Bên trong hoàng cung, Kiếm Vân Sơn cùng hai người khác đang mặc chiến giáp thi lễ với hoàng đế bộ dáng cực kỳ nghiêm trang.
“Ba vị ái khanh, lần xuất chiến lần này nhất định phải đúng như trẫm căn dặn. Mười lăm ngày sau mới bắt đầu tiến công, sớm cũng không được mà chậm cũng không được.” Hoàng đế thân mặc long bào toát ra khí chất đế vương nói.
“Rõ!”
Ba người đồng thanh hô to. Ngoài Kiếm Vân Sơn ra thì hai người còn lại đúng là Thương hộ vệ cùng Cung hộ vệ bên ngoài chiến trường được lệnh cấp tốc trở về.
Thương Hộ Vệ có dáng người như tráng sĩ vô cùng lực lưỡng, mỗi bước chân đều cảm giác như rung trời chuyển đất. Cung Hộ vệ thì hơi nhỏ con, hai cánh tay đặc biệt lớn, bước chân nhẹ nhàng không một tiếng động.
Ba người nhận lệnh lập tức rời đi, bắt đầu đem quân xuất chiến.
Hoàng Đế vẫn ngồi ở đó nhìn vào một chiếc ngọc giản do Đế Vương Phủ gửi đến ở trên tay cười lạnh: “Đem quân dẹp loạn sao? Rõ ràng là nhập hội tạo phản.”
Trên một vùng bình nguyên rộng lớn là nơi năm vạn binh sĩ còn lại của liên minh Minh Nguyệt Lâu đóng quân. Trác Phàm ở bên trong lều lớn chậm rãi thưởng thức một tách trà nóng thì đột nhiên Bạch Minh Nguyệt đi vào ánh mắt còn mang thêm vài phần bi thương nói.
“Đúng như ngươi nói, quân ta đã giết được kha khá binh sĩ của Vạn Xà Cốc, có điều…”
Nói đến đây nàng không nhịn được, hai dòng lệ chảy xuống nhớ lại cảnh bốn vị cung phụng tự bạo ở phía xa mà nói.
“Có điều toàn bộ viện quân bao gồm cả bốn vị cung phụng của Minh Nguyệt Lâu chúng ta đều đã bỏ mạng, chỉ còn lại hơn một vạn quân trở về mà thôi.”
Lúc này, Đường Hưng cũng từ đâu xuất hiện nói: “Không chỉ có thế, các trưởng lão của Đường Môn lẻn vào trong cũng không thấy trở về e là toàn bộ đã bị diệt sát.”
Trác Phàm thất thố nói: “Chẳng lẽ ta tính sai hay sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Đám cung phụng của Dược Thải Đường đột nhiên xuất hiện đánh ra bên ngoài, chúng ta tự thấy không có khả năng chống lại liền liều mạng bỏ chạy đến nơi viện quân. Nào ngờ nơi đó năm tên cung phụng của Đế Vương Phủ xuất hiện đánh giết. Lúc ta đến nơi chỉ còn lại bốn vị cung phụng lâu chủ còn sống nhưng vì mở đường máu cho chúng ta nên tự bạo mà chết.”
Nghe thấy Bạch Minh Nguyệt bi thương kể lại, khuôn mặt Trác Phàm cũng giật giật không thôi, đôi mắt đỏ ngầu đứng dậy nói: “Bạch lâu chủ yên tâm, thù này chúng ta nhất định sẽ báo. Thật không ngờ người của Đế Vương Phủ lại đến nhanh như vậy.”
“Trác Phàm, ngươi cứ ra lệnh đi. Toàn bộ trên dưới của Minh Nguyệt Lâu thề cùng với liên minh Vạn Xà Cốc không chết không thôi.” Bạch Minh Nguyệt cố gắng kiềm nén cơn giận của mình mà nắm chặt tay nói.
“Ta rất hiểu tâm trạng của Lâu chủ lúc này, có điều trước mắt chúng ta sẽ không đánh nhau với bọn chúng mà sẽ lui binh.”
“Cái gì? Tại sao lại lui binh?” Bạch Minh Nguyệt khó hiểu nói.
“Nhiệm vụ của chúng ta ở đây đã xong. Ta biết ngài đang muốn báo thù nhưng hiện tại chưa phải lúc. Đừng quên quân số chúng ta chỉ có gần ba mươi vạn, một nửa ở đây chiến đấu một nửa phân ra đánh Hắc Phong Điện. Bây giờ có cứng chọi cứng cũng chỉ chết oan uổng mà thôi.” Trác Phàm thở dài lên tiếng.
“Được, ta lập chức cho người lui về Huyết Vân Sơn ngay.”
“Không phải Huyết Vân Sơn mà là Phong Lôi Trấn. Lúc nãy ta nhận được ngọc giản của Thái Các chủ nói là chiến trường bên đó đã xong cho nên toàn bộ quân sẽ kéo đến đó.”
“Được. Toàn bộ đều nghe theo ngươi.” Nói xong, Bạch Minh Nguyệt cùng Đường Hưng cũng không hỏi nhiều liền bước ra ngoài.
Trong lều chỉ còn lại một mình Trác Phàm, khuôn mặt tức giận lúc nãy bây giờ cũng đã thay thế bằng một nụ cười giảo hoạt.
“Trai cò đánh nhau, như ông đắc lợi. Kế này xem ra không chỉ có ta mà còn có cả hoàng đế nữa. Hẳn là Gia Các Tinh cũng nhận ra điều này.”
Thật ra từ đầu Trác Phàm đã đoán được cao thủ của Đế Vương Phủ sẽ nhanh chóng đến trước hỗ trợ bởi vì sau trận đụng độ đầu tiên chắc chắn người của liên minh Vạn Xà Cốc liền truyền tin cho cho Gia Cát Tinh. Có một điều Trác Phàm không ngờ đến chính là bốn vị cung phụng của Minh Nguyệt Lâu thế nhưng lại tự bạo hi sinh vì nghĩa.
Hắn cũng biết được rằng bên trong Vạn Xà Cốc nhất định còn vài vị cung phụng trấn giữ cho nên mục đích từ đầu chính là hi sinh năm nghìn binh sĩ để đổi lấy mạng của quân lính Vạn Xà Cốc bên kia. Trên thực tế, tổn thất binh lính của Vạn Xà Cốc rõ ràng hơn phía bên này rất nhiều.
Đối với Trác Phàm cái trước mắt chính là bào bớt một phần lực lượng của Vạn Xà Cốc để khi bọn chúng nhập hội với Đế Vương Phủ thì Chấn Thiên Sơn còn có sức duy trì một thời gian cho quân đôi của hoàng thất tới thu dọn tàn cuộc.
“Mạng của những binh sĩ kia sẽ không rơi xuống một cách oan uổng đâu. Huống hồ đến khi chết các ngươi vẫn còn có tác dụng.” Trác Phàm lẩm bẩm nói.
Đế Vương Phủ
Gia Các Tinh cước bộ đi về phía một cái cửa động đá to lớn. Tên trưởng lão thấy ông đi đến liền đứng dậy ôm quyền sau đó kết ấn, đại trận thủ hộ lập tức mở ra kèm theo tiến cót két của cửa động.
Một người trung niên mang theo khí thế mạnh mẽ từ bên trong bước ra, trên khuôn mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn về phía hai người đang đứng.
“Chúc mừng gia chủ thành công đột phá đến thần chiếu đỉnh phong.”
“Ha ha. Không uổng công bao năm bế quan. Tình hình thiên vũ lúc này thế nào?” Hoàng Thiên Bá nói.
“Mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát. Trác Phàm đã cho quân chiếm đóng Hắc Phong Điện sau đó đưa toàn bộ binh sĩ về đó. Dường như muốn tránh xa khỏi chiến trường ở bên này.” Gia Các Tinh nói.
“Không quan trọng, bọn chúng chỉ là những con tốt thí mà thôi. Trước sau gì cũng sẽ bị tiêu diệt. Trước mắt phải dẹp yên Chấn Thiên Sơn tiến về hoàng thành trước đã. Còn nữa, thứ ta yêu cầu thu thập đã chuẩn bị xong chưa?” Hoàng Thiên Bá phất tay không sao cả mà nói.
“Bẩm gia chủ, hồn phách của đám binh sĩ tử trận đều đã được ta cho người thu lại.”
“Tốt lắm, tiếp theo cũng lên đến chiến trường thôi. Âu Dương Chấn Thiên hiện nay cũng không còn là đối thủ của ta nữa rồi. Ha ha.”
Hoàng Thiên Bá cười lên ha hả sau đó hỏi tiếp: “Phi Vũ đâu?”
“Đại công tử cũng đi cùng với quân của chúng ta đến chiến trường rồi. Dường như hắn rất có hứng thú với Âu Dương Liệt.”
“Con trai đầu của Âu Dương Chấn Thiên sao? Cũng được, ta cũng rất tò mò so với Phi Vũ thì tên Âu Dương Liệt này có gì nổi bật. Đi thôi, đến chiến trường.”
“Vâng!”
Gia Cát Tinh cung kính nói sau đó lập tức cùng Hoàng Thiên Bá thẳng nơi Vạn Xà Cốc đóng quân.
Sau khi người của liên minh Minh Nguyệt Lâu lui về Phong Lôi trấn liền không có bất kỳ động tĩnh gì, dường như bọn họ trở thành một cái Chấn Thiên Sơn khác không màn thế sự. Tuy nhiên nhìn vẻ ngoài thì có lẽ như vậy nhưng thực chất tất cả tình hình trên chiến trường đều được điều tra đầy đủ bởi lực lượng của Đường Môn.
Quân của Đế Vương Phủ sau khi đến được Vạn Xà Cốc liền tập hợp toàn bộ người của liên minh này thu lại dưới trướng, từ đó số lượng binh sĩ lập tức tăng mạnh. Dưới sự chỉ huy của Gia Cát Tinh, tốp quân cứu viện đầu tiên của Chấn Thiên Sơn liền bị mai phục không một ai còn sống.
Tiếp theo đó, Đế Vương Phủ liền kéo quân chiếm lấy Huyết Vân Sơn nơi ba đại thế gia trước kia tọa trấn. Bởi vì Trác Phàm chủ động buông bỏ cho nên nơi đây thành chỗ đóng quân mới của binh sĩ Đế Vương Phủ.
Sự việc diễn ra vô cùng thuận lợi, chỉ sau mười ngày, toàn bộ Huyết Vân Sơn đã hoàn toàn nằm trong tay Hoàng Thiên Bá, hồn phách của binh sĩ tử trận đều bị người của Đế Vương Phủ âm thầm thu lại.
Hôm nay trong doanh trại to lớn, Chấn Thiên Sơn và ba vị gia chủ khác cùng nhau bàn luận. Tất nhiên là không thể thiếu hai vị quân sư là Gia Cát Tinh cùng Hắc U Minh ở đó.
“Phủ chủ, chúng ta những ngày qua xem như đã chiến được một phần ba của Thiên Vũ đế quốc, không biết khi nào thì mới có thể tấn công lên Chấn Thiên Sơn?”
Lý Mạc Sầu xoa xoa bàn tay nói. Sau sự kiện Vạn Xà Cốc bốc cháy, ngọn lửa tức giận của hắn không cách nào dập tắt được cho nên liền xông pha chiến trường đánh giết. Thế nhưng mà người của Minh Nguyệt Lâu như là bóng ma, mới hôm trước chém giết một phen hôm sau đã không thấy bóng dáng, cho dù là đến Minh Nguyệt Trấn cũng là như vậy. Vì thế cho nên hắn vẫn còn có phần ngứa ngáy tay chân, khó chịu trong người.
Hắc Trảm Phong một mặt mộng bức, nếu so về lực lượng thì Hắc Phong Điện của hắn có lẽ là yếu nhất. Tất cả trưởng lão chỉ còn trên dưới năm người, mấy tên thần chiếu cung phụng lại là những lão cổ hủ không chịu rời đến nơi này để cho người của liên minh Minh Nguyệt Lâu tiến đánh toàn bộ vẫn lạc.
“Ta hiểu ngươi nôn nóng cỡ nào, có điều binh sĩ tuy không trải qua chiến đấu nhưng hành quân liên tục đã mệt. Hẳn là phải để bọn chúng ba ngày nghỉ ngơi khôi phục sức lực mới có thể tiếp tục chiến đấu. Đến lúc đó ta sẽ cho ngươi làm tiên phong thế nào?” Hoàng Thiên Bá cười nói.
“Tất cả đều nghe theo phủ chủ mà làm, Hắc Phong Điện chúng ta thề luôn nghe theo lệnh của ngài.”
Những người khác ai cũng bĩu môi khinh thường trong lòng, vị Điện chủ này kỹ thuật vuốt mông ngựa cũng thật là lô hỏa thuần thanh thật không hỗ hai từ “Trảm Phong”.
Mọi người bên trong doanh trại đều cùng nhau nói chuyện vui vẻ, dường như bọn họ đã cho rằng chiến thắng đã nắm chắc trong tay, nhưng nào biết, ngay lúc này ở đường biên giới phía tây, tại quan ải, một đoàn quân toàn bộ đều cưỡi linh thú ước chừng mười vạn binh sĩ đang từ từ tiến vào Thiên Vũ đế quốc.