(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Nhược Ngai xỏ đôi giày vải ngàn lớp do ta làm, vẻ mặt hắn thoáng chút kỳ lạ. Đôi giày này ta đã dồn rất nhiều tâm huyết vào làm, nhìn thì có vẻ bình thường nhưng mang lại cảm giác vô cùng thoải mái và vừa vặn.
Nửa đời trước của Tô Nhược Ngai sống trong cảnh nghèo khó, khổ sở, tranh đấu và c.h.é.m giết, chưa từng được ai chăm sóc tận tình.
Giờ đây hắn đã rời khỏi tổ chức, nhưng vẫn còn rất nhiều kẻ thù, cả ngày chỉ biết trốn tránh, cũng chưa từng được hưởng thụ cuộc sống.
Chỉ cần mang đôi giày này, mỗi ngày hắn đều sẽ cảm thấy ấm áp và dễ chịu, cứ thế lâu dần, hắn sẽ không thể mang được những đôi giày khác nữa.
Cũng như vậy, một khi đã ăn những món ăn do ta nấu, sau này dù có ăn món khác, ha2sn cũng không thể thờ ơ như trước đây được.
Một buổi tối, nhân lúc ăn cơm, ta bèn tiện miệng hỏi: "Ca, sinh nhật huynh là ngày nào?"
Tô Nhược Ngai bất chợt ngẩng lên nhìn ta, ta chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo quét qua.
"Hỏi cái đó để làm gì?"
Sát thủ vốn dĩ không bao giờ muốn tiết lộ bất cứ thông tin gì ra ngoài, ngày sinh bát tự lại càng là điều tối kỵ.
Ta ấp úng không dám nói, một lúc lâu sau mới dám khẽ đáp: "Muội, muội muốn chúc mừng sinh nhật huynh. Ở chỗ muội, người ta ăn mì trường thọ vào dịp sinh nhật..."
Tô Nhược Ngai nhận ra mình đã phản ứng thái quá, liền hắng giọng: "À, ta sinh ngày mùng sáu tháng chín."
"Hả?"
Ta kêu lên: "Vậy chẳng phải là ngày huynh đến tìm muội sao? Sao huynh không nói sớm? Muội đã không nấu mì cho huynh, cũng không chuẩn bị được món quà thêu thùa nào tặng huynh nhân dịp sinh nhật."
Thấy ta vẻ mặt lo lắng và đầy tiếc nuối, Tô Nhược Ngai hiếm hoi nở một nụ cười: "A Chúc, muội, chính là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà ta từng nhận."
Nụ cười ấy của hắn, như hoa xuân hé nở, như băng tuyết tan chảy, tựa như ngàn vạn cây lê cùng trổ hoa.
Ta ngây ngẩn nhìn hắn, thốt lên: "Ca, huynh đẹp quá."
Đợi đến khi ngươi giống như Triệu Ngọc Hoàn, toàn thân không còn một chỗ da thịt nguyên vẹn, m.á.u tươi chảy cạn, chắc hẳn còn diễm lệ hơn nữa.
Tháng Chạp ba mươi, đêm giao thừa.
Ta và Tô Nhược Ngai đã có một cái Tết ấm áp và bình yên bên nhau. Những năm trước, mỗi độ xuân về, hắn chỉ có một mình, cô đơn lẻ bóng.
Nhưng giờ đây, chúng ta đã cùng nhau treo đào phù, đốt pháo, cùng nhau thức đón giao thừa.
Tô Nhược Ngai nhớ lại chuyện thuở nhỏ, còn gói cho ta một phong bao lì xì đỏ. Phụ mẫu ta ngày trước thường hay lì xì cho chúng ta, dẫu chỉ là vài đồng bạc lẻ, nhưng thuở ấy thật là vui..."
Dạo này, hắn luôn miệng nhắc lại chuyện ngày xưa. Ta cảm nhận được, hắn đang dần tìm về những ký ức, cảm xúc của một người trần.
Điều ấy thật tốt.
Ta mừng rỡ tặng lại hắn một chiếc túi thơm do chính tay ta khâu lấy: "Trong túi có lá ngải với bạc hà, ta làm lâu lắm mới xong đấy, huynh nhớ giữ cho kỹ, đừng để mất nhé!"
Nghe ta nói năng có phần ra lệnh, Tô Nhược Ngai chẳng những không giận mà còn mỉm cười gật đầu. Phàm là người, ai chẳng vui sướng khi được người khác cần đến, quan tâm đến.
Hôm nọ, thẩm hàng xóm sang biếu quà còn nói: "Ôi chao, thầy Lý nhà ta trước kia cứ như người tiên giáng trần ấy, từ ngày có cô nương tháo vát, hiền dịu về, coi như là đã có chút hơi người rồi!"
Ta nghe mà chỉ biết mím môi cười, còn Tô Nhược Ngai thì lộ vẻ ngượng ngùng hiếm thấy. Cứ đợi đến qua Rằm tháng Giêng, là coi như cái Tết cũng đã xong.
Đến tối ngày mười sáu, ta thở dài: "Người ta thường nói 'mồng mười sáu tháng giêng, leo thành đầu, dạo trăm bệnh', tiếc là chỗ mình chẳng có thành quách nào mà leo."
Cái thôn nhỏ này lưng dựa núi lớn, phía trước là ruộng vườn, đất hoang cũng không ít.
Tô Nhược Ngai cười: "Vậy thì cứ ra ngoài dạo chơi, tiện thể vứt vài đồng xu, coi như là cho có lệ vậy."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");