Đại trận hạ xuống, Trác Phàm nhịn không được thổ huyết. Phía bên ngoài Hắc Bạch Dạ Xoa cũng đồng dạng trọng thương nằm đó, ánh mắt vô cùng ngưng trọng nhìn về phía thanh niên bên trọng đang dần xuất hiện.
Trác Phàm cũng biết hai người kia dựng lên kết giới thần hồn che dấu khí tức bên trong cho nên phải chịu lôi phạt đầu tiên. Bọn họ cũng đã dùng hết sức mình rồi cho nên hắn không có gì để trách cả.
Có trách thì trách trận pháp của Trác Phàm bày ra chưa đủ cường đại. Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể bày ra một cái bát cấp trận thức để che dấu hơi thở mà thôi. Tuy đã có thánh linh thạch tăng cường nhưng vẫn khó tránh khỏi lộ ra chút ít dị tượng.
Trác Phàm đưa tay lau vết máu trên miệng nhìn đám hoạt thi đang đứng xếp hàng ở đó lộ vẻ hài lòng.
“Công tử. Ngài đây là làm cái gì mà lại có thiên khiển thế kia?” Hắc Dạ Xoa khuôn mặt có phần sợ hãi nhìn Trác Phàm hỏi.
“Ngươi cứ nhìn thử một chút đi.”
Trác Phàm cười, ý nghĩ hơi động một chút tất cả hoạt thi đang đứng trang nghiêm ở đó liền bước lên một bước vô cùng đồng bộ.
“Đây là?”
“Đây là Thi Khôi. Có thắc mắc tại sao lần trước ta có thể ngăn chặn các ngươi tự bạo hay không?”
Trác Phàm lấy trong chỉ giới một cái hồ lô cầm ra một con tằm màu đỏ như máu nói tiếp: “Đây được gọi là huyết tằm, ma vật do ta luyện chế. Một khi đi vào trong cơ thể, toàn bộ hành động của các ngươi đều bị ta điều khiển cho dù là tự bạo nếu không được ta cho phép thì không cách nào làm được.”
“Nói như vậy, công tử cho ma vật này chui vào cơ thể của mấy cái xác chết kia liền có thể làm bọn chúng sống dậy sao còn dẫn tới thiên địa dị tượng khủng bố như vậy?” Bạch Dạ Xoa thắc mắc nói.
Trác Phàm thở dài: “Nào có đơn giản như vậy, muốn điều khiển toàn bộ đám thi khôi kia, nguyên thần lực lượng của ta vẫn chưa có khả năng làm được. Vì thế cho nên ta đã bảo người của Minh Nguyệt Lâu luyện chế theo đan phương mà ta đưa. Đây là một loại thượng cổ đan dược tuy không hồi phục thần trí nhưng lại có thể mở ra một chút ý thức để dễ dàng điều khiển.”
Hắc Bạch Dạ Xoa nghe xong liền hiểu ra, bởi vì thi khôi nuốt lấy đan dược có một chút linh trí mà điều này lại chính là nghịch thiên cho nên mới dẫn đến lôi phạt.
“Đám linh khôi này không hề có cảm xúc, cho dù bị chém đứt tay chân vẫn có thể tiếp tục chiến đấu, tuy nhiên ngoại trừ lực lượng cơ thể được giữ nguyên, còn lại mọi võ kỹ và thần thông lại không dùng được.” Trác Phàm có chút tiếc nuối thở dài.
Thế nhưng Hắc Bạch Dạ Xoa lại không cho như vậy. Đội quân này có thể nói là còn đáng sợ hơn binh sĩ bình thường, bởi vì dù có đâm xuyên người cũng chẳng ảnh hưởng đến bọn chúng hoạt động.
Đến bây giờ hai người mới hiểu lí do lúc trước Trác Phàm yêu cầu Đường Thiên Tiếu nhặt xác thu về lại còn trịnh trọng nói rằng đây là nhiệm vụ vô cùng quan trọng. Hóa ra bởi vì đội quân này có thể bù vào số lượng binh lính chênh lệch với các thế lực kia.
Trác Phàm đưa cho Hắc Bạch Dạ Xoa hai viên đan dược, chính mình cũng nuốt vào bắt đầu ngồi xuống điều tức. Cho đến ba canh giờ sau, hắn mới từ từ mở mắt ra. Lúc này hai người kia cũng đã khôi phục trở lại.
Đường Thiên Tiếu đứng từ xa thấy ba người đã khôi phục mới phi thân tới, khuôn mặt không hề che dấu vẻ sợ hãi nhìn Trác Phàm. Hắn nào có thể ngờ được vị thanh niên này lại có loại thần thông biến người chết sống dậy vì mình chiến đấu cơ chứ, đã thế còn có thể dẫn động thiên lôi.
Trác Phàm không hề để ý đến sự kinh hãi của Đường Thiên Tiếu mà chỉ mở miệng nói: “Môn chủ, ngài hãy đi thông báo với hai vị gia chủ kia nói rằng năm ngày nữa bắt đầu cho quân xuất chiến. Mục tiêu chính là Đế đô!”
“Cái gì? Ngươi có lầm không? Quân đội chúng ta làm sao có thể chống lại người của hoàng thất?” Đương Thiên Tiếu kinh hãi lạc giọng nói.
“Đó là nếu như hoàng đế có đầy đủ binh lực mà thôi. Đừng quên bây giờ ông ta đang điều quân chinh phạt Đế Vương Phủ.”
“Nhưng mà cho dù thế trong đế đô chắc chắn vẫn còn một lượng lớn binh sĩ. Mà lại hoàng đế sẽ không dại gì đến mức đem hết cao thủ đánh Đế Vương Phủ đâu.”
“Chuyện này ta đều đã có tính toán. Mà lại binh lực của chúng ta không phải vừa mới tăng thêm hai vạn quân hay sao?”
Đôi mắt lóe lên tinh quang, Trác Phàm tự tin nói. Thiên Vũ Đế Quốc xưa nay chưa từng có cao thủ hóa hư cảnh tọa trấn, cho dù Long Thần Hộ Vệ đều ở đế đô thì hai huynh đệ Hắc Bạch Dạ Xoa cũng đủ làm thịt sạch sẽ. Còn về binh sĩ thì không phải hắn còn có hai vạn bất tử quân hay sao? Chính vì điều này cho nên Trác Phàm mới không hề kiêng kỵ đội quân của Hoàng thất.
“Được!” Đường Thiên Tiếu không nói nhiều, ánh mắt liếc qua quân đội thi khôi một chút liền quay lưng rời đi. Dù sao Trác Phàm cũng là kẻ hữu dũng hữu mưu, trên chiến trường vẫn là nên theo người thông minh hành sự.
Chấn Thiên Sơn
Âu Dương Liệt sau khi trở về liền được điều trị, bây giờ cánh tay phải đã bị đứt mất. Tuy vết thương đã lành nhưng thực lực của hắn đại giảm, khuôn mặt kia chứ đầy vẻ thất thần.
Âu Dương Phách nhìn cảnh này cũng chỉ biết im lặng đứng từ xa. Ca ca hắn được mệnh danh là thiên tài nhưng bây giờ nào còn đáng vẻ ấy.
Phía bên ngoài, Âu Dương Chấn Thiên cùng những người khác cũng không hề rảnh tay. Đại trận thủ hộ so với ngũ cấp trận thức bình thường rất khác nhau. Muốn duy trì được nó phải có sự phối hợp đồng thời của rất nhiều cường giả.
“Chấn Thiên, cứ như thế này e rằng chúng ta cùng lắm chỉ cầm cự được nửa tháng mà thôi.”
Âu Dương Kiều Đình nhìn trạng thái của những người khác thở dài quay sang Âu Dương Chấn Thiên nói. Nếu như trước kia trưởng lão cung phụng còn nhiều có thể thay phiên duy trì nhưng giờ đây số lượng chỉ còn lại chưa đến một nửa cho nên không thể thay phiên áp trận được.
Một khi đại trận hạ xuống, toàn bộ quân lính của Đế Vương Phủ sẽ tràn vào diệt sát. Âu Dương Kiều Đình là đại cung phụng của Chấn Thiên Sơn dĩ nhiên không muốn nhìn thấy cảnh này nhất.
“Đại cung phụng, ngài yên tâm. Lúc trở về đại quản gia có nói là nhận được ngọc giản của Cung hộ vệ trước đó bảo rằng trong năm ngày tới quân đội hoàng thất sẽ đánh lên đây. Đến lúc đó trong ngoài đột kích người của Đế Vương Phủ chắc chắn thất bại.”
Âu Dương Chấn Thiên làm một ánh mắt an tâm nói, hiện tại cũng chỉ còn cách đó mà thôi.
Thế nhưng Âu Dương Kiều Đình vẫn cảm thấy bất ổn, tâm thần của ông bây giờ đang vô cùng căng thẳng, cảm giác bất an sau khi nghe Âu Dương Chấn Thiên nói vậy không những không giảm xuống mà còn mãnh liệt hơn mấy phần.
“A!”
Đúng lúc này, một tiếng thảm thiết vang lên, một tên trưởng lão áp trận bất ngờ ngã xuống. Mà tại đó, một cái đồ vật kỳ lạ hình người thân thể nhưng làn khói không thật đang rút tay về.
“Đồ vật này là cái gì?” Âu Dương Chấn Thiên kinh hãi la lên.
Ngay lời nói của hắn là hàng loạt tiếng kêu la thảm thiết khác. Những cái linh khôi lúc này đã xuất hiện khắp Chấn Thiên Sơn bắt đầu đồ sát. Ngoại trừ những trưởng lão cung phụng áp trận, toàn bộ những người khác bao gồm cả binh sĩ cũng cầm binh khí lên chém giết.
Thế nhưng mà mỗi lần chém đi, những cái linh khôi kia vỡ vụn rồi lần nữa tụ lại cơ thể mờ ảo dần ngưng thực không hề sứt mẻ tiếp tục tấn công. Khung cảnh lúc này vô cùng rối loạn, đối mặt với những linh hồn kỳ lạ kia bọn họ nhất thời không biết dùng cách nào để đối phó.
Không bao lâu sau, đám binh sĩ đã bắt đầu thở dốc mà những con linh khôi kia lại không có dấu hiệu gì là mệt mỏi không ngừng tấn công. Đã có một phần ba người ngã xuống.
Âu Dương Chấn Thiên biến sắc nhìn thân ảnh hai con thi khôi phía trước. Đây chính là khuôn mặt của Nhị cung phụng cùng tam cung phụng đã tử trận của Chấn Thiên Sơn. Thế nhưng ánh mắt vô hồn kia nào có nhận ra hắn, vẫn cứ lao đến tấn công.
Âu Dương Kiều Đình toát ra nguyên thần cường hãn nhưng không cách nào cảm nhận được vị trí của linh khôi. Chính vì thế cho nên vừa rồi bọn hắn bị đánh lén mà không kịp trở tay. Phải biết rằng nếu so về lực lượng nguyên thần thì gần như thần chiếu cảnh không ai vượt qua được vị đại cung phụng này.
Đối mặt với đồ vật kì lạ mà lại không thể dùng nguyên thần dò xác định được vị trí đối phương. Đôi mắt của Âu Dương Kiều Đình đã mù cho nên đành phải dùng thính giác để đánh nhau. Chính vì thua thiệt lớn như vậy mà trong lúc nhất thời ông đã rơi vào thế hạ phong.
Linh khôi Nhị cung phụng kia ít nhiều cũng ra tay cũng có lực lượng ngang với thần chiếu bát trọng cho nên Âu Dương Kiều Đình không dám khinh địch. Nguyên lực vận chuyển toàn thân, hàng trăm ảo ảnh hình kiếm xuất hiện.
Đại cung phụng quát lớn một tiếng, toàn bộ ảo ảnh hóa thành kiếm khí bay lượng. Ông không biết đám linh khôi kia ở chỗ nào cho nên chỉ có thể đánh lung tung né tránh người của phe mình.
Có điều những việc này đều là trò vô nghĩa, bọn linh khôi cứ tan rồi lại hợp sau đó lựa chọn những người đang áp trận mà tấn công.
Cuối cùng sau một canh giờ đại trận thủ hộ dần không duy trì được mà hạ xuống. Đám linh khôi theo đó cũng ngừng lại bay lên bầu trời không hề có dấu hiệu gì là muốn đánh tiếp.
Theo sau đó, đội quân của Đế Vương Phủ cũng tiến vào, khí thế ngập trời phát ra làm tất cả mọi người của Chấn Thiên Sơn nhìn thấy bất giác có chút run sợ.
“Ha ha. Âu Dương Chấn Thiên, ngươi nghĩ đại trận thủ hộ có thể an toàn trong bao lâu? Đợi người của hoàng thất tiến đến sao? Đáng tiếc rằng số mệnh của các ngươi tới đây đã tận.” Hoàng Thiên Bá dẫn đầu đoàn người đi tới, người chưa tới mà tiếng cười tới trước.
Âu Dương Trường Phong lúc này cũng đã đi ra bên ngoài, ánh mắt nhìn về đội quân linh khôi bất giác lắc đầu không thôi.
“Hóa ra thiên địa biến động chính là do các ngươi làm ra cái loại đồ vật này. Mà lại chúng không có thực thể cho nên thất cấp trận thức trở xuống không thể nào ngăn cản được.”
“Từ lâu đã nghe nói Đại quản gia của Chấn Thiên Sơn không ngững mưu lược hơn người mà còn tinh thông trận thức. Hôm nay nghe được lời này quả nhiên danh bất hư truyền.”
Tiếng vỗ tay vang lên, Gia Cát Tinh lúc này cũng bước lên đứng cạnh Hoàng Thiên Bá nhìn về phía Âu Dương Trường Phong tán thưởng.
“Gia Cát quản gia quá khen. Ta dù có giỏi về bày trận đi nữa thì cũng đầu bằng kỳ vật mà các ngươi làm ra. Ta cũng thật thắc mắc đám oan linh khôi như thế nào lại có thể giết người được.” Âu Dương Trường Phong lắc đầu, ánh mắt thủy chung vẫn nhìn lên binh đoàn linh khôi.
Không những hắn, những người còn lại của Chấn Thiên Sơn đều một mặt mộng bức. Đã một Hoàng Thiên Bá có Kim Cang Bất Hoại Thể còn chưa nói, đằng này lại còn cả một đoàn quân quái vật như vậy, bọn họ như thế nào mà chống lại.
“Cái này vẫn là nên để gia chủ của ta giải thích đi.” Gia Các Tinh không cướp lời mà lui về sau để Hoàng Thiên Bá giải thích.