế trước mắt nếu như Mộc Vân Chiến lui binh sau đó trở về lần nữa dẫn quân xâm lược là vô cùng hoàn hảo. Có điều ông ta không thể chấp nhận việc đối phương cử ra một tên tiểu bối trẻ tuổi bộ dáng ngồng cuồng nói ra lời đuổi khách cho nên nhất thời tức giận. Chẳng lẽ bây giờ ông phải nghe lời tên thanh niên này ngoan ngoãn rời đi. Điều này là không thể.
Trác Phàm cười lạnh, đôi mắt xuất hiện hàn quang nói: “Tướng quân, ta nể tình ngài là người của nước bạn nên còn nói lời tử tế. Nếu như còn không biết điều, đừng trách ta ra tay độc ác. Lại nói các ngươi chỉ có mười vạn binh sĩ lấy cái gì bình định chúng ta?”
Mộc Vân Chiến ngửa mặt cười ha hả, đám binh sĩ sau lưng cũng cười theo. Chí Tôn Ma Tê bước lên vài bước rống to lên, toàn bộ đàn thú cưỡi cũng bắt đầu kêu vang khắp cả không trung.
“Người trẻ tuổi, chúng ta tuy chỉ có mười vạn quân nhưng chiến lực lại không thua gì năm sáu mười vạn quân. Ngươi vẫn là nên trở về tự lo cho mình đi thì hơn.”
Thế nhưng Trác Phàm vẫn không hề có chút sợ hãi nào trước khí thế của đối phương. Điều này làm Mộc Vân Chiến nhíu mày nghi ngờ. Một tên trẻ tuổi, dù tâm cảnh có cao đến đâu một khi đứng trước một đại quân nhưng vị ít nhiều cũng bị khí thế dọa sợ mới đúng. Vậy mà người thanh niên trước mặt này lại có vẻ bình chân như vại không biểu lộ chút cảm giác kinh hãi nào làm cho ông ta nổi lên chút bất an.
“Tướng quân, ngài nói điều này dường như không đúng lắm. Ta cảm thấy đoàn quân của ngài còn yếu hơn cả năm vạn quân của chúng ta nữa là. Ta đếm đến ba, nếu như ngài không rời đi, đừng trách ta ra tay tàn nhẫn. Một!” Vừa nói dứt lời Trác Phàm lập tức đếm số.
“Người trẻ tuổi, ngươi đừng có quá ngông cuồng. Ta nể tình ngươi là sứ giả cho nên mới không ra tay, nếu còn quá đà không biết sống chết thì đừng trách ta vô tình.”
“Hai!”
Mặc kệ những lời của Mộc Vân Chiến nói ra, Trác Phàm vẫn cứ hiên ngang đứng đó lớn tiếng đếm vô cùng chậm rãi.
Một tên phó tướng ở đằng sau thấy vẻ ngông cuồng của đối phương nhịn không được liền cho thú nhảy lên phía trước quát lớn: “Tiểu bối ngông cuồng còn không mau cút đi.”
Con ngũ cấp linh thú Độc Nhãn Lang mà hắn cưỡi bắt đầu ngưng tụ một tầng ánh sáng màu đỏ. Một luồng năng lượng bắt đầu tụ lại sau đó bắt thẳng về phía Trác Phàm.
Mộc Vân Chiến không hề cản trở, đứng trước sự ngạo mạn của tên thanh niên này làm một người thường ngày bình tĩnh như ông có chút không chịu nổi, huống hồ một đòn của con linh thú kia cũng không thể lấy mạng Trác Phàm, cùng lắm là để hắn trải qua đau đớn tinh thần một chút mà thôi.
Trác Phàm nhìn hành động của tên phó tướng kia lắc đầu thầm nghĩ: “Ta đã rất có lòng khuyên nhủ, các ngươi không thể trách ta.”
“Ba!”
Theo tiếng đếm cuối cùng vang lên, Trác Phàm bay lên cao, trong mắt dần hiện lên một chút kim quang nhàn nhạt. Con Độc Nhãn Lang vừa mới con nhe ranh múa vuốt tung đòn công kích tinh thần đột nhiên gào lên một tiếng đau đớn, tinh thần kịch liệt bị phản phệ.
Tiếp theo đó, toàn bộ thú cưỡi đột nhiên trở nên đại loạn. Ánh mắt của bọn nó nhìn Trác Phàm như là đang thấy một bậc đế vương oai vệ. Không con nào là không cảm thấy sợ hãi. Và rồi mặc kệ người cưỡi trên lưng là thân chủ bao nhiêu năm của mình ra lệnh an tĩnh, đám linh thú vẫn cứ điên cuồng bỏ chạy. So với lần trước bầu trời xuất hiện dị tượng, lần này phản ứng của bọn nó càng thêm dữ dội hơn.
Mộc Vân Chiến cũng vô cùng kinh hãi, vội vàng điều khiển cho Chí Tôn Ma Tê rống lên chỉ đạo. Thế nhưng mà cũng tương tự như đám vật cưỡi kia, ngay cả thất cấp linh thú lúc này cũng không hề nghe lời, cho dù phóng xuất ra thần hồn uy áp cũng hoàng toàn vô dụng.
Nó ngửa hai chân trước lên cố gắng đẩy ông ta ngã xuống. Cho dù Mộc Vân Chiến có làm cách nào cũng không thể điều khiển được Chí Tôn Ma Tê.
“Aaaa!”
Lúc này, tiếng kêu thảm thiết của đám binh sĩ lại vang lên. Vô số người đã bị bọn linh thú cuồng loạn dẫm nát. Chỉ trong chốc lát đã có hàng nghìn người tử thương.
Đám phó tướng toàn bọ đều là thần chiếu cao thủ, có cả vài tên đội trưởng là thần chiếu cảnh đạp không bay lên hội hợp với Mộc Vân Chiến đang đằng không ở đó. Ánh mắt bọn họ vô cùng kiêng kỵ mà nhìn về phía người thanh niên trước mặt.
Chỉ một cái nhìn của Trác Phàm liền dọa cho đám thú cưỡi kia toàn bộ bỏ chạy. Mộc Vân Chiến đương nhiên cũng nhận ra điểm kỳ dị ở đây.
Đối với người thanh niên trước mặt, ông ta bây giờ thậm chí đều nổi lên sát cơ bởi vì một khi có người như Trác Phàm tồn tại thì đoàn quân ngự thú của ông ta coi như không đánh đã thua nói gì đến xâm lược Thiên Vũ.
Nhận biết đối phương có điều không bình thường, Mộc Vân Chiến đưa tay lệnh cho toàn bộ đám cao thủ bao vây lấy Trác Phàm. Ông không cho phép một người như vậy tồn tại.
Trác Phàm cũng nhìn ra điểm này cho nên chỉ lắc đầu cười trừ thầm trách mình quá hiền lành. Liếc mắt nhìn mấy chục người bao vây lấy mình, hắn thầm “hừ” một tiếng, đôi mắt xuất hiện ánh sáng mỏng chuẩn bị dùng Quang Chấn.
“Hạ thủ lưu tình!”
Đột nhiên ở phía xa, một cây trường thương màu vàng lấp lánh hoa văn vảy rồng bay đến ghim thẳng vào ba thước đất ở bên dưới đám người chỗ Trác Phàm.
Đám người kia giật mình lui lại, Mộc Vân Chiến ở xa cũng nheo mày nhìn về phía người đang bay tới, khuôn mặt hiện lên vẻ khó hiểu.
Trác Phàm nhìn Dương Thương hớt hãi bay đến có chút buồn cười. Quả thật hắn không biết câu nói kia là nói cho Mộc Vân Chiến nghe hay là cho hắn nghe nữa.
Đưa tay che trước người Trác Phàm, Dương Thương nhìn về phía Mộc Vân Chiến nói: “Mộc Vân Chiến Thần, ngươi thân là tướng quân của một đội quân mạnh bây giờ lại ra tay với một tên tiểu bối yếu đuối. Bộ không thấy xấu hổ hay sao?”
“Quân đội hùng mạnh sao? Tiểu bối yếu đuối sao?" Nghe được lời này, Mộc Vân Chiến nhịn không được phun một ngụm nước bọt đưa tay chỉ về phía đám binh sĩ đang lăn ra đau đớn bên dưới nói: “Ngươi xem thử “tên tiểu bối yếu đuối” trong miệng ngươi đã làm gì “đội quân hùng mạnh” của chúng ta đi.”
Dương Thương nghe vậy hơi nghi hoặc, nhìn theo chỉ tay của Mộc Vân Chiến sau đó đôi mắt co rụt lại chuyển dời ánh mắt về phía Trác Phàm không tin tưởng nói: “Cái này là do ngươi làm?”
Thế nhưng Trác Phàm một mặt vô tội nói: “Ta cái gì cũng chưa làm a. Là linh thú bọn họ đột nhiên điên cuồng phản chủ chứ bộ. Bọn họ bao vây muốn giết ta mới đúng.”
Nếu là bình thường hiển nhiên Trác Phàm nhận cũng chẳng sao, một khi hắn đã giết đi toàn bộ đám cao thủ ở đây thì cần gì phải sợ. Có điều bây giờ cơ hội ấy đã qua đi, Trác Phàm liền phủ nhận tất cả dù sao cũng không ai nhìn thấy hắn làm, mà cho dù biết cũng không có bằng chứng.