“Gia gia, hắn tỉnh rồi.”
Trác Phàm từ từ mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy là một nữ tử dung mạo như hoa, mắt ngọc mày ngài. Có lẽ vì thời tiết ở đây quanh năm lạnh giá mà nàng có một làn da trắng như bạch ngọc. Nàng mặc một cái áo màu xám đơn sơ trước ngực để lộ ra cái yếm phát họa đường cong mê người. Thấy hắn tỉnh, nàng liền chạy ra bên ngoài gọi người.
Không kịp gọi cô nương kia lại, Trác Phàm gắng gượng ngồi dậy xem xét tình hình bản thân một chút. Cơ thể hắn bị băng bó kín lại, cả tay chân không chỗ nào không có vết thương. Thậm chí máu chảy ra trước đó đã nhuộm đó tấm băng gạc trắng.
Cười khổ một tiếng, hắn bắt đầu thúc động nguyên lực để chữa thương nhưng rất nhanh sau đó lại biến sắc. Dường như có một tầng bình chướng phong ấn nguyên lực của Trác Phàm ở bên trong đan điền làm hắn không cách nào thúc động được.
“Chẳng lẽ là do đòn trúng đòn của tên hóa hư cảnh kia?” Trác Phàm nghi hoặc nghĩ.
Đúng lúc này, cô gái ban nãy đi vào. Theo sau nàng là một trung niên đã ngoài sáu mươi, sắc mặt hồng nhuận đôi mắt sáng như sao cùng thần thái nghiêm trang làm người khác nhìn vào bất giác phải có chút kính trọng.
“Ngươi có thấy chỗ nào không ổn không?” Trung niên lên tiếng.
“Gia gia. Ngươi nhìn người ta băng bó kín cả người rồi còn hỏi câu đó hay sao? Chỗ nào mà chả không ổn a?” Nữ tử đúng bên cạnh bĩu môi nói
“Phải phải, là gia gia sai được chưa? Tiểu hữu, ngươi đã đỡ hơn chưa? Có còn đau ở đâu không?” Trung niên kia vội vàng sửa lời.
Trác Phàm khó khăn gật đầu một cái nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của ngài. Thương thế của ta cơ bản đã bắt đầu hồi phục, không có vấn đề gì sẽ khỏi rất nhanh. Tại hạ là Trác Phàm. Cho ta hỏi đây là đâu?”
“Nơi này gọi là Băng Hỏa Thôn. Ta là trưởng thôn ở đây tên là Phương Đức, còn đây là cháu gái của ta, Phương Thanh Đồng. Nửa tháng trước ta cùng vài người trong thôn đi săn linh thú thì phát hiện ra ngươi nên mang về chữa trị.”
“Thì ra là Phương tiền bối.” Trác Phàm lần nữa gật đầu cảm kích.
“Không cần phải kêu ta là tiền bối, kêu Phương thúc là được rồi.”
“Vâng, Phương Thúc.”
“Kể cũng lạ, lúc tìm thấy ngươi đang bị một đám linh thú bao vây nhưng không một con nào dám đến gần. Mà lại cơ thể ngươi hình như không đúng lắm, so với hán tử ở đây cứng cáp hơn không biết bao nhiêu lần.”
Thấy Phương Đức nghi hoặc, Trác Phàm cũng trầm ngâm. Lúc này hắn mới nhìn kĩ, dường như vị trưởng thôn này không phải là một tu giả nhưng cơ thể lại cực kỳ lực lưỡng. Ngay cả cô nương tên Phương Thanh Đồng cũng là như thế, nàng rất đẹp nhưng lại không có thể hiện ra sự yếu đuối như những nữ nhân bình thường hắn từng thấy trước đó.
“Được rồi, ngươi cứ từ từ nghỉ ngơi đi. Ta phải ra ngoài có việc.”
Không muốn làm phiền Trác Phàm trị thương, Phương Đức nói vài lời nữa rồi dẫn theo cháu gái rời đi.
Những ngày sau đó, hắn được Phương Thanh Đồng đem thức ăn đến đưa cho. Thương thế sau một tuần đã tốt hơn rất nhiều, hắn đã đi lại bình thường nhưng có điều là nguyên lực vẫn còn bị phong bế. Cũng còn may chính là nguyên thần của hắn vẫn mạnh mẽ như thường và tùy ý có thể điều động.
Hiện tại, Trác Phàm ngoài cơ thể mạnh mẽ ra thì cũng không khác gì người thường cả. Điểm khác biệt duy nhất chính là vóc dáng của hắn nhỏ hơn những người ở đây rất nhiều.
Một tháng trôi qua, thương thế của Trác Phàm đã khỏi hoàn toàn nhưng nguyên lực thủy chung vẫn ở đan điền không cách nào thúc động được nữa. Hắn đành phải ở lại Băng Hỏa Thôn này một thời gian.
Theo hắn được biết Băng Hỏa Thôn thực chất không phải nằm ở dưới chân núi mà chỉ nằm ở lưng chừng mà thôi. Trác Phàm bắt đầu gia nhập vào đám thanh niên thường xuyên đi ra bên ngoài săn bắt linh thú.
Bởi vì tất cả nam tử ở đây đều không phải là tu giả, chỉ có thể đơn thuần dựa vào lực lượng cơ thể đi săn cho nên mục tiêu của mọi người chỉ là đám nhất cấp hoặc nhị cấp linh thú, còn người gan lớn thì săn tam cấp linh thú đem về.
Có thể xem về mặt thể chất, mọi thanh niên khỏe mạnh đã ngang với một thiên huyền cường giả. Nếu tu giả dùng võ kỹ để chiến đấu thì những người ở đây lại biết dùng võ thuật, mặc dù không mạnh bằng nhưng vẫn có thể thi triển trong lúc săn bắt linh thú.
Thời tiết ở đây rất lạnh giá, mỗi lần đi săn đều gặp nhiều nguy hiểm thỉnh thoảng còn có vài con linh thú cao cấp xuất hiên làm bọn họ phải tay không trở về. Chính vì thế cho nên mỗi lần đi săn đều phải cố gắng kiếm được thật nhiều thức ăn dự trữ trong nhiều ngày đề phòng tình huống xấu nhất.
Trác Phàm trải qua lần đầu đi săn cũng rất kinh ngạc. Người của Băng Hỏa Thôn dường như có được một kỹ năng nào đó để che dấu khí tức của mình. Hắn thì không làm được cho nên phải ở từ rất xa mà xem xét.
Nguyên lực không vận ra được, đêm tối Trác Phàm đành phải lặng lẽ luyện tập tìm cách phá vỡ phong ấn nhưng đã hơn hai tuần vẫn không hề cho chút kết quả nào, ngay cả chỉ giới trên tay cũng không cách nào mở ra.
Sáng hôm sau, năm nam tử vóc người lực lưỡng đến nhà Phương Đức tìm Trác Phàm. Mỗi người bên hông đều mang một thanh đoản kiếm cùng một sợi dây thừng bắt chéo trên vai.
“Trác tiểu đệ, hôm nay đi săn linh thú cùng bọn ta chứ?”
“Được.”
Một người thấy hắn đi ra mỉm cười lên tiếng. Với thể lực vốn có của Trác thì điều này cũng không phải chuyện gì quá nặng nhọc, chưa kể đến cho dù cơ thể hắn không có nguyên lực nhưng đánh nhau với thiên huyền cảnh vẫn là không thành vấn đề.
“Ta cũng muốn đi a.”
Đúng lúc này, Phương Thanh Đồng một mặt nhí nhảnh nhảy ra nằn nặc đòi đi theo. Phương Đức thấy vậy liền đi ra cản trở nhưng cuối cùng bị nàng làm bộ mặt đáng thương mà mủi lòng gật đầu. Dù sao năm người kia đều là những tráng sĩ mạnh mẽ bậc nhất của thôn.
Trác Phàm thường xuyên đi cùng mọi người săn bắt đương nhiên là có lí do của hắn. Trải qua nhiều ngày đi xung quanh tìm linh thú, hắn phát hiện nơi đây so với miêu tả của Thanh Viêm Hỏa Phương rất giống nhau.
Tuyết Thanh Sơn quanh năm tuyết phủ, từ sườn núi nhìn xuống bên dưới vẫn còn một đám sương mù dày đặc, Trác Phàm một lần muốn đi xuống xem sao nhưng bị một người cản lại. Lí do chính là bên dưới có độc khí, lại còn tồn tại cao giai linh thú sinh sống, một vài người của Băng Hỏa Thôn vì tò mò khám phá nên đã bỏ mạng. Kể từ đó cũng không ai dám đi vào thêm lần nào nữa
Để chắc chắn giả thuyết của mình, Trác Phàm phải nhiều lần tham gia chuyến đi săn, lợi dụng lúc mọi người không để ý hắn đi mỗi lúc một xa. Đến một ngày hắn phát hiện một dòng sông băng chảy thẳng xuống hạ lưu. Điều này càng làm hắn tin tưởng rằng mình đã ở rất gần với nơi cần đến, Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.
“Trác Phàm! Trác Phàm!” Đang suy nghĩ tính toán, bên tai vang lên tiếng Phương Thanh Đồng gọi.
“A. Có chuyện gì?”
“Ta hỏi ngươi có chuyện gì mới đúng. Trên đường đi ngươi cứ như người mất hồn vậy đó”
Phương Thanh Đồng tức giận nói. Lúc nãy nàng vừa đi vừa nói cả đống chuyện nhưng mà Trác Phàm chẳng hề để ý.
“Ách. Ta xin lỗi. Ngươi vừa mới nói chuyện gì cơ?
“Hứ. Ta lại không thèm nói với ngươi”
Nàng làm một cái mặt quỷ vô cùng đáng yêu sau đó chạy lên phía trước. Mọi người thấy cảnh này cũng che miệng người khẽ, Trác Phàm cũng là lắc đầu tăng tốc đi theo.
Ngày hôm nay đám người Trác Phàm phải đi xa hơn bình thường. Đám linh thú ở gần bị săn bắt sắp hết, bọn hò phải để lại một số lượng nhất định cho chúng sinh sản. Chính nhờ như thế mà bao năm qua người dân trong thôn mới có đủ thức ăn để sinh tồn.
Địa hình mỗi lúc một dốc, gió thổi cũng đã mạnh hơn trước rất nhiều. Tiếng xào xạc xuyên qua tán cây phủ tuyết trắng xóa không ngừng dao động. Cả đám cứ như vậy ngược hướng gió mà đi.
“Mọi người mau ngưng lại khí tức, cẩn thận một chút. Nơi này có thể sẽ xuất hiện cao giai linh thú.”
Sau một thời gian ở đây, Trác Phàm cuối cùng cũng học được kỹ năng này. Vừa nghe thấy có người ra hiệu hắn liền điều tức hơi thở của mình chậm lại. Ngay lập tức toàn bộ khí tức được thu vào, việc này cũng nhờ một phần vào việc nguyên lực của hắn bị phong bế ở đan điền cho nên càng dễ vận dụng hơn.
Không bao lâu sau, ở phía trước mặt xuất hiện vài đầu cự điểu cánh rộng bốn thước, bộ lông dày hòa vào màu tuyết trắng xóa. Nếu không có thị lực tốt thì khi nó đứng yên rất khó mà phát hiện được.
“Tam cấp linh thú Băng Tước, mà lại có tới ba con. Xem ra lần này gặp may rồi.” Một tên tráng sĩ có chút vui mừng nói
“Cũng chưa chắc, chỉ có vài người chúng ta khó mà bắt được hết a.” Một người khác lắc đầu nói.
“Mặc kệ thế nào, cứ hành động trước đã.”