Hít sâu một hơi, cố gắng áp chế cảm giác kiêng kỵ trong lòng, Tần Hạo lần nữa lấy lại bình tĩnh. Là một tinh anh đệ tử hắn đương nhiên phải có kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Lúc vừa rồi bởi vì khinh địch để lộ sơ hở cho Trác Phàm tận dụng chính là lỗi của hắn. Hiện tại đã đến lúc sửa sai, đôi mắt của Tần Hạt bắt đầu biến đổi, ánh mắt dần hiện lên một vẻ hoang dã dị thường.
Trác Phàm kinh hãi trong lòng. Cảm giác lúc này giống như hắn đang đối mặt với một con dã thú không hơn không kém. Chưa kể đó, đối phương còn bắt đầu xông đến như động vật bốn chân.
Bình thường Tần Hạo luôn thể hiện mình là một người phong thái tiêu sái lãng tử cho nên mỗi lần chiến đấu hắn luôn không đánh hết sức để duy trì dáng vẻ như thường ngày. Lúc này đúng trước Trác Phàm, hắn đã không còn suy nghĩ đến thể diện nữa. Thua Trác Phàm mới là không có thể diện.
“Tên Tần Hạo nào sao lại làm bộ dáng tấn công khó coi đến như vậy? Có phải là tẩu hỏa nhập ma đó không?”
“Ngươi bị điên hay sao? Chúng ta là ma đạo mà lại sợ tẩu hỏa nhập ma?”
Nhìn đám đệ tử của Thiên cơ phủ cùng Địa cơ phủ không ngừng bàn luận, khuôn mặt bầm tím của Trần Hạo Đông hiếm có cười khuẩy một cái mang vẽ khinh thường nghĩ.
“Đám phế vật các ngươi làm sao biết đây mới là trạng thái chiến đấu mạnh nhất của Tần Hạo. Trác Phàm kia lần này xem ra ăn không ít khổ rồi.”
Đúng lúc này, bàn tay của Hoắc Vũ Cơ lần nữa gõ lên đầu hắn quát: “Có gì vui lắm hay sao mà cười?”
Tinh anh đệ tử nhìn thấy cảnh này liền che miệng lại cố cho tiếng cười không phát ra. Xem ra Trác Phàm chưa ăn khổ thì hắn đã là người ăn trước rồi.”
Tần Hạo nhào tới tiến công, tốc độ so với lúc đầu tiên giao thủ nhanh hơn rất nhiều. Chưa kể quỹ đạo di chuyển lại cực kỳ rắc rối không theo một quy luật nào cả.
Trác Phàm bất giác lui về sau hai bước, vung tay đánh ra một đạo phong nhận tấn công nào ngờ ngay khi sắp đụng phải Tần Hạo liền né tránh trong gang tấc nhảy ra một bên.
Hai bắt chân Tần Hạo biến lớn rồi như một túi khí xẹp lại, tốc độ phút chốc đẩy lên đến cực hạn như một viên đạn pháo đâm thẳng vào người của Trác Phàm.
Không né tránh kịp, Trác Phàm dùng hai tay bắt chéo nhau ngạnh kháng nhưng thế công của đối phương quá mạnh mẽ. Chân vừa chạm vào trước ngực Trác Phàm đã bay ngược ra sau mấy trượng.
Khuôn mặt hắn bắt đầu hiện ra chút ngưng trọng. Đòn tấn công vừa rồi rõ ràng uy lực hơn trước rất nhiều, so với võ kỹ Tần Hạt thi triển lúc trước mạnh hơn không chỉ một lần.
Nhìn hai cánh tay có chút sưng đỏ, Trác Phàm đôi mắt nheo lại, một tầng ánh sánh nhàn nhạt khó thấy xuất hiện bên trong đôi mắt.
Bạch Quang Thần Đồng – Thần Nhãn
Đây là thần thông đầu tiên hắn có được khi tu luyện pháp quyết này. Bởi vì nó có tác dụng tăng thị giác của người thi triển cho nên Trác Phàm tự đặt cho nó cái tên như vậy.
Tần Hạo một kích vừa xong lại không muốn đối phương thở dốc lần nữa nhào lộn giữa không trung, hai chân đạp không bay đến.
Một trảo quét dưới hạ vị của Trác Phàm sau đó xoay người tung cước đá lên. Trác Phàm vội vàng nhảy một vòng ra sau thi triển Mê Tung Quỷ Ảnh bộ đại chiến.
Dưới sự hỗ trợ của Thần Nhãn, hắn dần lấy lại được thế quân bình, có điều vẫn còn ở thế thủ tạm thời chưa biết cách phản công.
So về cường độ nguyên lực Trác Phàm đương nhiên không bằng Tần Hạo, qua hơn ba mươi chiêu Trác Phàm dần dần thở dốc, khí tức có chút loạn.
Nhìn ra điều này, Tần Hạo lập tức lợi dụng sơ hở làm trước ngực Trác Phàm xuất hiện ba vết cào. Y phục vốn màu xám đã nhuộm thêm mông dòng máu đỏ chảy xuống tạo thành một màu đen tuyền.
Cảm nhận tình hình không ổn Trác Phàm lần nữa ngưng tụ nguyên lực.
Bạch Quang Thần Đồng – Huyền Quang Ảo Trận
Đôi mắt của Tần Hạo vốn đang hoang dã điên cuồng đột nhiên mất đi thần sắc. Trác Phàm cũng theo đó mà đứng tại chỗ. Khuyết điểm của thần thông này chính là một khi thi triển, Trác Phàm không thể nào di chuyển được nữa. Trận đấu chuyển sang thử thách sự chịu đựng.
Bên trong ảo trận, Tần Hạo nhìn thấy bản thân thành công chinh phục Hoắc Vũ Cơ cùng nhau chung sống yên bình. Thế nhưng một ngày nàng đi theo Trác Phàm để lại hắn bơ vơ một mình. Hắn tức giận bắt đầu truy đuổi cuồng sát khắp nơi và giết được Trác Phàm.
Hoắc Vũ Cơ lần nữa đoạt về từ tay Trác Phàm. Từ đó nàng bắt đầu nhu thuận hơn rồi như cá mất hồn làm theo những gì Tần Hạo sai bảo. Tình cảm bắt đầu biến chất, hắn không coi nàng là đạo lữ nữa mà chỉ xem như là đạo cụ song tu.
Tình cảm cứ thế chết dần chết mòn. Hắn nhận ra một điều, nàng không yêu hắn. Cái hắn làm chẳng qua là ép nàng phải làm theo hắn mà thôi.
“Ta không tin. Đây không phải sự thật.”
Mọi người không hiểu chuyện gì, đột nhiên Tần Hạo gào thét cả lên.
Khôi phục trở về thực tế, đôi mắt Tần Hạo tràn ngập tơ máu, sát khí nổi lên nhìn Trác Phàm. Hắn không muốn đối phương được sống nữa, chỉ cần Trác Phàm còn sống thì Hoắc Vũ Cơ sẽ rơi vào tay Trác Phàm y như những gì nhìn thấy trong ảo trận.
Nguyên lực vận chuyển lên đến cực hạn, phía sau lưng mơ hồ hiện lên ảo ảnh một con bạch hổ to lớn há miệng gầm lên một tiếng vang trời.
Đây chính là thần hồn khi trước Tần Hạo ngưng tụ thất bại thành ra hình dáng chỉ là trong suốt không thật như chân chính hóa hư cảnh.
Đôi mắt hắn nheo lại đồng thời ảo ảnh bạch hổ cũng phun ra một tia sáng chiếu thẳng đến Trác Phàm.
“Nguy rồi! Là thần hồn trùng kích! Mau mở kết giới.”
Dương Tiêu thất thanh la lớn, bốn tên áp trận nghe thế vội vàng kết ấn, kết giới mờ đi rồi biến mất.
Lấy tốc độ nhanh nhất nhào đến, Hoắc Vũ Cơ ở gần đó nhất là người đầu tiên động thủ. Tốc độ của nàng quả nhiên rất nhanh thế mà không bì kịp với Dương Tiêu. Nhưng so với thần hồn trùng kích lại càng không kịp.
Dương Tiêu đã chậm một bước, tia năng lượng đó đã xuyên thẳng vào trong đại não của Trác Phàm.
Trác Phàm ngã xuống nhưng Tần Hạo trong lúc điên cuồng lại không hề chú ý đến tình hình. Hắn lần nữa xông đến vung trảo lấy mạng của đối phương.
Hoắc Vũ Cơ đang lo lắng cho Trác Phàm lại thấy Tần Hạo lần nữa nhào đến liền tức giận, tay phải vung ra một đạo năng lượng lập tức chấn bay hắn ra.
Phun một ngụm máu tươi, Tần Hạo định lần nữa xông đến thì bị Dương Tiêu đưa tay gõ vào sau ót kèm theo nguyên thần trùng kích khiến hắn lập tức ngất xỉu. Một tên quản sự biết điều vội vàng đem hắn rời đi.
“Trác Phàm. Ngươi sao rồi?”
Hoắc Vũ Cơ đem Trác Phàm nằm trên đùi ngọc của mình, hai tay không ngừng lay động nhưng cho dù có làm mạnh thế nào Trác Phàm vẫn cứ như người thực vật không tỉnh dậy.
Dương Tiêu lúc này cũng chạy đến xem tình hình. Vội vàng dùng nguyên thần vào trong cơ thể Trác Phàm xem xét. Hắn sợ nhất chính là Trác Phàm có khả năng không tỉnh dậy được, như thế công sức hắn bỏ ra sắp đạt được lại đánh mất.
Lúc này Dương Tiêu cực kỳ hối hận về quyết định lúc trước của mình. Nếu như không phải hắn thúc đẩy e rằng Trác Phàm đã không xảy ra chuyện như vậy.
Xuất ra thần hồn của mình, Dương Tiêu đưa nó đi qua khắp vị trí trên cơ thể Trác Phàm. Từ tứ chi, nội tạng đều không có vấn đề gì lớn. Cái quan trọng nhất vẫn là nguyên thần.
Thúc động thần hồn di chuyển đến vị trí đầu xem xét, Dương Tiêu đột nhiên mở mắt kinh hãi, miệng theo đó mà phun ra một ngụm máu tươi trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Có chuyện gì?”
Ngũ trưởng lão quan tâm hỏi. Lão biết Trác Phàm là người mà tông chủ quan tâm. Nếu hắn có mệnh hệ gì e rằng những người liên quan không tránh khỏi bị trách phạt. Mặc dù hắn không trực tiếp dính líu vào nhưng cũng được Triệu Bán Sơn đặc biệt dặn dò qua cho nên không tránh khỏi liên lụy.
“Không biết nữa, khi thần hồn ta dò xét trên đầu hắn đột nhiên nóng bừng bừng sau đó không cách nào tiến lại gần được nữa. Dường như có cái gì đó cản trở.”
Dương Tiêu lau vết máu trên miệng khó hiểu trả lời.
Trong lúc đó, trên trán của Trác Phàm đột nhiên hiện lên một ngọn kim viêm nhàn nhạt. Chỉ một chút lửa vậy thôi nhưng không khí xung quanh đột nhiên biến nóng, mấy tên trưởng lão kinh hãi phát hiện thần hồn bên trong cơ thể đang không ngừng run rẩy, dường như gặp phải đế vương. Khuôn mặt ai nấy đều hiện lên vẻ ngưng trọng nhìn Trác Phàm.
Kim viêm chỉ hiện lên một lúc lại dung nhập vào trong cơ thể Trác Phàm, hắn từ từ mở mắt ra nhìn thấy mọi người xung quanh rồi quay sang Hoắc Vũ Cơ cùng Dương Tiêu mở miệng.
“Có chuyện gì sao mọi người lại tập trung ở đây đông đến vậy.”
“Ngươi vừa rồi bị trúng thần hồn xung kích suýt nữa mất mạng có biết không.”
Hoắc Vũ Cơ vui mừng mở miệng nói, Dương Tiêu cũng là gật đầu xác nhận.
“Ta cảm thấy cơ thể không ổn lắm, Dương chấp sự, ngài có thể đưa ta về hay không?”
Dương Tiêu gật đầu lập tức cõng Trác Phàm trên lưng sau đó phi thân rời đi.