Thiên Địa Đại Đạo

Quyển 2-Chương 157 : Áp đảo




Bầu trời lúc này bắt đầu chia làm hai nửa, một bên sấm chớp ầm ầm lôi điện dày đặc xung quanh, bên còn lại thì vẫn trời quang mây tạnh dường như không hề ảnh hưởng bởi khung cảnh đối lập đằng kia.

Hoàng Thiên Bá toàn thân hiện lên một cái lôi giáp bá đạo phía sau lưng mơ hồ hiện lên một con rồng thân cao mấy chục trượng màu tím, ánh mắt phát ra tử lôi thi thoảng đánh ra làm tại đó bốc lên một làn khói đen, một cái cây đã hóa thành tro bụi.

Mộc Vân Chiến tròng mắt cũng đổi sang màu vàng nhạt sắc bén hơn, mơ hồ trên da mặt bắt đầu nổi lên một đám lông màu trắng. Nguyên lực từ trong cơ thể phát ra ngày một lớn dần dần áp chế lại khí tức từ đối phương. Phía sau ông, một con bạch hổ to lớn với những đường vân màu đen tím phát sáng thêm phần oai vệ. Nó gầm lên một tiếng liền tạo nên một tầng sóng âm lan tỏa ra xung quanh, cây cối trong phạm vi mười trượng đều kịch liệt đung đưa.

Hai cái thần hồn vừa xuất ra, thiên địa hoàn toàn biến đổi. Chỉ cần cảm nhận khí tức từ bọn chúng cũng đủ làm một tên thần chiếu cảnh cũng phải cảm thấy khó thở.

Chí Tôn Ma Tê cũng không hề chịu thua kém, chiếc sừng màu bạch ngọc sáng lên, nó kêu lên một tiếng giận dữ sau đó cơ thể bắt đầu to lên trông thấy. Thậm chí ngay của Mộc Vân Chiến ngồi bên trên dường như cũng trở nên nhỏ bé như một cái chấm đen không đáng kể.

Có sự can thiệp của Chí Tôn Ma Tê, khí thế của Hoàng Thiên Bá yếu đuối hơn mấy phần. Thất cấp linh thú đâu phải là tu giả hóa hư cảnh bình thường có thể đối phó, mà lại Mộc Vân Chiến cũng chỉ mạnh chứ không yếu hơn hắn ta.

Thế nhưng trong đôi mắt đỏ đầy tơ máu của Hoàng Thiên Bá lúc này chỉ toàn là sự hưng phấn. Tử Lôi Long theo đó cũng rống lên một tiếng vang trời, nó bay lượn một vòng rồi dùng móng vuốt mang theo dày đặc tam trọng tử lôi đánh ra. Cả bầu trời bắt đầy dày đặc lôi điện đánh xuống cứ như Tử Lôi Long có thể mượn năng lượng trời đất hỗ trợ.

Chí Tôn Ma Tê nhìn thấy đối phương xuất thủ liền lao về phía trước, cái sừng bạch ngọc nhanh chóng đưa lên đón đỡ. Tê giác là loài da dày thịt béo, tử lôi tam trọng trong nhất thời vẫn không thể phá hư tầng phòng ngự kiêng cố của nó. Tuy rằng đã có một ít vết cháy nhưng hoàng toàn không đáng kể.

Mộc Vân Chiến làm chủ của Chí Tôn Ma Tê từng chiến đấu qua ngàn trận làm sao phối hợp không ăn ý? U Minh Bạch Hổ thần hồn nhảy thẳng lên lưng của Chí Tôn Ma Tê, bốn cái răng nanh từ trong cái miệng lớn lộ ra, nó nhào đến đớp một miếng vào thần của Tử Lôi Long.

Hoàng Thiên Bá thổ huyết lui về sau. Đối mặt với một người một thú thực lực hơn mình cho nên hắn ăn không ít khổ. Mà lại có một điều hắn tính nhầm chính là Hoàng Long Chân Khí đệ thập trọng chỉ có tác dụng với nhục thể, thần hồn bị tổn thương vẫn không thể lập tức được chữa trị. Nói cách khác một khi Tử Lôi Long bị giết chết thì mạng hắn cũng theo đó mất đi.

Nếu bình thường thì là vậy nhưng lúc này Hoàng Thiên Bá ý chí đã chứa đầy sự điên cuồng. Hắn không những không thu về thần hồn mà ngược lại, thần hồn lực phát ra lại càng mạnh mẽ làm cơ thể Tử Lôi Long xuất hiện vô số tia điện đánh ra.

Mộc Vân Chiến còn chưa kịp vui mừng đã cảm thấy toàn thân một hồi đau nhức. Ông nhìn lại thì mới thấy từ chỗ miệng của U Minh Bạch Hổ đã bắt đầu xuất hiện tử lôi ăn mòn, rất nhanh chóng đã lan ra toàn thân. Ông vội vàng thu về thần hồn tránh để thần hồn tiếp tục tổn thương.

Phía bên này, Chí Tôn Ma Tê cũng kêu lên một tiếng lùi lùi lại, trên cơ thể lúc này đã bị tử lôi tàn phá khá nhiều. Cơ thể nó hơi co giật một chút, vài tia điện lóe lên rồi chợt tắt.

Ánh mắt Mộc Vân Chiến vô cùng kiêng kỵ nhìn về phía Tử Lôi Long. Trước mắt e rằng không thể dùng thần hồn trực tiếp cứng chọi cứng với đối phương. Tuy nói ông mạnh hơn Hoàng Thiên Bá rất nhiều nhưng tử lôi lại không thể xem thường, cho dù có làm đối thủ bị thương mười phần thì ngược lại U Minh Bạch Hổ cũng tổn thương năm sáu phần.

Trước mắt Mộc Vân Chiến vẫn còn có nhiều trận chiến nữa, bị tử lôi đánh trúng vết thương trong thời gian ngắn khó mà lành lại, một khi ông trọng thương thì ai sẽ chỉ huy quân đôi Khuyển Nhung? Đây mới đúng là điều mà ông ta đang kiêng kỵ.

“Chỉ có thể tấn công từ xa!”

Trong thời gian ngắn Mộc Vân Chiến liền tìm ra đối sách. Hoa văn trên người U Minh Bạch Hổ sáng lên một màu tím đen, theo đó, nó há miệng ra gầm lên.

Huyền giai cao cấp võ kỹ U Minh Hổ Hống

Sóng âm mang theo cường đại năng lượng đánh ra, ánh sáng từ U Minh Bạch Hổ được hòa trộn vào võ kỹ làm cho U Minh Hổ Hống dần bước vào hàng ngũ địa giai. Tuy không chính thức mạnh mẽ bằng nhưng vẫn có khoảng cách với võ kỹ huyền giai cao cấp bình thường.

Đạt tới cấp độ hóa hư cảnh, nguyên lực trong cơ thể liền trở nên dồi dào. Nếu một tên thần chiếu cảnh dùng võ kỹ cao cấp chỉ một lần liền tiêu hao một nửa thì đối với người như Mộc Vân Chiến mà nói thật sự là không đáng bao nhiêu. Bởi vì ngưng tụ ra thần hồn chính là dấu hiệu nguyên lực đại biến mà lại thần hồn còn có thể xuất ra võ kỹ mạnh hơn chính bản thân thực hiện.

Khuyển Nhung đế quốc là một quốc gia mạnh do trung tông cai quản tất nhiên tài nguyên nhiều hơn rất nhiều. Công pháp ở đây cũng đa dạng hơn Thiên Vũ Đế Quốc nhưng mà có được một bộ sóng âm võ kỹ vẫn là vô cùng quý hiếm. Mộc Vân Chiến phải có chiến công rất lớn từ hồi còn trẻ tới nay mới có vinh dự nhận được U Minh Hống này.

Chí Tôn Ma Tê biết chủ nhân của mình muốn ra sát chiêu cũng bắt đầu hành động, chiếc sừng như bạch ngọc ngày càng phát sáng dữ dội cuối cùng hóa thành một đoàn ánh sáng trắng bắn ra năng lượng cực mạnh đánh về phía Hoàng Thiên Bá. Đây là đòn mạnh nhất của đầu thất cấp linh thú này có tên là “Bạch Quang Pháo” có thể nhất kích tất sát một hóa hư ngũ trọng trở xuống cường giả.

Hoàng Thiên Bá giật mình, không nghĩ tới đối phương nhanh như vậy liền đánh ra tuyệt chiêu. Hắn cũng hiểu được một khi Tử Lôi Long bị phá nát nghĩa là bản thân mình cũng xong mạng cho nên tại thời khắc hai loại võ kỹ kia đánh tới hắn liền thu hồi Tử Lôi Long vào trong cơ thể.

Nguyên lực toàn thân vận chuyển, lôi khải trên người ngày một sáng lên. Tất cả sức mạnh bình sinh đều được Hoàng Thiên Bá dồn lại ở lần phòng thủ này. Tốc độ ra chiêu của đối phương quá nhanh cho nên hắn không kịp trốn tránh đành phải mạnh mẽ chống đỡ.

Thế nhưng mà một người vừa mới đạt tới hóa hư nhất trọng như Hoàng Thiên Bá làm sao đỡ nổi sát chiêu phối hợp của một người một thú kia. Tử lôi giáp vừa chạm phải sóng âm lập tức mờ nhạt đi vài phần, đến khi Bạch Quang Pháp từ Chí Tôn Ma Tê đánh tới liền triệt để tan vỡ không còn chút cặn.

Cả một vùng không gian vì tia sáng năng lượng kia đánh qua mà đột nhiên tối lại càng làm nổi bật thêm hình ảnh bạch quang đánh qua. Ở phía sau lưng của Hoàng Thiên Bá trước kia là một khoảng trời tối đen vây kín tử lôi bây giờ chỉ vì một chiêu của Chí Tôn Ma Tê mà trong xanh trở lại, thậm chí đám mây ở trên trời cũng bị dư chấn thổi tan đi.

Sau một đòn này kết thúc, ở phạm vi trăm trượng, toàn bộ mặt đấy cùng cây cỏ xung quanh đã trở thành mớ hỗn độn. Phía xa xa xuất hiện một cái rãnh chạy dài đến xa khuất tầm mắt.

Hoàng Thiên Bá ở nơi đó bây giờ cũng chỉ còn lại nửa phần thân thể bên dưới. Lôi điện tu vẫn còn nhưng khí tức đã hoàn toàn mất đi.

Mộc Vân Chiến thở sâu một hồi, không tiếp tục ở lâu mà leo lên lưng Chí Tôn Ma Tê đã trở về kích thước ban đầu đuổi theo đội quân của mình. Một khi đám người của Đế Vương Phủ đuổi tới chắc chắn sẽ có không ít phiền phức xảy ra. Mặt khác phía trước năm ngày đường nữa đã là đế đô cho nên cần ông chỉ huy.

Gia Cát Tinh dẫn theo đoàn người của Đế Vương Phủ một mạch đuổi theo. Tốc độ của bọn họ không nhanh, vừa đi vừa lấy sức nên phải đến ba ngày sau mới tới được nơi xảy ra trận chiến.

Hắc Trảm Phong một mặt có chút sợ hãi nói: “Đại quản gia, Phủ chủ có phải là quá nóng vội hay không? Đuổi theo mới có bảy ngày liền bỏ lại chúng ta đuổi theo trước. Đến bây giờ đã gần một tuần trôi qua vẫn chưa thấy tung tích đâu.”

Lý Nguyệt Sầu nghe vậy cũng phụ họa thêm: “Ta cảm thấy từ khi làm ra cái đội quân bất tử này tính cách của ngài ấy càng lúc càng thay đổi động một tý lại giết người. Cho dù ta cũng là người trong ma đạo thấy cảnh này cũng bất giác tim đập chân run, hít thở không thông.”

Gia Cát Tinh cũng một mặt lo lắng. Điều mọi người nói ông cũng cảm nhận được. Thân là quản gia của Đế Vương Phủ, tiếp xúc với Hoàng Thiên Bá đã lâu nên việc phủ chủ thay đổi ông là người rõ nhất.

Đánh giặt bắt vua đầu tiên, điều này ai cũng rõ ràng trong lòng. Cái Gia Các Tinh lo lắng chính ta Hoàng Thiên Bá trong lúc nhất thời mất bình tĩnh gặp phải đối thủ khắc chế liền bị bắt giữ. Đến lúc đó quân của Đế Vương Phủ coi như chưa đánh đã bại.

Đúng lúc này, Đới Bạch Bân đôi mắt co rụt lại nhìn khung cảnh trước mắt thất thố nói: “Cái này cũng quá hùng vĩ đi. Người ta phải mạnh như thế nào mới có thể làm ra tình trạng như vậy?”

Nơi mọi người đang đế chính là lúc trước Hoàng Thiên Bá cùng Mộc Vân Chiến đánh nhau. Bọn họ nhìn xung quanh một chút liền phát hiện thân ảnh quen thuộc của Phủ Chủ đang ngồi đó khuôn mặt có phần điên dại cười nhìn về phía trước.

Thấy mọi người đuổi đến, Hoàng Thiên Bá mở miệng cười nói: “Các ngươi đến thật là lâu, ta đợi đã ba ngày rồi.”

Gia Các Tinh nhìn bộ dạng nửa người trên mất đi y phục của Hoàng Thiên Bá liền lấy ra một bộ khác đưa cho hắn ta sau đó hỏi: “Phủ chủ, ngày đây là đã trải qua cái gì?”

Hoàng Thiên Bá vừa mặc y phục xong liền khoác khoác tay cười nói: “Không có gì, giao chiến gặp cường địch mà thôi. Quả nhiên hóa hư cảnh lại mạnh mẽ như vậy, nhờ một trận đánh với tên kia mà ta hiểu hơn cách để dùng thần hồn chiến đấu.”

Hắc Trảm Phong đôi mắt có phần kinh sợ nhìn Hoàng Thiên Bá nói: “Phủ chủ, những thứ xung quanh này chính là ngươi cùng người nọ giao chiến hay sao?”

Hoàng Thiên Bá nghe thế liền trầm mặc: “Nào có thể gọi là giao chiến? Ta ngay cả một chiêu còn chưa có xuất ra đã bị tên kia đánh cho thân tàn ma dại.”

Nói tới đây, ánh mắt của hắn ngưng tụ hàn quang, sáng ý trong thân thể tỏa ra làm mọi người biến sắc bất giác lùi lại. Thế nhưng rất nhanh sau đó toàn bộ đều được thu liễm vào trong cứ như người lúc trước mang đến sát cơ không phải là hắn vậy.

Hoàng Thiên Bá lúc này đã bình tĩnh hơn một chút quay sang nói với Gia Cát Tinh: “Cho quân nghỉ ngơi một chút, những ngày qua đã hành quân liên tục. Sắp đến đế đô rồi cho nên ta muốn toàn bộ đều phải ở trạng thái sung túc nhất.”

Những tên binh sĩ nghe vậy liền hoan hô. Kỳ thật bọn chúng bây giờ đã thấm mệt, so với đôi quân của hoàng thất càng yếu hơn vài phần cho nên bộ dáng của ai cũng rũ rượi cả.

Gia Cát Tinh nhìn thấy Hoàng Thiên Bá dần dần trở lại bình tĩnh như lúc trước nên cũng an tâm một chút cho người làm theo.

“Mọi người nghỉ ngơi một ngày, năm ngày sau tại đế đô sẽ là trận quyết chiến cuối cùng.”

Mọi người nghe vậy đều gật đầu đồng ý. Hoàng Thiên Bá không hề có dấu hiệu muốn nghỉ ngơi mà ngồi ở một nơi xa bắt đầu tu luyện trùng kích nhị trọng cảnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.