Tiểu Lam mở bình dược kia ra, từ bên trong, một hương thơm ngào ngạt bốc ra phà vào mũi, nàng đưa mắt bắt đầu đánh giá viên đan dược kia. Sau một hồi, nàng hít một hơi sâu mở miệng nói: “Đới công tử luyện chế ra bát phẩm hạ phẩm đan.”
Mọi người đồng loạt ồ lên, sau đó lại hoan hô mãnh liệt. Ai cũng biết muốn cho đan dược linh tính đều phải là bát phẩm trở lên, không ngờ vị thiên tài của Dược Thải Đường tuổi còn nhỏ lại có tài năng đến vậy. Một số người không nhịn được bắt đầu hô tên của Đới Ngọc Thạch.
Nhìn một màn kinh động vừa rồi, lục trưởng lão cũng không giấu được nét tự hào. Hắn biết đồ đệ của mình tiến vào thất phẩm luyện dược sư đã một thời gian. Lần này vì chiến thắng chung cuộc, hắn đặc biệt đưa cho Đới Ngọc Thạch thiên địa linh hỏa mà chính mình được Đường chủ đặc biệt ban thưởng. Ý nghĩ của hắn ban đầu chính là để đệ tử mình luyện ra thất phẩm thượng phẩm đan mà thôi nhưng Đới Ngọc Thạch vượt quá mong đợi làm hắn càng thêm kinh hỉ. Hắn không ngờ được đồ đệ của mình vì chiến thắng mà mạo hiểm dùng ba ngụm tiên huyết ban linh tín cho đan dược trong lòng bất giác càng thêm yêu quý tên đồ đệ này.
Hoàng Phi Thanh cũng mỉm cười gật đầu. Hắn rất hài lòng với biểu hiện của Đơi Ngọc Thạch ở vòng cuối cùng này. Đôi mắt chuyển sang nhìn tên “Dạ Tán” đang đứng phía dưới, hắn âm trầm trở lại nghĩ thầm: “Chỉ một lát nữa thôi, tên tôm tép nhà ngươi sẽ chết không toàn thây. Đây là hậu quả của việc làm bẽ mặt bổn thiếu gia trước đám người kia.”
Ở phương diện khác, mấy nhà vui mấy nhà sầu. Quỳnh Hoa lâu chủ khuôn mặt lo lắng cứ đi đi lại lại không ngừng miệng lẩm bẩm: “Lần này tiêu rồi! Minh Nguyệt Lâu xong đời rồi.”
Thái Thanh Vân cũng một mặt khó coi nhưng cũng không có lo lắng. Dù sao nếu để thua, Trác Phàm cũng không ngại lao lên cướp lấy phần thưởng bỏ chạy. Hắn từ lâu đã được Trác Phàm giải thích, Bồ Đề Tu Căn và Hàn Băng Chưởng hẳn là có tác dụng nào đó cực kỳ trọng yếu đối với đám người Dược Thải Đường. Mà lại nhìn dáng vẻ của Hoàng Phi Thanh hẳn là cũng cực kỳ muốn có được.
Theo Trác Phàm đoán thì ba món võ kỹ tổ huấn của ba nhà chính là chìa khóa để Đế Vương Phủ ra tay với các thế gia còn lại. Chỉ cần Trác Phàm cướp được hai món công pháp cùng Bồ Đề Tu Căn thì Đế Vương Phủ sẽ rơi vào trạng thái “ném chuột sợ vỡ đồ” không dám tùy tiện ra tay.
Đường Yên Nhi đương nhiên cũng hiểu điều này, nàng cũng không cho rằng Trác Phàm sẽ thua trước tên Đới Ngọc Thạch kia. Niềm tin của nàng đối với Trác Phàm có thể xem là một loại mù quáng vì trước giờ Trác Phàm chưa từng thất bại bao giờ.
Bạch Vân Vân thì chỉ biết cười khổ, nàng chưa từng thấy thực lực thật sự của Trác Phàm đương nhiên cũng không dám tin tưởng Trác Phàm sẽ chiến thắng. Quay ra nói nhỏ với Quỳnh Hoa lâu chủ một tiếng, chỉ thấy vị lâu chủ này kinh nghi một hồi nhưng cũng gật đầu lập tức rời đi.
Tràn hoan hô của khán giả vẫn ùn ùn không dứt, cho dù Tiểu Lam có mở miệng yêu cầu họ im lặng cũng không hiệu quả. Đúng lúc này, Trác Phàm đột nhiên mở mắt ra, con ngươi hắn bây giờ càng thâm thúy. Hắn đứng lên đi tới tủ đựng dược liệu.
Mọi người nhìn thấy một màn này đều phải lắc đầu. “Dạ đại sư đang làm gì a. Cướp của sao?” Đúng vậy, bọn họ không thể không có ý nghĩ đó khi thấy Trác Phàm đang đưa tay lấy từng đám lớn linh dược, tổng cộng hai mươi bảy loại linh dược thất phẩm bị hắn lấy hết toàn bộ.
Tiểu Lam nhìn một màn này cũng khóc không ra nước mắt thầm mắng Trác Phàm là thổ phỉ. Tuy tức giận là thế nhưng nàng cũng nở ra nụ cười cứng đờ nói: “Dạ đại sư, hình như ngài chưa nghe rõ ta nói lúc nãy thì phải. Những đan dược lấy về nhất định phải luyện chế hết a.”
Trác Phàm không nói gì chỉ khẽ gật đầu đi tiếp. Một bên Đới Ngọc Thạch nhìn thấy ngẩn ra một chút lại cười lớn: “Ta xem tên Dạ Tán này tài không bằng người nên muốn nhân cơ hội này kiếm chút lợi ích nha.” Mọi người còn lại cũng không ai mở miệng xem như là ngầm đồng ý với Đới Ngọc Thạch.
Bạch Vân Vân nắm chặt tay lại thầm nghĩ: “Lấy nhiều thế để làm gì, trước sau gì ngươi muốn ta cũng cho ngươi. Khôn hồn mau đem trả lại cho lão nương nếu không sau đại hội ngươi biết tay. Đang nghĩ là thế, đột nhiên nàng thấy Trác Phàm ngửa mặt lên nhìn về phía này. Mày hơi nheo lại thì Trác Phàm đã nhảy đến gần mở miệng nói: “Tổng lâu chủ, nàng cho ta xin mấy giọt Bồ Đề Ngọc Dịch được không?”
Bạch Vân Vân hơi ngẩn ra, tuy không biết hắn muốn làm gì nhưng vẫn lấy trong túi áo ra một bình dược đưa cho Trác Phàm hỏi nhỏ: “Chàng muốn làm gì với nó?”
“Cứu Minh Nguyệt Lâu.” Trác Phàm nháy mắt nói với Bạch Vân Vân rồi quay sang đám người Thái Thanh Vân cùng Đương Yên Nhi đang cắn môi bên cạnh gật đầu cười sau đó nhảy xuống đài thi đấu.
Đứng tại lò đan của mình, Trác Phàm hơi nheo mắt lại rồi bất ngờ hắn đưa tay đánh ra. Lập tức mười một dược đỉnh khác bay lên xếp xung quanh Trác Phàm, tám cái còn lại thì bay ra bên ngoài sân đấu.
Không để ý ánh mắt khó hiểu của mọi người, Trác Phàm đưa tay kết ấn, từ giữa trán một con phượng hoàng lửa màu xanh bay ra. Hỏa Viêm Sư Vương cùng những linh sủng khác vừa thấy nó liền vội vã nằm rạp xuống, lửa trên người cũng không dám bốc lên còn Cốt Viêm Lãnh Hỏa lập tức u ám nhợt nhạt được Đới Ngọc Thạch thu vào trong linh giới.
Con phượng hoàng to lớn trên không trung ngừng hót bay xuống đập thẳng vào mặt đất nơi đấu trường đài rồi biến mất. Ngay sau đó, cả đấu trường đài tràn ngập hỏa diễm màu xanh. Đám thí sinh cùng Tiểu Lam không dám ở trên đó liền vội vàng nhảy xuống. Âu Dương Phách một mặt kinh ngạc cũng phi thân bay đi tìm một nơi trên khán đài mà đứng.
Trác Phàm ở trung tâm dường như không ảnh hưởng bởi sức nóng, từng gốc linh dược lần lượt được Trác Phàm chia thành mười hai phần bằng nhau bỏ vào bên trong lò đan.
Trác Phàm dù Mê Tung Quỷ Ảnh bộ đi qua lại giữa các lò đan làm khán giả bên ngoài nhìn vào không khỏi hoa mắt. Cứ như có mười hai vị “Dạ đại sư” đang đồng loạt luyện đan, cảnh tượng vô cùng ảo diệu.
Bộ pháp này đã được Trác Phàm luyện đến lô hỏa thuần thanh, không phải hắn phân thân ra mà là tàn ảnh mỗi khi hắn đ ingang qua để lại. Mười hai tên Trác Phàm động tác hoàn toàn giống nhau bắt đầu luyện hóa linh dược. Một lúc sau, từng giọt dược dịch lần lượt rơi vào trong dược đỉnh. Trác Phàm dừng lại đưa tay kết ấn quyết, thanh viêm bên dưới đang hừng hực cháy bỗng nhiên tắt ngấm, tại mỗi lò đan lại xuất hiện một con hỏa phượng hoàng nhỏ màu xanh bay vào bên trong.
Dưới ánh mắt mọi người, những con chim kia vừa bay vào dược đỉnh đã há mồm ra nuốt trọn đống dược dịch bên trong. Kêu lên một tiếng sung sướng rồi dường như bản tính háu ăn lại nổi lên, chúng ngửa đầu há miệng to lên kêu lên những tiếng chói tai.
Trác Phàm đương nhiên hiểu ý của chúng, miệng khẽ cười đưa tay tháo nút dược bình rồi vung ra. Từng giọt Bồ Đề Ngọc Dịch lập tức bay vào miệng của những con phượng hoàng háu đói kia. Chúng hưng phấn bay ra ngoài bay lượn trên không trung.
Thanh viêm phượng hoàng vừa xuất hiện ngân lên một tiếng thánh thót. Bầu trời dần dần đen lại, những tia sét thi nhau đánh vào mình của nó, từng trận cuồng phong như vũ bão ào ạt kéo đến. Thanh viêm phương hoàng không những không bị ảnh hưởng mà tiếng hót còn to thêm mấy phần. Cả người thanh viêm càng thêm hừng thực, kích thước của nó nhanh chóng lớn lên. Hơi nóng lan ra càng mãnh liệt làm da mặt mọi người ở đây đều có cảm giác nóng rát.
Trong không khí, trên lá cây, dưới mặt đất, trên bầu trời, vô số đóm sáng nhỏ xuất hiện bay lên bầu trời, đàn chim nhỏ nhìn thấy thế hưng phấn hót lên há miệng nuốt lấy. Dược dịch bên trong thân thể của chúng lập tức sáng lên, nếu nhìn kỹ sẽ thấy chúng đang dần kết thành một viên kim đan.
Mặc cho đám thanh viêm phượng hoàng đang bay ở phía trên, Trác Phàm đem ra một bình dược còn trống mở nắp ra. Được một lúc, hắn đưa tay kết ấn làm cho mười hai con chim kia đang bay hỗn loạn liền xếp thành một hàng chui vào bên trong bình.
Trác Phàm nhìn bình dược trong tay còn đang run rẩy như là linh đan bên trong đang muốn thoát ra mà hít thở dồn dập.
Tiểu Lam lúc này mới nhảy lên trên nhìn ngó một hồi rồi mở miệng nói: “Dạ đại sư, ngài đây là luyện đan sao? Ta chưa từng thấy ai luyện đang lại kinh thiên động địa đến như vậy.”
Trác Phàm mỉm cười nói: “Ta có một loại Thanh Viêm hỏa diễm chuyên dùng để luyện đan. Mỗi khi xuất ra, hỏa diễm sẽ lập tức điều động thiên địa năng lượng làm tăng khả năng thành đan cũng nhưng phẩm chất.”
Tiểu Lam kinh hãi nói: “Ý của ngài những hiện tượng vừa rồi là do Thanh Viêm kia thu nhận thiên địa năng lượng mà có sao?”
Trác Phàm gật đầu đi về phía bục phần thưởng. Tiểu Lam ngơ ngác nhìn theo hỏi: “Vậy đan dược ngài vừa luyện ra là mấy phẩm đan?”
Không quay đầu lại, Trác Phàm chỉ mở miệng lên tiếng trước sự kinh ngạc của mọi người: “Mười hai viên cửu phẩm thượng phẩm đan.”
Tất cả những thí sinh tham gia đều đồng loạt đứng lên bái lạy không hề che dấu sự sùng kính. Cửu phẩm luyện đang sư đã là một tồn tại đáng sợ dù ở tông môn nào cũng có thể xếp ngang hàng với thiên kiêu đệ tử huống chi vị “Dạ đại sư” này một hơi luyện tới mười hai viên.
Đới Ngọc Thạch cũng ngơ ngác nói: “Không ngờ trên đời này lại có loại hỏa diễm nghịch thiên như vậy. Không những hấp thu tinh hoa trời đất mà còn nâng cao phẩm chất đan dược.” Đúng thế, nếu thiên địa linh hỏa của hắn chỉ miễn cưỡng làm do thất phẩm linh dược có thể luyện chế ra bát phẩm hạ phẩm đan thì thanh viêm kia lại là một mạch đến Cửu phẩm.