Thiên Địa Đại Đạo

Quyển 2-Chương 120 : Lễ hội kết duyên




Ngày hôm sau, Trác Phàm vẫn chưa có dấu hiệu khôi phục nguyên lực rõ rệt, vẫn còn rất nhiều nơi chưa được đả thông. Cũng đã một đêm minh tưởng cho nên Trác Phàm có chút buồn bực bèn ra ngoài tản bộ. Hắn cũng muốn đi thăm một chút Văn Tử bị trọng thương kia thế nào.

Bước chân đi bên ngoài, mọi người nhìn thấy đều chào hỏi thân mật làm Trác Phàm có chút ngạc nhiên. Đây là có chuyện gì a, hắn từ bao giờ được hoan nghênh đến thế.

Trác Phàm làm sao biết sau khi trở về, đám người Trương Định đã kể lại tất cả mọi chuyện từ việc hắn có cơ hội chạy thoát nhưng không bỏ lại đồng đội, đồng sinh cộng tử cùng nhau, cho đến việc dựng tường lửa lập ra kế hoạch cầu cứu.

Mọi việc đều kể lại rất chi tiết làm những người này không thể không khâm phục Trác Phàm, thậm chí có vài thiếu nữ còn đang liếc mắt đưa tình nhìn hắn.

Rất nhanh sau đó, Trác Phàm đã tìm được nơi Văn Tử dưỡng thương, bốn người Trương Định cũng đang ở đó khuôn mặt có chút trầm trọng.

“Hoa đại phu, Văn Tử hắn làm sao rồi?” Thái Lai lo lắng hỏi.

Một lão già bộ ngồi bắt mạch cho Văn Tử suy tư một lát lại lắc đầu thở dài đứng dậy mở miệng.

“Tình hình rất nghiêm trọng, vết thương trên người tuy đã được ta rửa sạch nhưng vẫn không ngừng hoại tử. Nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng tính mạng của hắn khó mà bảo toàn.”

Nói xong, người được gọi là Hoa đại phu lấy ra một bọc thuốc đưa cho Trương Định nói: “Tạm thời chỉ có thể kéo dài mạng sống của hắn mà thôi. Muốn chữa trị thì trình độ của ta không đủ. Phải chi gia gia ta còn sống thì may ra có cơ hội. Thật xin lỗi.”

Trương Định tay cầm bọc thuốc ngơ ngác hồi lâu, Văn Tử là người huynh đệ hắn xem như anh em ruột thịt, nghe được lời nói của vị thầy lang kia làm sao hắn không buồn cho được.

Trác Phàm đứng bên cạnh nghe thấy Hoa đại phu nói thế thở dài. Xem ra ở nơi đây vẫn chưa biết cách luyện đan chữa thương. Lúc trước hắn xem thương thế của Văn Tử liền nghĩ chỉ cần cho phục một viên đan dược bình thường là có thể khôi phục, ai ngờ được tình huống này lại xảy ra.

Đợi cho vị thầy lang kia rời đi, Trác Phàm mới bước đến dùng nguyên lực lấy trong chỉ giới ra một viên đan dược.

“Trác huynh đệ, ngươi đã khỏi hẳn rồi sao?” Vương Hội lên tiếng.

Trác Phàm gật đầu nhét viên đan kia vào miệng Văn Tử những người kia thấy vậy giật mình không biết hắn muốn làm gì.

“Ưm”

Đan dược vừa nuốt vào, Văn Tử cảm thấy cơn đau đang giảm dần, toàn thân thay bằng cảm giác tê dại. Hắn bất giác rên lên một tiếng, sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn chứ không còn nhăn nhó đau khổ như trước.

“Trác Phàm, đây là cái gì thần kỳ?” Trương Định ngạc nhiên lên tiếng hỏi.

“Không có gì, chỉ là một loại thuốc chữa thương mà thôi. Nếu không có gì thay đổi thì đến chiều hắn sẽ tỉnh lại.”

“Thần kỳ như vậy sao? Ngươi cũng là một đại phu hay sao?” Vương Chung kinh ngạc.

Trác Phàm cười lắc đầu. Hắn cũng không có ý định giải thích, dù sao bọn họ bị tách biệt với thế giới bên ngoài đã lâu, trong lúc nhất thời khó mà hiểu rõ tường tận. Trò chuyện một lát thì hắn đứng dậy rời đi.

Tối đến, thanh niên thiếu nữ đều trở nên nhộn nhịp bắt đầu tập trung ở một mảnh đất rộng giữa thôn. Ánh lửa vàng bừng lên soi sáng giữa màn đêm, hơi ấm tỏa ra xung quanh mặt kệ những cơn gió lạnh rét đang thổi.

“Trác Phàm! Sao bây giờ ngươi còn ở đây a?”

Vương Hội không biết từ đâu bước vào trong đánh thức Trác Phàm từ trong minh tưởng.

“Có chuyện gì a?”

“Còn hỏi có chuyện gì? Phương thúc không nói với ngươi hôm nay có hội kết duyên hay sao? Đi đi đi. Còn ngẩng mặt ra đó làm gì? Trương Định hắn tới đó từ sớm rồi kia kìa.”

Không đợi Trác Phàm có đồng ý hay không, Vương Hội chạy đến đưa tay choàng vai kéo hắn đi.

Ánh lửa bập bùng, Trác Phàm đảo mắt nhìn xung quanh. Ngày hôm nay mấy tên tráng sĩ thường ngày râu ria đầy mặt cũng đã cạo sạch, ra dáng bảnh bao hơn trước rất nhiều. Còn những cô thiếu nữ khuôn mặt đỏ bừng đằng kia cũng mặc y phục lộng lẫy, tay còn đeo một chiếc lục lạc kêu lên những tiếng vui tươi.

“A Trác Phàm. Ngươi cũng đến đây ham vui hay sao?” Trương Định vừa nhìn thấy hai người Trác Phàm liền tiến tới chào hỏi. Theo sau hắn còn có Thái Lai cùng Vương Chung.

“Ừm. Ta bị hắn kéo đi.” Trác Phàm cười khổ gật đầu sau đó chỉ sang Vương Hội đằng kia nói.

Lúc vừa nãy, kinh mạch của hắn đã có dấu hiệu thông suốt, chỉ còn một chút nữa thôi đã có thể đả thông cho nên bây giờ còn hậm hực.

“Ài. Trác huynh đệ. Ngươi cũng không thể trách ta. Bởi vì ngươi mới đến nên ta mới có lòng dẫn đi mở mang tầm mắt a. Suốt ngày ở ru rú trong nhà có khi lâm bệnh mà chết a.”

Sắc mặt Trác Phàm đen lại chửi thầm trong bụng: “Ngươi đây là trù ẻo ta hay sao?”

Vương Chung tiến đến gõ đầu Vương Hội một phát cười nói: “Đừng hiểu nhầm. Ý đệ đệ ta bảo rằng muốn ngươi đi ra ngoài giải thỏa căng thẳng có chuyện gì chúng ta đều có thể lo liệu hậu sự. Ách”

Trác Phàm nghe vậy càng là không còn gì để nói. Lời này của Vương Chung có khác bao nhiêu với Vương Hội đâu, chẳng phải đều là mong cho hắn chết sao?

Trương Định nghe cũng ngậm không được mồm, cuối cùng hắn tiến lên giảng hòa: “Mặc kệ thế nào thì hôm nay cũng là ngày vui trong thôn, cứ xõa hết đêm nay ngày mai tiếp tục công việc cũng không muộn.”

Mọi người gật đầu lần nữa bước đến nhập vào đoàn người sôi động kia.

“A đúng rồi, Thái Lai đâu?” Vương Hội đột nhiên lên tiếng

“Hắn ở lại chăm sóc Văn Tử rồi. Mà nói cũng hay thật, thuốc của Hoa đại phu không có tác dụng như viên đan tròn tròn của Trác Phàm lại rất hiệu quả a. Ngươi có còn không cho ta vài chục viên đi a.”

Trác Phàm nghe Trương Định nói thế khó tránh khỏi một trận vô ngữ. Đại ca à, đó là ngũ phẩm đan dược đấy, ta cũng chỉ có hơn chục viên mà thôi. Hắn cười khổ nói: “Không còn a, lúc trước ta chỉ có một viên đó thôi.”

Cũng không phải là Trác Phàm keo kiệt. Với số linh dược trong chỉ giới hắn tùy thời đều có thể luyện thêm cho nên lúc đầu chỉ mang vài viên chữa thương dự phòng. Ai lại ngờ được hiện tại còn không thể thúc động ra bản chân hỏa chứ nói gì đến luyện đan. Số còn lại kia hắn phải để dành cho việc hồi phục nguyên lực của hắn.

Đúng giờ tý, tiếng trống bắt đầu vang lên liên hồi. Khuôn mặt ai nấy đều hiện lên vẻ hưng phấn khó ta. Thời khắc họ mong đợi nhất đã tới, từng cô thiếu nữ bước ra nhảy nhót cất lên tiếng hát thánh thót kèm theo tiếng lục lạc vang lên vui tươi.

Từng cặp đôi đều đã được xác định

“Các ngươi sẵn sàng chưa?” Trương Định mang theo khuôn mặt hưng phấn nói với ba người Vương Hội.

Hai người kia gật đầu liên tục sau đó nhìn sang Trác Phàm. Dường như hiểu ra điều gì, Vương Chung mở miệng hỏi

“Nếu ngươi nhìn thấy người mình thầm thích đi thích người khác thì sẽ như thế nào?”

Trác Phàm ngẩng ra một chút trả lời: “Đương nhiên sẽ rất buồn a.”

Hắn chỉ nói vậy thôi, nếu như Bạch Vân Vân bị rơi vào tay kẻ khác e rằng có là đầm rồng hang hổ hắn cũng nhào tới cướp về bằng được.

“Chính xác là như thế. Cho nên còn có một phần quan trọng chính là cướp đâu.”

“Cướp dâu sao?”

“Đúng thế, ngươi có thể tiến lên thách đấu với tên nam nhân kia xem hắn có xứng đáng với nàng hay không. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, dù có đánh thắng thì hắn cũng sẽ cùng nàng ta thành gia lập thất mà thôi. Có điều mình được một phen đánh đấm sướng tay.”

Nhìn điệu cười nham hiểm cùng động tác xoa xoa tay của Vương Chung làm Trác Phàm nhất thời cạn lời. Xem ra tên này đến đây là để động tay chân đánh nhau một trận a. Cho dù người kia không phải là người hắn thích đi nữa cũng sẽ không ngại lao đầu vào đánh nhau.

Trương Định thấy vậy xấu hỗ gõ đầu Vương Chung một cái nói: “Tự nhiên đi vạch áo cho người xem lưng. Ngu ngốc.”

Đúng lúc này, một nữ tử khuôn mặt không gọi là xinh đẹp nhưng lại rất thanh tú tiến đến cạnh Vương Chung. Nhìn hắn còn ngờ ngác, nàng bất giác đỏ mặt tháo trong tay chiếc lục lạc của mình ra đeo vào tay đối phương.

Vương Chung còn chưa kịp xác định chuyện gì xảy ra thì đã bị nàng kéo vào bên trong vòng lửa cùng nhau nhảy nhót.

“A. Ta có có người thương rồi sao.”

“Đúng vậy đó đồ ngốc à.” Nữ tử kia đỏ mặt lên tiếng.

“Đúng rồi đó đồ ngốc à.” Trương Định cùng Vương Hội đứng đằng xa lên tiếng nói với theo, giọng ẻo lả vô cùng buồn cười.

Thấy Trương Định đang xoa xoa thổi thổi vào nắm đấm của mình, khuôn mặt Vương Chung bất giác trầm xuống cười khổ.

“Ài. Xem ra mình mới là người sắp bị ăn đòn a.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.