Ngày hôm sau, Trác Phàm đi vào thành. Hắn định vài ngày tới sẽ dạo chơi thư giãn một hồi đợi đến ngày đại hội khai mạc thì tìm nhóm của Đường Yên Nhi hội họp.
Trong thành bây giờ ngày một tấp nập, người người đi trên đường dạo quanh những quầy hàng trưng ở phía trước. Trác Phàm nhìn không khí ở đây không khỏi nhớ đến lúc nhỏ cha thường đưa hắn đi dạo, mọi người thi thoảng còn véo má tặng hắn một xâu hồ lô.
Trong lúc đi trên đường, một cô nương đang vội vội vàng vàng không chú ý mà va phải Trác Phàm. Nàng ngã ra phía sau khẽ nhăn mày sau đó đứng dậy hơi xoa xoa cái mông một tý rồi ngẩng đầu lên nhìn rõ người vừa bị tông phải nói: “Xin lỗi công tử, ta chạy nhanh quá không chú ý. Công tử không sao chứ?”
Vị cô nương này có dáng người nhỏ nhắn, thấp hơn Trác Phàm tới một cái đầu. Nàng mang một cái áo choàng sẫm màu có mũ che đội lên dài tới đầu gối để lộ phần cẳng chân trắng mịn màng.
“Ta không sao.” Trác Phàm còn đang định hỏi thăm lại thì phía trước xuất hiện vài tên thị vệ đang chạy tới.
Nàng thấy đám người kia chạy đến liền nhanh chân chạy đi, trước khi đi nàng còn ngoái lại nói với Trác Phàm: “Nếu công tử không sao thì ta xin phép cáo từ. À ta tên gọi là Trương Tiểu Uyển lần sau có duyên gặp lại.”
Trác Phàm nhìn đám thị vệ đuổi theo liền đoán cô nương này ăn trộm đồ bị phát hiện nên chạy trốn. Xem ra trong thành trị an cũng không tốt lắm.
Đêm tối, Trác Phàm lại đến bên bờ Minh Nguyệt Hà hóng mát. Như một thói quen, hắn đi theo con đường hôm qua đến nơi gặp vị Bạch tỷ tỷ kia. Dưới ánh trăng, Trác Phàm thấy thân thể nàng ấy đang run cầm cập nằm trên tảng đá liền vội vàng chạy đến xem xét.
Đưa nguyên lực chạy dọc theo cơ thể của nàng, Trác Phàm phát hiện bên trong cơ thể nàng có một loại năng lượng kỳ dị. Nó liên tục phát ra hàn khí làm khí huyết của nàng như đông cứng lại. Trác Phàm vội vàng lấy trong linh giới ra một viên đan dược nhét vào miệng nàng. Sau đó đỡ nàng dậy cởi áo y phục ra chỉ còn lại cái yếm trên thân, hắn vận nguyên lực truyền vào thúc đẩy khí huyết của nàng lưu thông.
Một lúc sau, vị Bạch tỷ tỷ này mới từ từ mở mắt ra, phát hiện phía sau lưng có người đang chạm vào mình liền đứng lên tung một cước đá Trác Phàm bay ra rồi nhanh chóng kéo áo mặc vào người. Trác Phàm với nguyên thần cường đại tất nhiên có thể né một cước kia. Nhưng hắn không muốn để lộ thực lực bèn tùy tiện để nàng đá bay ra.
Một cước kia đá ra, vị Bạch tỷ tỷ kia mới hoàn hồn nhìn lại, thấy Trác Phàm một miệng đầy đất bò dậy làm nàng không khỏi tức giận mắng to: “Tiểu tặc tử, ngươi muốn làm gì ta?”
Trác Phàm một mặt ủy khuất nói: “May còn chưa chết nha. Ta có lòng muốn cứu ngươi, ngươi lại muốn giết ta.”
Nghe Trác Phàm nói thế, nàng hơi ngạc nhiên kiểm tra một chút thân thể liền phát hiện hàn khí trong người đã giảm bớt. Biết là mình hiểu nhầm người ta nhưng nàng vẫn bộ mặt quật cường nói
“Ai bảo ngươi chưa được ta cho phép liền…liền tháo xiêm y của ta ra.”
“Đại tỷ à, ta là vì cứu người đó. Không biết ơn thì thôi sao còn ra tay nặng đến vậy.” Trác Phàm hơi sờ sờ vào lồng ngực làm bộ dáng muốn phun một ngụm máu mà nói.
Nhìn thấy bộ dạng hắn thế kia làm nàng không khỏi có chút xấu hổ nói: “Xin lỗi ngươi, chỉ là trước giờ chưa có ai chạm vào thân thể ta cho nên vừa rồi có chút hoảng hốt. Mà ngươi là luyện dược sư sao?”
“Ta đến tham gia đan hội thì tỷ nghĩ ta là cái gì? Nhưng mà cơ thể ngươi làm sao lại lạnh như vậy?”
“Cơ thể của ta từ nhỏ có thể chất âm hàn lại tu luyện công pháp băng thuộc tính nên khi trăng tròn có thể sẽ bị phản phệ.”
“Thảo nào lạnh như vậy.” Trác Phàm gật gù. Sau đó hắn lại nói tiếp
“Bạch tỷ tỷ, nếu ta có thể chữa được bệnh này cho tỷ, liệu tỷ sẽ hát cho ta nghe mỗi đêm chứ.”
Nghe Trác Phàm nói thế, mắt của nàng không khỏi sáng lên nhưng rồi lại hơi đỏ mặt hỏi: “Hát cho ngươi nghe sao? Vì sao ngươi lại muốn nghe ta hát?”
“Tại vì ta thích giọng hát của tỷ. Mà giờ ta mới để ý nha, mắt của tỷ rất đẹp.”
“Thôi đi, đừng có mà xảo biện. Nhưng mà ngươi có cách gì chữa trị cho ta?” Liếc xéo Trác Phàm một cái, nàng khẽ nhăn mặt hỏi.
Trác Phàm đưa tay lên, một ngọn lửa bằng nguyên lực hừng hực trong tay xuất hiện. Hắn nhìn vị Bạch tỷ tỷ còn đang ngơ ngác không hiểu kia nói: “Tất nhiên là luyện đan rồi. Ngoài ra, ta còn có một món công pháp gia truyền chính là dùng bản nguyên chân hỏa truyền vào cơ thể. Nếu dùng công pháp này trị liệu cho tỷ tỷ thì không quá nửa tháng sẽ áp chế được băng thể phản phệ. Sau đó chỉ cần uống đan dược có thuộc tính dương do ta luyện chế một thời gian là có thể khỏi hoàn toàn.”
Nghe Trác Phàm nói thế, vị Bạch tỷ tỷ kia hơi do dự một chút nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý. Lúc nãy Trác Phàm đưa nguyên lực vào nàng rõ ràng cảm nhận được một luồng khí nóng chạy qua kinh mạch của mình cho nên khi nghe hắn trình bày cách thức cũng tin bảy tám phần.
“Vậy tỷ tỷ ngồi xuống đi ta bắt đầu chữa trị.”
Nghe theo lời Trác Phàm, nàng ngồi xuống xoay lưng về phía hắn thì một giọng nói ngại ngùng từ hắn phát ra
“À Bạch tỷ tỷ. Công pháp nay của ta cần phải để tay ta trực tiếp tiếp xúc với da thịt của tỷ.”
Nghe lời này làm vị Bạch tỷ tỷ kia không khỏi lại nổi thêm một chút phiếm hồng tức giận nói: “Không còn cách nào khác sao?”
Trác Phàm im lặng lắc đầu tỏ ý đúng như vậy. Nàng suy nghĩ một lúc lại đành phải ngồi xuống cởi bỏ y phục chỉ còn lại cái yếm che thân để lộ một bờ vai trắng mịn mê người, miệng nàng nói: “Ngươi chỉ được chữa thương, không được làm bất cứ hành động gì khác nếu không ta không tha cho ngươi đâu đấy.”
Trác Phàm hừ một tiếng ủy khuất nói. “Biết rồi biết rồi! Dù sao ta đánh cũng không lại tỷ.” Sau đó hắn đưa tay lên phần lưng mềm mại của vị Bạch tỷ tỷ vận nguyên lực.
Ngay lúc Trác Phàm bắt đầu, nàng ta liền cảm nhận được một luồng khí ấm nóng nhu hòa đang chạy qua khắp cơ thể. Những kinh mạch bị hóa cứng làm khí huyết không lưu thông cũng từ từ nóng lên dãn ra cảm giác cực kỳ thoải mái.
Sau nửa canh giờ, Trác Phàm thu hồi nguyên lực đứng dậy thở dài một hơi sau đó lấy ra một viên đan dược đưa cho nàng nói: “Tỷ uống trước viên đan dược này đi, ngày mai ta luyện thêm đan dược rồi đến đây chữa thương cho tỷ.” Nói xong, hắn liền nhảy xuống đất rời đi.
“Đợi đã, ngươi không nghe ta hát sao?” Bạch tỷ tỷ hơi ngập ngừng hỏi.
“Hôm nay ăn đá đủ rồi, ta muốn về nghỉ ngơi trước. Ngày mai tỷ hát cũng không muộn.” Trác Phàm không nhìn lại giả vờ tức giận nói
Thấy bộ dạng của hắn như vậy, nàng không khỏi mềm lòng nhưng cũng không cản hắn trở về. Dù sao thì mai hắn cũng lại đến.
Những ngày sau đó, như thường lệ, ban ngày Trác Phàm vào phố dạo chơi đến đêm lại tới nơi hẹn với vị Bạch tỷ tỷ kia chữa thương sau đó nghe nàng hát.
Thoáng chốc đã qua mười ngày. Sáng hôm nay, Trác Phàm như thường lệ đi vào trong phố dạo chơi. Đường phố nơi đây đều đã quen thuộc nên lần này hắn đi vào sâu hơn.
Ở phía trước, Trác Phàm nhìn thấy một nhóm người đang tụ tập ở một quầy hàng bán linh dược. Trác Phàm ngạc nhiên phát hiện cô gái tên là Trương Tiểu Uyển vài ngày trước va phải mình bây giờ đang quỳ trước mặt một vị cô nương khác.
Nàng ta mặc một bộ áo khoác bằng lông cừu sang trọng, khuôn mặt xinh đẹp, cả người nàng toát ra một cổ khí chất cao ngạo đang nhìn Trương Tiểu Uyển với khuôn mặt khinh bỉ.
Một vị nam tử khác hay tin chạy lại đỡ Trương Tiểu Uyển lên hỏi thăm: “Uyển nhi, muội không sao chứ? Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, là lỗi của ta. Ta nhìn thấy một gốc ngũ phẩm linh dược phù hợp để chữa trị cho cha nên muốn mua nó nào ngờ vị tiểu thư này đưa tiền ra mua trước nên muốn giành lại. Ca, không có việc gì đâu, chúng ta đi thôi.”
Nghe nàng nói như thế, vị nam tử kia liền đứng lên quay sang vị cô nương đang đứng kia nói: “Vị tiểu thư này, muội muội của ta chỉ là để ý một gốc linh dược mà thôi, việc gì ngươi phải sỉ nhục nàng như vậy?” Khuôn mặt dần dần trở nên dữ tợn kết hợp với thân hình của một hán tử làm hắn trông có vẻ dọa người.
“Ta là người trả tiền trước tại sao lại không thể lấy, lại nói ngươi là cái chó gì mà ở đây ngông cuồng?”
Những lời nhục mạ kia làm nam tử không khỏi tức giận thì bất ngờ bị một cước đá bay ra đụng vào một cái bàn làm nó vỡ vụn.