Thiên Địa Đại Đạo

Chương 73 : Hiểu lầm




Một buổi sáng của hai tuần sau đó, Trác Phàm vừa minh tưởng xong sau đó mở cửa ra tu luyện Bạch Quang Thần Đồng. Nào ngờ vừa mở ra thì trước mắt hắn là một thiếu nữ mặt đẹp như vẽ, chóp mũi cao tinh xảo cùng với đôi mắt to tròn đang nhìn hắn.

Trác Phàm chỉ thấy hơi quen mắt, lại không biết nàng là ai nên né sang một bên đi ra.

“Ngươi đứng lại đó cho ta.”

“Cô nương có chuyện gì a. Chúng ta không quen không biết thì đừng làm phiền nhu chứ.”

Thiếu nữ kia hơi ngẩn người dường như hiểu ra cái gì liền mở miệng nói: “Sao hả, bổn tiểu thư hôm nay trang diện thật ngươi lại không nhận ra sao?”

Trác Phàm nghe thế liền nhìn kĩ nàng lần nữa nghi hoặc lên tiếng: “Ngươi là Triệu Nguyên? À không, Triệu Nguyên Chỉ mới đúng.”

Thiếu nữ kia mỉm cười gật đầu. Nàng cải nam trang vốn đã đẹp trai bây giờ lộ ra diện mạo chân chính quả thật là hoa nhường nguyệt thẹn.

Trác Phàm thấy nàng gật đầu xác nhận thì chính mình cũng gật gù lẩm bẩm: “Thảo nào hôm trước lại có cảm giác như vậy.”

Triệu Nguyên Chỉ nghe được lời này liền đưa mắt xuống nhìn vòng ngực đầy đặn của mình lại nghĩ đến chuyện gì đó làm mặt nàng bất giác đỏ lên.

Để cải nam trang, nàng phải quấn nhiều lớp vải để ép chặt lại bộ ngực sữa của mình. Từ nhỏ đến lớn nàng còn chưa để nam tử nào sờ vào đâu a. Liếc hắn một cái nàng giận dữ nói: “Không cho ngươi nghĩ tới chuyện hôm đó, nếu không ta giết ngươi.”

“Được!” Trác Phàm làm bộ mặt không quan tâm đến nàng tiếp tục cước bộ mà đi.

Triệu Nguyên Chỉ thấy Trác Phàm hời hợt lại càng khó hiểu. Không phải tự đắc nhưng mà nàng luôn nghĩ mình thật sự rất xinh đẹp, bất kỳ nam tử nào nhìn thấy đều muốn thân cận chứ đừng nói tới thái độ bất cần như tên Trác Phàm đáng ghét này.

Trong lúc đó, Trác Phàm vẫn không ngừng rời đi, bước chân thậm chí còn nhanh hơn bình thường. Hắn biết nàng là con gái của Tông chủ không thể trêu chọc vào. Chuyện hôm qua có lẽ nàng vì ngại mà không kể cho cha mình nên Trác Phàm mới còn sống đến giờ. Bây giờ mà hắn chọc giận nàng nữa thì chỉ có đường chết.

Đúng lúc này, một tiếng la lớn quát lên, Triệu Nguyên Chỉ đã phóng tới đánh chưởng sau lưng Trác Phàm làm hắn vội né người đi sau đó tức giận nói: “Triệu tiểu tư, ngươi đừng làm phiền ta được không? Chuyện hôm qua ta để ngươi tát ta lại coi như trả nợ rồi, ngươi còn muốn sao nữa?”

“Hành động khinh nhờn ta hôm trước của ngươi chỉ một cái tát sao trả hết nợ với bổn cô nương.”

“Vậy bây giờ cô muốn làm sao a?”

“Thách đấu! Ta muốn thách đấu lại với ngươi.”

“Ta biết tông môn có nguyên tắc lấy thấp đánh cao. Nhưng xét về vị trí mà nói, cô hẳn là xếp trên ta, việc gì ta phải đánh với cô.”

“Ngươi nói vậy sai rồi. Ta và ngươi đều là tân đệ tử, lần đó trước mắt mọi người ta đánh thua ngươi rất rõ ràng. Cho nên theo lí mà nói ta thua ngươi nên ta có quyền thách đấu còn ngươi thì không thể từ chối nha.”

Nhìn Triệu Nguyên Chỉ nói lí lẽ như vậy làm Trác Phàm không cấm một trận vô ngữ. Hắn đưa tay xoa xoa huyệt thái dương một chút rồi nói: “Ngươi bây giờ muốn như thế nào a? Bây giờ đấu trường đài cũng không mở sao mà tỉ thí được.”

“Yên tâm đi, bất cứ khi nào nơi nào trong tông môn đều có thể khiêu chiến được ngay tại đây đánh nhau luôn đi.”

Nói xong Triệu Nguyên Chỉ lập tức xoắn tay áo lên làm bộ dạng không thể chờ được nữa. Trác Phàm thấy thái độ nàng như vậy không khỏi dở khóc dở cười nói: “Được. Thế thì ta khiêu chiến ngươi vậy.”

“Tốt. Lần này không thắng được ngươi ta không thôi đâu.”

Triệu Nguyên Chỉ đưa tay thủ thế chuẩn bị tiến công còn Trác Phàm vẫn đứng ở đó không nhúc nhích. Đơi khi nàng nhảy đến định ra chiêu thì hắn lui ra sau nói: “Ai da, Triệu tiểu thư lợi hại quá, Trác Phàm nhận thua.”

Không đợi nàng đồng ý hay không, Trác Phàm vội vàng dùng Mê Tung Quỷ Ảnh bộ bỏ chạy mất hút để lại Triệu Nguyên Chỉ còn đang ngơ ngác kia.

“Trác Phàm!”

Hét lớn một tiếng, lập tức đề khí đuổi theo nhưng Trác Phàm đã cách đó một khoảng xa cho dù nàng dùng nguyên thần dò xét cũng không phát hiện được hắn.

Trốn được cô nàng kia, Trác Phàm thở dài một hơi đi ra bên ngoài Hoàng cơ phủ. Thiên Ma Sơn rất chi là rộng lớn lại là lãnh địa bất khả xâm phạm, dù là người ngoài cũng không ai dám đến đây. Trác Phàm tùy tiền đi dạo một vòng quanh núi mục đích chính là tìm một nơi an tĩnh để tu luyện. Trác Phàm đoán với tính cách của Triệu Nguyên Chỉ e rằng sẽ làm phiền hắn dài dài.

Buổi trưa, Trác Phàm tình cờ phát hiện một khu đất trống. Nơi đây có linh khí khá dồi dào lại có thác nước đổ xuống một cái hồ khá sâu. Sau khi tính toán một hồi, Trác Phàm quyết định xây một cái động phủ ở đây.

Đến buổi tối, Trác Phàm cơ bản đã làm xong. Bên trong động phủ có một cái giường gỗ lót đầy cỏ dại, cửa động được che lấp bởi thác nước đổ xuống.

Trở về Hoàng cơ phủ, Trác Phàm định bụng sẽ đánh một giấc đến sáng sau đó tới động phủ bế quan tu luyện.

Căn phòng của mình dần hiện ra trước mặt Trác Phàm, trước cửa còn có một thiếu nữ đang đang nhìn về hướng này.

Triệu Nguyên Chỉ đang chán nản định về thì thấy Trác Phàm trở về vội vàng nhảy tới mắng một trận: “Ngươi cái tên vương bát đản chạy cũng thật là nhanh, bây giờ trở về còn không tỉ thí với bổn cô nương.”

“Tha cho ta đi có được không? Chẳng phải lúc sáng ta đã nhận thua rồi a.”

“Tha cái rắm, ngươi hôm nay nhất định phải đánh với ta một trận nếu không đừng hòng trở về phòng.”

Trác Phàm không thèm nói nữa, trực tiếp đi vào phòng nào ngờ Triệu Nguyên Chỉ đưa tay cản lại. Hắn đưa tay quét ngang định bụng để nàng tránh đường nào ngờ vị tiểu thư này không hề né tránh mà chỉ ngửa đầu ra sau đưa chân phải lanh lẹ đá vào hai gối của hắn.

Trác Phàm hơi bất ngờ nên bị trúng một kích, hai chân liền bị vô lực mà khuỵu xuống. Phải nói bằng một thế lực nào đó tác động, hắn ngã xuống ngay trên người của Triệu Nguyên Chỉ.

Thấy đối phương ngã xuống, Triệu Nguyên Chỉ muốn né tránh nhưng chân tay lúc này lại luống cuống cả lên.

Mắt thấy nàng sắp bị mình đè lên, Trác Phàm vội đưa tay ôm lấy Triệu Nguyên Chỉ sau đó ngửa người ra để cho nàng nằm trên người mình. Tư thế hai người lúc này phải nói là vô cùng xấu hổ

Lục lão đang quét sân ở bên kia nghe tiếng động liền chạy qua xem tình hình thấy một màn này cười khan một tiếng nói: “Lão hủ thấy có âm thanh lạ nên qua đây xem xét. Hai vị cứ tiếp tục, nhưng mà cũng nên đóng cửa lại trước chứ. Ta còn có việc phải làm nên cáo lui. Ài! Đúng là tuổi trẻ.”

Trác Phàm nghe thế liền biết Lục Phi Thanh hẳn là hiểu lầm nên định gọi lão lại giải thích.

Triệu Nguyên Chỉ một mặt khó hiểu nói: “Lão già này bị gì a? Còn muốn chúng ta đóng cửa tỉ thí? Căn phòng nhỏ như vậy sao mà đánh nhau được?”

Trác Phàm nghe vậy liền dở khóc dở cười nói: “Triệu tiểu thư, ngươi đang giả bộ hay sao? Bộ ngươi không thấy bây giờ hai ta đang trong tư thế có chút xấu hổ hay sao?”

Ngẩn người nhìn lại, nàng phát hiện mình đang nằm trên một gã đàn ông hai tay lại còn đang ôm lấy hắn ta vôi vàng la lớn: “Ngươi cái tên biến thái này, mau buông bổn cô nương ra!”

“Ngươi nói lí lẽ một chút đi. Rõ ràng là ngươi đè ta giờ lại bảo ta tránh ra là tránh thế nào?”

“Đúng đúng!”

Triệu Nguyên Chỉ nhận ra tình hình vội vàng dùng tay ấn ngực Trác Phàm định đứng dậy thì ở bên ngoài lại nghe tiếng nói của Lục Phi Thanh.

“Trác Phàm à! Ngày mai nhớ đến tập trung ở sảnh đường, chấp sự sẽ phát lệnh bài thân phận cho …Ách! Vẫn là ngày mai ta đến nói đi. Đã bảo đóng cửa lại rồi.”

Lục Phi Thanh bước vào lại thấy cảnh này lần nữa vội ho khan rời đi. Triệu Nguyên Chỉ thì cực kỳ xấu hổ, tim đập rộn lên, hung hăn đấm ngực Trác Phàm một cái rồi bỏ chạy mất hút.

“Tại ngươi chứ bộ.” Trác Phàm lầm bầm sau đó cũng đứng dậy chỉnh lại một chút y phục sau đó đóng cửa lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.