Trác Phàm vội vàng sử dụng Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ né tránh, hai tay tiếp tục kết ấn, ba đạo phong nhận liền lao tới đánh thẳng vào ngực Hắc Quỷ Hành.
Một chưởng thất bại, tay còn lại của Hắc Quỷ Hành xuất hiện một thanh đao tam phẩm ma bảo ném thẳng vào bụng của Trác Phàm.
Trác Phàm vội vàng nhảy lên không trung né trái phi đao. Nhưng đột nhiên nghe “phốc” một tiếng, Trác Phàm phun một búng máu tươi, hắn bị Tử Mẫu Song Thải bối từ đăng sau không hề hay biết mà đâm vào vai.
Trác Phàm rơi xuống đất lại phun ra một ngụm máu, ngưng trọng nhìn Hắc Quỷ Hành. Chỉ thấy hắn đưa tay thu hồi Tử Mẫu Song Thải Bối vào tay.
Thì ra lúc ở phía sau gốc cây, Hắc Quỷ Hành đã ném Tử Mẫu Song Thải Bối trong lúc khuất tầm mắt của Trác Phàm, sau đó hắn vung chưởng tấn công nhằm để Trác Phàm lách đi tránh né. Hắn ném một thanh phi đao để ép Trác Phàm phải nhảy lên trúng ngay vị trí của Song Thải Bối.
“Lần này không xong rồi!” Trác Phàm mặt trắng bệch do mất máu quá nhiều, lập tức kết ấn, liều mạng huy động hàng loạt viêm trụ sấm sét tấn công.
Nhưng lúc này, hắn đang mơ hồ, từ lúc hắn có được bảo điển, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với tử cảnh, làm sao hắn có thể giữ bình tĩnh trong lúc này.
Hắc Quỷ Hành đương nhiên cũng nhìn ra Trác Phàm đang mất bình tĩnh, hắn né tránh toàn bộ đòn tấn công của Trác Phàm sau đó lao đến ý định một chưởng giết chết Trác Phàm.
“Ta sẽ chết ở đây sao?” Đó là suy nghĩ ngay lúc này của Trác Phàm, nhìn một chưởng kia bay đến, dù là hắn ở lúc toàn thịnh cũng chưa chắc đỡ được.
Dù sao hắn cũng chỉ là Trúc cơ tam trọng, lâu nay hắn vượt cấp đánh nhau đều phải có sự trợ giúp của trận pháp, mà trận pháp hắn phải chuẩn bị từ trước huống chi bây giờ hắn đang yếu ớt nên trận pháp cũng bắt đầu giảm uy lực vốn có. Trong lúc thất thần đợi cái chết, một bóng người lao tới đẩy hắn ra khỏi đó, dùng trường thương đỡ lấy một chưởng của Hắc Quỷ Hành.
Trác Phàm giật mình nhìn lại, hóa ra Thái Thanh Vân đẩy hắn ra khỏi đó. Đón đỡ một đòn của Hắc Quỷ Hành, Thái Thanh Vân văng ra sau, trong lúc trên không còn phun một ngụm máu tươi xen lẫn nội tạng. Cố giữ cho thân thể đứng vững, hắn quay mặt về phía Trác Phàm cười lớn: “Trác Phàm, mau chạy đi, ta cản hắn câu thời gian cho ngươi. Sau khi trở lại hãy cùng ta uống một chén.”
Nghe đến đây, Trác Phàm không do dự bỏ chạy, hắn biết đây là cơ hội duy nhất của mình. Thái Thanh Vân nói thế nào cũng là nhị công tử của Tinh Vẫn Các. Hắc Phong Điện cùng Tinh Vẫn Các đối đầu với nhau nhưng chưa xảy ra những trận chiến lớn vì còn phải đảm bảo cân bằng thế lực giữa bát thế gia.
Hắc Quỷ Hành dù có độc ác cỡ nào cũng không dám ra sát chiêu với Thái Thanh Vân. Còn Trác Thùy Vân, dựa theo Trác Phàm suy đoán, công pháp quỷ linh kia của Hắc Quỷ Hành hẳn là có được từ việc rút hồn những đứa trẻ được hiến nạp kia.
Hắn đã đánh tan phân nửa nên chắc chắn hắn phải đem Trác Thùy Vân trở về mới có nguy hiểm. Hắn không thể ngay lập tức rút hồn của Trác Thùy Vân ngay trước mặt Thái Thanh Vân.
Sử dụng Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ, Trác Phàm nhanh chóng đi sâu vào trong rừng. Hắc Quỷ Hành đánh văng Thái Thanh Vân ra, tiếp tục đuổi theo đánh một chưởng vào Trác Phàm làm hắn văng ra xa, trực tiếp ngã xuống trọng thương nặng nề.
Hắc Quỷ Hành tiếp tục chạy tới, đang định vung chưởng thì nghe tiếng rống của linh thú. Hắn kinh hãi vội vàng quay đầu lại đem Thái Thanh Vân cùng Trác Thùy Vân đang hôn mê chạy mất.
Đây đã nơi có thể xuất hiện linh thú từ ngũ cấp trở lên mà thực lực Thiên Huyền cảnh của hắn chỉ có thể miễn cưỡng đối đầu với một vài đầu tứ cấp linh thú chứ đừng nói ngũ cấp.
Trác Phàm cũng muốn bỏ chạy, nhưng vì hắn chịu một chưởng vừa rồi, xương cốt vỡ vụn, bất lực nằm ở đó. Một đầu lục giai linh thú bay tới, chậm rãi từng bước như đề phòng Trác Phàm bất ngờ phản công.
Khi sắp chết, người ta thường hoài niệm về quá khứ, Trác Phàm cũng vậy, biết được sắp bỏ mình trong bụng linh thú kia, trong tâm hắn không khỏi nhớ lại về khoản thời gian ở Phong Lôi Trấn, nhớ lúc hắn gặp phải Thái Vân Cơ.
Lúc hắn lần đầu tiên hạ sát thủ với Trương Tượng. Thời gian trôi qua, hắn dần dần trưởng thành, sống trong thế giới ngươi lừa ta lọc làm hắn dần trở thành một con cáo tinh ranh luôn phải suy nghĩ làm thế nào để sinh tồn.
Trác Phàm nhớ về cha hắn, cái thời mà hắn còn nhỏ được cha hắn rèn chữ, đọc sách… Nghĩ đến cha, Trác Phàm không khỏi dân lên một tia bất khuất, hắn không muốn chết, hắn còn phải báo thù…
Dương như khát vọng sống của hắn đã được đền đáp, lúc con linh thú kia chưa kịp ngoạm lấy Trác Phàm nhai ngấu nghiến, một ngọn lửa màu đỏ từ trán hắn đột nhiên cháy lên. Hắn không hề cảm thấy nóng, ngược lại, hắn cảm thấy thương thế như đang được chữa trị, miễn cưỡng xoay người nhìn con linh thú kia.
Trác Phàm ngạc nhiên phát hiện nó đang kinh hãi nhìn chằm chằm đóa hỏa diễm trên trán của Trác Phàm. Một áp bức khổng lồ như đang đè nén lên thân hình đồ sộ của nó, như gặp phải đế vương, con linh thú vội vã cúi đầu sau đó bay đi mất trong sự hoảng hốt.
Trác Phàm đưa tay sờ sờ lên trán mình, cảm nhận được ngọn lửa kia hắn không khỏi nghi ngờ về giấc mơ hơn bốn năm trước, trong lúc hắn rơi xuống vực trọng thương, một lão giả đã đem hắn đặt trong sơn động nơi có bộ xương sư phụ hắn.
“Mặc kệ, mau chóng hồi phục một ít rồi tìm nơi trị thương cho tốt.” Trác Phàm tự nhủ, vừa lấy trong linh giới ra vài viên đan dược trị thương nuốt vào.
Một luồng khí nóng trong cơ thể toát ra. Nửa canh giờ sau, Trác Phàm đã có thể cước bộ đi. Hắn tìm được một cửa động nhỏ. Đến khi vào bên được bên trong, hắn trực tiếp ngất đi.
Bình minh dần hé lên bên sường núi, tia mặt trời xuyên qua từng tán cây len lỏi vào sơn động chiếu lên khuôn mặt bê bết máu của Trác Phàm. Hắn từ từ mở mắt ra, quen với ánh sáng một chút, hắn từ từ xem lại thương thế của mình. Xương sường gãy mất năm cây, xương bả vai vị cắt đứt, lục phủ ngũ tạng không chỗ nào không bị tổn thương.
“Muốn trị thương e là phải mất mấy tháng trời…trừ phi.”
Trác Phàm lắc đầu “Cách này cực kì đau đớn, nếu như không thành công e rằng vạn kiếp bất phục” Trác Phàm nghĩ đến nhưng lại không có gan làm. Rồi hắn nhớ lại nụ cười của Thái Thanh Vân lúc đỡ giúp hắn một chưởng.
“Sau khi trở lại hãy cùng ta uống một chén.”
“Đánh liều một phen vậy.” Trong mắt Trác Phàm hiện lên một đạo kiên quyết. Tuy hắn đoán được Thái Thanh Vân sẽ không chết nhưng ắt hẳn Thái Thanh Vân kia không nghĩ được tới đó. Có lẽ hắn thật sự nghĩ sẽ hi sinh để cứu Trác Phàm.
Trong lòng không khỏi có dòng nước ấm chảy qua, Trác Phàm lấy trong Lôi Linh giới ra một cái túi lớn. Đó là Ngân Hà Kim Sa. Chậm rãi mở nó ra, nhìn Ngân Hà Kim Sa có màu bạc óng ánh như mặt nước chiều hoàn hôn. Đây là chiến lợi phẩm hắn có được và cái giá phải trả là suýt mất mạng.
Đôi mắt Trác Phàm run run nhìn vào chất lỏng màu bạc kia, hắn nuốt một ngụm nước bọt để cố gắng kìm ném cơn đau trong người. Đầu óc hắn nhớ lại những gì viết trong cuốn bảo điển kia.
“Ngân Hà Kim Sa là một loại chất lỏng nhưng có thể trở nên cứng rắn không thua gì kim loại chế tạo ngũ phẩm linh binh. Ngoài ra, nó còn có tính ăn mòn. Sẽ rất lãng phí nếu như đem nó chế tạo linh binh. Cách tốt nhất để sử dụng chính là dùng Ngân Hà Kim Sa đoán thể. Sau khi thành công, lực lượng cơ thể sẽ mạnh mẽ ngang hàng với ngũ phẩm linh binh, cơ thể mới bách độc bất xâm tùy thời biến đổi đa dạng. Tuy nhiên quá trình đoán thể cực kì đau đớn ít ai chịu được. Cảm giác như hàng ngàn con ít cắn xé khắp cơ thể…”