“Hoàng thượng, người nói ra điều kiện quá mê người như vậy là sợ ta lật đổ người hay sao?”
Thấy Trác Phàm hỏi vậy, hoàng đế liền cười một cái dí dỏm nói: “Trẫm là người xưa nay yêu chuộng nhân tài. Mắt thấy ngươi đã không còn đường lui cho nên mở ra một cánh cổng để ngươi lựa chọn mà thôi.”
Đôi mắt Trác Phàm lóe lên một đạo tinh quang nói: “Có thật là như vậy? Ngài hẳn là biết để trong nháy mắt phá hủy được bốn cái lục cấp thủ hộ trận thì bên chúng ta chắc chắn có ít nhất một cao thủ hóa hư cảnh phía sau. Những điều kiện mê người kia chẳng qua là mất một được hai mà thôi.”
Hoàng đế nghe Trác Phàm nói thế liền mỉm cười vỗ tay tán thưởng. Không sai, từ lúc bắt đầu hắn đã đoán ra bên phía Trác Phàm có cao thủ hóa hư cảnh trợ giúp. Với nội tình của ba nhà Đường Môn, Minh Nguyệt Lâu cùng Tinh Vẫn Các không thể có khả năng mời được người như vậy, chỉ còn Trác Phàm mấy năm qua không thấy tung tích. Hoàng đế liền đón được với tài năng của hắn chắc chắn sẽ lôi kéo được một ít cường giả về tay.
Với sự cơ trí của hoàng đế, Thiên Vũ đế quốc đã không còn một vị thừa tướng nào nữa. Việc ông ta đưa điều kiện dụ hoặc như vậy bởi vì mục tiêu sau cùng chính là cao thủ hóa hư đằng sau. Chỉ cần Trác Phàm đầu hàng người kia cũng sẽ theo đó mà dừng tay. Cho dù vị cường giả này ở lại phò trợ thì hoàng đế vẫn có thể tránh được tổn thất một ít cao tầng thị vệ. Ông vẫn còn cần giữ lại lực lượng để san bằng Đế Vương Phủ.
“Trác Phàm a Trác Phàm. Ngươi quả nhiên vẫn là người thông minh. Đúng vậy, cái trẫm muốn chính là người ở đằng sau các ngươi. Mà lại người kia hẳn là còn kẹt ở bên ngoài đánh giết mấy tên thị vệ của trẫm để mở đường cho các ngươi vào đây. Cho nên bây giờ Trác Phàm, ngươi có hai lựa chọn. Một là đầu hàng để hưởng vinh hoa phú quý một đời phò tá hoàng thất. Hai là tiếp tục tạo phản, trẫm sẽ để Âm Dương Song Lão tiễn ngươi đi một đoạn.”
Câu cuối cùng, hoàng đế toàn thân ngưng tụ sát ý, uy nghiêm của người trị vì Thiên Vũ theo đó mà xuất ra. Cho dù ông ta tu vi không cao nhưng cũng khiến đám người sau lưng Trác Phàm khiếp sự một phen. Phải biết rằng gần vua như gần cọp, chỉ cần một lời không thuận cũng có thể đem đến họa sát thân. Cho dù hoàng đế không có khả năng ra tay nhưng Âm Dương Song Lão thì lại khác.
Trác Phàm không hề để ý đến sự đe dọa của hoàng đế. Đôi mắt cũng mắt đầu toát ra hàn quang, đôi môi mỉm cười lại càng thêm lạnh lẽo nói: “Hoàng thượng, ngài có lẽ đã tính sai một điều. Bên bọn ta không chỉ có một mà là hai hóa hư cao thủ. Còn nữa, không phải bọn họ ngăn chặn đám thị vệ kia để bọn ta xông vào mà là chúng ta muốn chiếm đế đô nhanh nhất có thể mà thôi. Nói về bọn cao thủ thần chiếu kia một chút thì Trác Phàm ta đã xử lí sạch sẽ. Ta có gan xuất hiện ở đây bởi vì hai cái lão già này chẳng có chút đe dọa nào.”
Sát khí phát ra ngày càng mãnh liệt hoàng đế giận quá hóa cười nói: “Trác Phàm! Ngươi cũng quá là ngông cuồng rồi, so với tên Hoàng Phi Vũ kia không hề thua kém. Có điều ngươi phải biết một chuyện, sự chênh lệch giữa hóa hư cường giả với thần chiếu tu giả không phải chuyện nhất giai có thể so sánh đâu.”
Vừa dứt lời hoàng đế liên phất tay ra hiệu. Âm Dương Song Lão khuôn mặt không chút biểu tình bắt đầu hóa thành làn khói hai màu trắng đen. Ngay lập tức một hình bát quái xuất hiện ở dưới chân đám người của Trác Phàm.
Một tên trưởng lão thấy vậy liền đánh một quyền vào kết giới. Thế nhưng mà chiêu xuất ra lại giống như đánh vào một khoảng không vô tận thoáng chốc đã mất đi uy lực vốn có của nó.
Bất ngờ, từ bên ngoài kết giới đối diện với hắn ta xuất hiện ảo ảnh một người y hệt cũng tương tự xuất ra một quyền. Mà lại uy lực so với bản gốc lại mạnh hơn không chỉ một lần. Tên trưởng lão kia bất ngờ đưa tay đón đỡ, chỉ nghe “rắc” một cái toàn bộ hai tay của hắn ta đã vụn vỡ bay ngược về sau thổ huyết.
Hóa hư cao thủ có được lĩnh vực thần hồn vô cùng hiếm có vậy mà Âm Dương Song Lão lại là người may mắn sỡ hữu. Tuy so với Hắc Bạch Dạ Xoa thì vẫn còn hơi thua kém nhưng một khi tu vi bằng hai huynh đệ bọn họ thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.
Với tu vi hóa hư nhị trọng, Âm Dương Song Lão bây giờ đã có thể coi là người có tu vi mạnh nhất Thiên Vũ đế quốc.
Trác Phàm ở trong lĩnh vực kinh ngạc lên tiếng: “Đây là thần hồn gì lại có thể điên đảo càng khôn hấp lực chế lực?”
Phía bên ngoài, hoàng đế cười lên ha hả, sát khí không che dấu mà phát ra ngày càng mạnh mẽ. Đôi mắt thăm thúy bình tĩnh thưởng thức tràn cảnh ở bên trong.
“Trác Phàm, Âm Dương Song Lão từ trăm năm trước đã đột phá hóa hư cảnh. Thần hồn của bọn họ chính là Bát Quái càn khôn, nếu một người riêng biệt thì thần hồn xem như bỏ nhưng nếu cả hai liên thủ thì cho dù là hóa hư tam trọng tứ trọng cũng có thể đánh giết.”
Trác Phàm nghe vậy gật gù: “Thì ra là như thế, lĩnh vực thần hồn tá lực đả lực đúng là vô cùng hiếm có.”
“Trác Phàm, trẫm cho ngươi một cơ hội nữa. Đầu hàng hay là chết nằm ở một quyết định của ngươi.” Hoàng đế làm một bộ mặt không kiêng nhẫn nói.
Thế nhưng Trác Phàm nghe thấy lời này chỉ lắc đầu cười: “Hoàng thượng, ta còn chưa có nói hết a. Lĩnh vực thần hồn tá lực đả lực đúng là vô cùng hiếm có nhưng mà đối với ta mà nói không hề có tác dụng gì.”
Vừa nói dứt lời, Trác Phàm liền đưa tay nắm thành quyền, một ngọn lửa màu vàng kim dần dần hiện lên, nguyên lực điên cuồng xuất ra bên ngoài.
Những người ở bên trong lĩnh vật thần hồn nhiều thấy một màn này đều biến sắc. Cho dù là những tên cung phụng thực lực thần chiếu cảnh bát trọng cửu trọng ở đó cũng đồng dạng là như vậy.
Một quyền của Trác Phàm còn chưa xuất ra đã mang lại cảm giác tử vong ngập tràn. Ngay lập tức không khí xung quanh bắt đầu lưu chuyển, tà áo không gió tự bay, toàn bộ không gian bắt đầu kịch liệt chấn động.
Đường Thiên Tiếu kinh hãi, đây là lần đầu tiên ra tay kể từ khi Trác Phàm trở về. Ông ta tự nghĩ nếu như đại cung phụng của Đường Môn xuất ra liệu có thể làm nên uy lực lớn đến thế này không? Kết quả rất rõ ràng, không có một khả năng nào như vậy.
Hoàng đế ở bên ngoài nhìn không gian xung quanh Trác Phàm biến động vặn quẹo không ngưng hơi kinh ngạc nhưng rồi ông ta mỉm cười: “Trác Phàm, cho dù ngươi có dùng lực mạnh thế nào thì kết quả vẫn bị chính uy lực của mình đả thương mà…”
Lời còn chưa nói xong, đôi mắt của hoàng đế đã co rụt lại. Ngay khi Trác Phàm xuất quyền, hình bát quái dưới chân đang tạo thành một tấm màn năng lượng che chắn liền lập tức vụn vỡ. Âm Dương Song Lão theo đó trở về nguyên dạng hình người cũng phun ra một ngụm máu tươi hiển nhiên là đã bị trọng thương.
“Sao có thể?” Lão già tóc đen thất thanh la to, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin tưởng.
“Không gì là không thể, đặc biệt là ở trước mặt Trác Phàm ta. Lại nói hóa ra các ngươi không phải là bị câm với mất đi biểu cảm khuôn mặt a. Làm ta cứ nể tình cả hai ngươi tàn phế nên nương tay.” Trác Phàm khuôn mặt ngạo nghễ nói.
Hoàng đế cũng không tin vào mắt mình nói: “Bát quái càn khôn thu uy lực từ đòn đánh của đối phương phản lại với uy lực lớn gấp bội sao có thể dễ dàng bị phá như vậy?”
Trác Phàm đưa ánh mắt nhìn về phía hoàng đế nói: “Không phải lĩnh vực của hai người bọn họ mất đi tác dụng mà là quá yếu để hấp thu một quyền này của ta.”
Đúng vậy, Trác Phàm dùng Kỳ Lân Tý đánh ra đương nhiên phải khác với nhục thể bình thường. Huống hồ từ lúc ở Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn hắn đã mất rất nhiều thời gian luyện tập theo chữ “bạo” mà Đại Lực Kỳ Lân chỉ dạy. Đến lúc này một quyền hắn đánh ra, đừng nói là hóa hư cảnh, cho dù là Dung Hồn cảnh dưới tình huống bất ngờ không phòng bị trúng phải cũng phải thổ huyết gãy vài cái xương.
Âm Dương Song Lão lấy tay quệt đi miệng máu, người tóc trắng khuôn mặt hằn học nhìn về phía Trác Phàm nói: “Vô tri tiểu bối, đừng có mà đắc ý. Nhục thể của ngươi tuy mạnh mẽ nhưng chưa ngưng tụ thần hồn thì làm sao chống lại bọn ta.”
Hai luồng năng lượng vô hình từ Âm Dương Song Lão bắn ra mang theo thần hồn trùng kích nhắm thẳng Trác Phàm mà đánh tới. Thế nhưng mà Trác Phàm lại chẳng hề phòng bị dường như không cảm nhận thấy chiêu thức của đối phương.
“Aaaaa!”
Tưởng chừng Âm Dương Song Lão đã đắc thủ thì Trác Phàm đột nhiên liếc mắt sang. Chỉ một ánh nhìn làm đầu của bọn họ đau như búa bổ, cảm giác như tiếng chuông đang liên tục gõ trong đầu.
“Cái này sao có thể? Ngươi vậy mà có…” Tên tóc trắng kinh hãi nói.
Vậy mà còn chưa dứt lời, Trác Phàm vốn cách đó mấy chục thước đột nhiên biến mất sau đó xuất hiện đưa tay bóp lấy cổ hai người nâng lên.
Mọi người nhìn thấy một màn này đều vô cùng chấn kinh. Trác Phàm dùng tốc độ nhanh di chuyển tới đó không nói, vấn đề ở đây chính là hắn nháy mắt xuất hiện không hề có dấu hiệu nào là bay tới cả. Cho dù là những món võ kỹ thuần tu tốc độ cũng chưa chắc đạt được tới trình độ như vậy.
Trác Phàm tay nắm lấy cổ Âm Dương Song Lão, ánh mắt tràn đầy hàn quang nói: “Hai lão già chết đến nơi còn nói nhiều như vậy làm gì?”
Vừa dứt tiếng, hai tay Trác Phàm hơi dùng lực một chút vậy mà cái cổ của Âm Dương Song Lão đã bị bóp nát thành tương cả thân thể ngã khuỵu xuống đất. Thế nhưng còn chưa dừng lại ở đó, Trác Phàm vứt xác hai người xuống, cách không chụp lấy hai luồng ánh sáng hút vào trong tay.
“Muốn chạy sao? Cho rằng ta không biết hai ngươi định bỏ xác cứu hồn chờ đoạt xá trùng sinh hay sao?”
“Cái gì? Ngay cả chuyện này mà ngươi cũng biết.” Thanh âm kinh ngạc của lão giả tóc đen vang lên.
Âm Dương Song Lão biết rằng Thiên Vũ trước đây chưa hề có qua hóa hư cảnh, thần thông đoạt xá trùng sinh phải đến khi ngưng tụ thần hồn mới có được theo lý thuyết vẫn là không ai ở đây biết được mới đúng.
“Ta là người uyên bác sao lại không biết chuyện này?” Trác Phàm lười giải thích nói.
Vừa dứt lời, hai luồng ánh sáng như đom đóm liền lập tức tiêu tán vô tung. Hai vị cường giả hóa hư cảnh trong nháy mắt bị diệt sát, cho dù là thần hồn cũng không thể nào trốn chạy.
Đám người Đường Thiên Tiếu từ nãy giờ đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người. Từ bao giờ thần chiếu nhất trọng cường giả lại mạnh mẽ như vậy? Chỉ một quyền liền đánh vỡ lĩnh vực thần hồn lại còn nháy mắt giết người. Bất giác mọi người ở đây đều có cảm giác không nhìn thấu được nam tử ở trước mặt này. Cho dù là các vị cung phụng cũng phải thầm nuốt một ngụm nước bọt cay đắng trách mình đã già.