Thiên Địa Đại Đạo

Quyển 2-Chương 156 : Kẻ ngông cuồng




Mười ngày sau

Trên con đường rộng lớn, một nhóm binh sĩ đang vội vàng di chuyển bất chấp những cơn mưa mùa hạ kèm theo hơi nóng khủng khiếp bốc lên. Đây chính là đội quân của hoàng thất do Dương Thương chỉ huy.

Đã mười ngày liên tục kể từ lúc nhận được ngọc giản của hoàng đế yêu cầu bọn họ về cứu giá, đoàn binh liên tục hành quân không ngừng nghỉ. Bây giờ, trên khuôn mặt của tất cả binh sĩ đều hiện rõ sự mỏi mệt.

Chạy một mạch từ phía tây Huyết Vân Sơn trở về, cho dù là chiến mã cũng phải nghỉ vài ba lần cầm hơi chứ nói gì đến sức người. Tuy nói binh sĩ hoàng thất đều là tu giả nhưng chỉ mạnh hơn người bình thường một ít mà thôi, nếu so với đám người của Băng Hỏa Thôn thì còn kém xa.

Dẫn đầu đoàn quân là ba vị Long Thần hộ vệ. Bọn họ rất muốn dùng hết tốc lực trở về cứu giá, có điều phía sau vẫn còn đoàn người của Khuyển Nhung. Tuy bây giờ bọn họ là đồng minh nhưng sự tin tưởng đương nhiên cũng là có chừng mực. Ai biết được lỡ đâu Mộc Vân Chiến đột nhiên phá hoại hiệp ước thì Thiên Vũ Đế Quốc khó tránh khỏi một hồi máu tanh. Mà lại thứ đáng sợ nhất không chỉ năm ở đó, đừng quên Đế Vương Phủ cũng đang gắt gao truy sát ở sau lưng.

Kiếm Vân Sơn khuôn mặt khó hiểu nói với Dương Thương: “Dương huynh, đế đô có tới tận bốn cái lục cấp thủ hộ chẳng lẽ có thể dễ dàng thất thủ trong thời gian ngắn như vậy sao? Chưa kể còn có Âm Dương Song Lão trong bóng tối âm thầm thủ hộ hoàng thương nữa. Chúng ta lập tức trở về liệu có phải quá hợp ý muốn của đám người Đế Vương Phủ hay không?”

Kỳ thật ngay từ khi Dương Thương đọc ngọc giản liền biến sắc điều quân trở về. Thiết Trường Cung ở biên giới phòng thủ cùng Thương hộ vệ đã lâu nên cũng hiểu tính tình của hắn. Một khi Dương Thương lập tức hành động mà không kịp thương thảo với mọi người nghĩa là sự việc vô cùng cấp bách. Vì thế cho nên Thiết Trường Cung chỉ lẳng lặng theo sát vị chỉ huy này mà không có một ý kiến gì.

Ngược lại là Kiếm Vân Sơn mọi lúc đều ở trong hoàng cung phụ trách bảo vệ hoàng đế ở ngoài ánh sáng. Mặc dù có Âm Dương Song Lão trong bóng tối thủ hộ nhưng không đến mức nguy cấp liền không xuất hiện cho nên có thể nói Kiếm Vân Sơn là cận vệ số một của hoàng đế. Thỉnh thoảng hắn mới ra ngoài một chút hít khí trời cho nên còn không có nhiều hiểu biết vị Thương hộ vệ này.

Dương Thương khuôn mặt vẫn không có chút nào giãn ra, ngược lại vô cùng lo lắng nói: “Trong ngọc giản hoàng thượng có nói đối phương có một tên hóa hư cao thủ. Các ngươi cũng biết rằng thất cấp trận thức đối với hóa hư cường giả chỉ nhưng tơ nhện mà thôi, đụng cái liền rách đi. Vì thế cho nên ta mới lo lắng lập tức trở về cứu giá.”

Hai người còn lại nghe vậy liền biến sắc. Từ bao giờ Thiên Vũ lại xuất hiện một cái hóa hư tu giả? Phải biết là cường giả như vậy ở trong thượng tông đã có thể làm một cái chấp sự, còn ở hạ tông lại chính là trưởng lão thứ thiệt. Chính vì thế cho nên Thiên Vũ một khi có người trùng kích thành công hóa hư cảnh liền được tông môn mời chào.

“Chẳng trách mà ngươi lại nôn nóng đến như vậy. Nhưng mà Mộc Vân Chiến cũng là một con cáo già. Hắn rõ ràng có thể đồng thời đuổi theo vậy mà lại mượn cớ binh sĩ bị thú cưỡi đả thương trước đó nên còn mang bóng mờ không dám ngự thú để tốc độ chậm lại. Ta thấy đây chính là muốn để quân ta tiêu hao trước rồi sau khi về nước dẫn binh đánh chiếm thì đúng hơn.” Kiếm Vân Sơn một mặt mộng bức nói.

“Cũng không thể nói như vậy, bọn họ không thể ở cách chúng ta quá xa. Người của Đế Vương Phủ chắc chắn sẽ không để yên cơ hội đánh về đế đô đâu. Cho dù Mộc Vân Chiến cố tình chậm lại thì cũng đụng độ với đám người Hoàng Thiên Bá mà thôi.” Thiết Trường Cung nói.

“Đúng vậy, việc trước mắt chúng ta phải dùng hết tốc độ trở về cứu giá. Một khi giải quyết xong loạn đảng liền đánh nhau với đám người Đế Vương Phủ một phen.” Dương Thương gật đầu nói.

Kiếm Vân Sơn thấy hai người đã có tính toán cũng không có phản đối mà tiếp tục bay đi. Đám binh sĩ ở bên dưới cũng đã thấm mệt nhưng vẫn kiêng trì đuổi theo.

Ở cách đó vài chục dặm, đoàn binh sĩ cưỡi thú cũng đang đuổi theo. Mộc Vân Chiến cưỡi trên lưng Chí Tôn Ma Tê đốc thúc quân lính đi nhanh.

“Tướng quân, chúng ta thật sự phải đi ở phía sau mãi như vậy hay sao? Lỡ đâu bọn họ hiểu lầm chúng ta thì sao?” Một tên phó tướng ở phía sau nhanh chóng đi tới nói.

“Cái này cũng đành phải chấp nhận thôi. Tuy chúng ta chẳng hề nghĩ đánh chiếm Thiên Vũ trong lúc này nhưng có chút kiêng kỵ thì không phải là không có. Tình huống lúc nãy ngươi cũng thấy, Dương Thương ở trên chiến trường thân kinh bách chiến chưa bao giờ nheo mày. Vậy mà khi nhận được ngọc giản liền biến sắc không kịp nói bất kỳ điều gì chứng tỏ tình hình ở đế đô vô cùng nguy cấp hẳn là gặp phải cường địch. Chúng ta tuy là hợp tác nhưng không có nghĩa dại dột để binh sĩ bỏ mạng vô ích được.”

Mộc Vân Chiến bình tĩnh phân tích nói. Đến bây giờ nhớ lại vẻ mặt của Dương Thương còn làm cho ông vẫn còn bất ngờ. Nói thế nào cả hai trên chiến trường đã đụng độ nhau không phải là ít nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy vị Thương hộ vệ này có biểu cảm như vậy.

Tên phó tướng nghe vậy cũng chỉ gật đầu trở về hàng ngũ chỉ đạo binh sĩ tiếp tục di chuyển. Bọn họ vẫn không quên rằng phía sau vẫn còn một đám cường địch nữa. Tuy rằng chưa đánh thử nhưng nếu hoàng đế Thiên Vũ đã yêu cầu viện trợ thì chắc chắn không phải là tầm thường.

Đúng lúc này, đôi lông mày của Mộc Vân Chiến chợt nhíu lại, theo đó Chí Tôn Ma Tê cũng dừng chân. Trong khi đám binh sĩ ở đằng sau một mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì ông ta đã lên tiếng: “Các ngươi cứ tiếp tục đuổi theo đội quân của hoàng đế Thiên Vũ, không cần phải dừng lại làm gì.”

Mười tên phó tướng nghe vậy liền gật đầu. Ở trong đội quân này, mệnh lệnh của Mộc Vân Chiến là tuyệt đối, bởi vì mọi việc ông đưa ra đều có ý nghĩa riêng của mình, tuy bọn họ không biết là gì những vẫn sẽ tín nhiệm làm theo.

Đến khi đội quân Khuyển Nhưng rời đi một lúc, Mộc Vân Chiến vẫn ngồi trên lưng của Chí Tôn Ma Tê nhắm mắt dưỡng thần. Ánh mắt thi thoảng lại mở ra nhìn về phía xa như đang đợi chờ điều gì.

Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một tia lửa xoẹt qua. Tử lôi trên trời giáng xuống, khắp cả một vùng trời mây đang trắng bỗng nhiên đổi màu. Mà ở nơi đó, có một thân ảnh khắp người hình thành nên một bộ chiến giáp bằng tử lôi bay đến. Người này không ai khác chính là Hoàng Thiên Bá.

Mộc Vân Chiến là hóa hư nhị trọng cao thủ, nguyên thần của ông cường đại hơn so với đám phó tướng tu vi chỉ có thần chiếu cảnh kia. Ngay khi Hoàng Thiên Bá nằm trong phạm vi dò xét, ông liền nhận ra đây là cường địch mà lại chỉ có một người cho nên mới ra lệnh cho đoàn quân tiếp tục di chuyển còn chính mình thì ở lại. Dù sao khí tức đối phương phát ra tuy cường đại nhưng vẫn còn rối loạn, rõ ràng là đột phá chưa lâu nhưng không chịu ổn định bình cảnh.

Mộc Vân Chiến có chút kinh hãi, tử lôi nhị trọng đã đủ sức làm bị thương một tên thần chiếu cảnh, huống hồ tam trọng từ cơ thể đối phương lại mạnh hơn không ít.

“Thiên Vũ không ngờ lại xuất hiện một cường giả như vậy. Xem ra phải cẩn thận đối đãi một phen a.”

Mộc Vân Chiến đôi mắt dần ngưng trọng lên, Chí Tôn Ma Tê đã cùng ông xông pha chiến trường bao nhiêu năm đương nhiên cũng nhận ra chủ nhân mình sắp đánh đại địch. Một chân sau của nó cào bới mặt đất giống như lấy đà, thân thể bắt đầu hạ thấp trọng thân tiến vào trạng thái chiến đấu.

Hoàng Thiên Bá nhìn một chút tu vi của Mộc Vân Chiến, thấy đối phương hơn mình nhất trọng liền hưng phấn. Đột phá xong đây là lần đầu tiên hắn gặp phải đối thủ mà lại còn mạnh hơn mình không ít cho nên rất muốn thử sức một phen. Tuy nhiên sau khi nhìn lại con thú cưới bên dưới của Mộc Vân Chiến thì bắt đầu có chút kiêng kỵ.

Bây giờ Hoàng Thiên Bá đã có Kim Cang Bất Hoại Thể nhưng đau đớn vẫn phải cảm nhận rõ mồn một. Con thất cấp Chí Tôn Ma Tê tuy không giết được hắn nhưng phối hợp với người cưỡi ở trên thì dẫm hắn mấy trăm lần cũng không thành vấn đề.

Thế nhưng Hoàng Thiên Bá đã bỏ lại đám người của Đế Vương Phủ ở đằng sau tự mình tăng tốc đi trước không phải vì lý do này hay sao? Đôi môi xoẹt qua một nụ cười, hắn mở miệng nói: “Ngươi là ai? Một cường giả hóa hư nhị trọng e rằng không phải là người ở Thiên Vũ này.”

Mộc Vân Chiến Thần vẫn duy trì khuôn mặt bình tĩnh đánh giá đối phương. Ông biết đây là cường địch mà lúc trước nếu như Dương Thương không rút quân về thì có một trận chiến với người này.

Trong mắt Mộc Vân Chiến, Hoàng Thiên Bá chỉ là một kẻ vừa mới trùng kích thành công hóa hư cảnh. Khí tức của đối phương rối loạn mà lại vô cùng mạnh mẽ. Nếu chỉ có một mình Mộc Vân Chiến trong một thời gian ngắn e rằng không thể đánh bại được người này. Tuy nhiên có thêm Chí Tôn Ma Tê hỗ trợ thì lại khác.

Hiện tại Mộc Vân Chiến đã đoán được người đến chỉ có một mình vị hóa hư cường giả này. Hẳn là Hoàng Thiên Bá đã quá nôn nóng cho nên chủ động tăng tốc đuổi theo trước, trong một thời gian ngắn đoàn người phía sau sẽ không đến kịp. Nhiêu đó cũng đủ để ông xử lý xong đối thủ này.

“Ta là Mộc Vân Chiến, tướng quân của quân đội Khuyển Nhung.” Mộc Vân Chiến trả lời. Chí Tôn Ma Tê ở bên bên dưới ông vẫn duy trì trạng thái chiến đấu.

“Quân đội Khuyển Nhung? Khuyển Nhung đế quốc? Thì ra là thế, tên hoàng đế kia không ngờ lại ngu xuẩn như vậy, dám dẫn địch nhân tiến vào Thiên Vũ.”

Hoàng Thiên Bá đôi mắt ngưng tụ hàn quan nói. Đối với hắn bây giờ, tất cả mọi người chia làm hai loại. Một chính là đám thuộc hạ ở sau lưng, loại còn lại chính là những kẻ chống đối lại mình. Vì thế cho nên khi thấy Mộc Vân Chiến ở lại chờ mình hắn liền mặc định người này chính là kẻ địch.

“Ngươi hẳn là Hoàng Thiên Bá phủ chủ của Đế Vương Phủ?” Mộc Vân Chiến tuy đã lờ mờ đoán ra nhưng vẫn mở miệng hỏi.

“Không sai, chính là bản phủ chủ. Có điều ngươi hỏi như vậy để làm gì? Muốn đầu hàng hay sao? Bản Phủ chủ nói luôn, cho dù ngươi muốn đầu hàng ta cũng không đồng ý. Giết được ngươi chính là điểm nhấn cho việc ta đột phá lần này.” Đôi mắt của Hoàng Thiên Bá hiện lên chút điên cuồng, trong mắt đang dần đổi sang màu đỏ, tơ máu cũng hiện lên ngày càng dày đặc.

Sát khí trên cơ thể của Mộc Vân Chiến đột nhiên tăng mạnh. Ông ta một đời chinh chiến, được mọi người tôn xưng là Mộc Vân Chiến Thần thế mà kẻ ngông cuồng này lại dám nói rằng mình có ý đầu hàng. Bản thân ông là thống lĩnh của một đội quân hùng mạnh, cho dù toàn quân tan vỡ cũng quyết không nói hai từ “đầu hàng” huống chi là đối mặt với một Hoàng Thiên Bá yếu đuối hơn rất nhiều.

Trong lúc nhất thời, cả hai đều nổi lên sát cơ nhìn đối phương. Mộc Vân Chiến là vì tên điên này dám sỉ nhục mình. Còn Hoàng Thiên Bá tất nhiên là muốn giết chết đối thủ làm một cái chiến công đầu cho việc mình đột phá thành công.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.