Xe ô tô lăn nhanh đến cổng trường đại học kinh thành, khí trời âm u, trời mưa tầm tã, gió bấc thổi lạnh lòng người. Trước cổng trường đại học kinh thành sau khi tan học vốn đã ít người, hiện tại liền một bóng người cũng không có. Từ xa, Diệp Thần có thể thấy rõ ràng đứng trong mưa một cái mặc áo trắng tóc ngắn ướt sũng vô cùng xinh đẹp tại dưới mưa ôm tay chờ đợi.
“Tiểu Ngọc ngươi thế nào ngốc như vậy. Nếu ta không tới, nếu như ta có việc bận, ngươi không biết tự mình về hay sao?” Diệp Thần từ trong xe cầm ô đi tới phía trước Mộ Dung Ngọc đang ôm mình tránh khí lạnh cùng nước mưa thấm vào da thịt.
“Ngươi tới rồi. Ta cuối cùng cũng đợi được.” Mộ Dung Ngọc che mình lạnh cóng cơ thể nhìn Diệp Thần khẽ mỉm cười nói.
“Đồ ngốc việc gì phải khổ như vậy chú? Nhỡ ta quên mất, ngươi định đợi đến bao giờ? Trời đều mưa còn không trở lại, ngươi là muốn mạng sao?” Diệp Thần khẽ cúi đầu chua xót nói.
“Đều tại ngươi… ngươi còn trách ta? Ta sợ ngươi không tìm thấy ta… ta sợ ngươi có việc, sợ ngươi tìm ta không thấy sẽ cảm giác tức giận nên đến cả trú mưa ta đều không dám đứng đợi ngươi, ngươi còn trách ta? Cái đồ vô lương tâm, đều đã hẹn cùng về, ngươi tại sao… lại quên… cái đồ lưu manh… cho ta leo cây ngươi vui lắm chắc. Ngươi không phải đàn ông.” Mộ Dung Ngọc tức giận bàn tay nhỏ nhắn hướng Diệp Thần đánh lên ngực tức giận tủi thân khóc.
Diệp Thần có chút im lặng, đứng trước mặt Mộ Dung Ngọc nghiêm túc nhìn nàng.
“Ngươi nhìn cái gì?” Mộ Dung Ngọc trừng mắt nhìn lại Diệp Thần.
Không nhanh không chậm, Diệp Thần mở ra mình khóa quần kéo xuống. Mộ Dung Ngọc mặt lập tức hóa đỏ như máu… Cái tên đáng chết này làm cái trò gì, thế nào tại trước cổng trường cởi quần? Óa, con voi…
“Ngươi làm cái gì vậy chứ? Sao lại để ta xem thứ đó.” Mộ Dung Ngọc che lại mình mặt đỏ ửng xấu hổ, càng tức giận. Còn tốt xung quanh ngoài hai cái tài xế không còn ai.
“Ngươi không phải là thắc mắc ta giới tính sao?” Diệp Thần mặc lại quần kéo khóa nghi hoặc. Hắn cảm thấy hắn làm rất tốt rất đúng đắn. Hừ, xem ngươi còn dám thắc mắc ta giới tính nữa không? Lần sau đem đánh thẳng vào ngươi mồm cho ngươi biết mùi. Đàn ông sĩ không thể nhục.
“Ngươi… ngươi còn nói. Còn tự cho là đúng? Ai ba ba để con gái mình nhìn cái đó sao?” Mộ Dung Ngọc bất bình nói xong vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, cái đó cũng thật bổng chứ.
“Ách, giờ không phải có sao? Chẳ bù cho ngươi… mặc hay không mặc đều như nhau.” Diệp Thần nhìn nàng bộ ngực có cũng như không mưa thấm ướt đều nhìn không ra cái gì chỉ thấy cái khăn bó có chút cảm thán.
“Ngươi… vô liêm sỉ, rõ ràng là ngươi sai, còn chê ta ngực? Cuồng khỏa thân, biến thái.” Mộ Dung Ngọc tức giân mắng hắn. Đồi núi của nàng cũng không nhỏ đến không thấy được không? Nàng còn nhỏ còn có thể phát triển.
“Được, là tại ta… là tại ta. Ngươi vẫn là theo ta lên xe trở lại đi. Ngươi xem ướt hết rồi.” Diệp Thần áy náy nói.
“Không cần ngươi quan tâm, ta có chết cũng không bận tâm đến ngươi.” Mộ Dung Ngọc tiểu thư tính khí ẩn ra Diệp Thần cái ô ném lên đất, liền quay người kéo cặp sách một mình cất bộ đi.
“Ngươi còn định tiểu thư đến lúc nào nữa? Trời đều mưa lớn như vậy, ngươi không lên xe thật sao?” Diệp Thần hướng tới Mộ Dung Ngọc bắt nàng cái tay lo lắng, quả nhiên tiểu thư tính khí nổi lên. Cái này cũng không thể trách nàng, dù sao cảm giác bị leo cây cũng vô cùng khó chịu.
“Hanh, ta tiểu thư tính khí. Đều không phải di truyền từ ngươi sao? Hừ, ta tự mình đi về. Không bận tâm ngươi.” Mộ Dung Ngọc nghe thấy Diệp Thần chê mình tính khí liền xù lông nói.
“Ngươi nhất quyết muốn dầm mưa đi về nhà sao?” Diệp Thần nhìn nàng nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy, sao có ý kiến? Ta nhưng không dễ mềm lòng đâu.” Mộ Dung Ngọc cảm thấy Diệp Thần nhất định sẽ năn nỉ nàng lên xe, hoặc cùng nàng dầm mưa đi về liền có chút mủi lòng.
“Ngươi chắc chắn sao?” Diệp Thần dò hỏi.
“Chắc chắn, bổn đại thiếu gia chưa từng biết nói đùa.” Mộ Dung Ngọc liền chắc chắn không để ý nói.
“Được như ý ngươi muốn, ta cùng ngươi trở về.” Diệp Thần thở dài đầu hàng nói.
“Hừ, nể tình ngươi… ách… ngươi đi đâu vậy?” Mộ Dung Ngọc thấy Diệp Thần quay trở lại ngồi lên xe ngạc nhiên, không phải hắn muốn đi cùng nàng sao?
“Ta lên xe đi cùng ngươi trở lại. Tài xế nhớ kỹ lái thật chậm.” Diệp Thần ngồi trong xe mở ra cửa sổ nhắc nhở tài xế nói.
“Ngươi… hanh… ta không để ý ngươi tức chết ta.” Mộ Dung Ngọc thực nổi giận quay người đi.
“Ách, ta có làm gì sai sao? Một người dầm mưa tốt hơn hai người mà, một người ốm tốt hơn cả hai đều bị không phải sao?” Diệp Thần có chút không hiểu, hắn làm sai cái gì à?
Hai cái tài xế có chút im lặng, vị sát thần này có phải hay không là không hiểu phong tình? Ngươi chỉ cần dỗ nàng thêm một chút liền có thể hai người đi xe trở lại, hiện tại thì tốt rồi, ngươi đem nàng ném ra ngoài, chính mình ngồi xe xem. Ai mà không tức, nàng còn hiền, chứ mà nếu giống là bọn họ lão bà sư tử hà đông, ngươi đã sớm mất xác.
“Khụ khụ, bố già… nàng chỉ là tiểu tính tình, sợ ngươi cười nàng. Ngươi lựa lời nói đem nàng dỗ ngọt một chút. Ta thấy trời mưa lớn vậy, nàng đi như vậy về nhất định sẽ bị bệnh nặng.” Hai cái tài xế ho khẽ nhắc nhở.
Diệp Thần nhìn bên ngoài trời mưa cũng cảm thấy có chút lo lắng, mặc dù hắn là thần y. Nhưng mà thấy nữ nhân của mình bị bệnh phải sài thuốc, hắn xót lắm chứ.
“Tiểu Ngọc ngươi nghe lời ta đi lên xe đi. Ta tuyệt đối không cười vào mặt ngươi.” Diệp Thần lựa lời khuyên nhủ nói./
“Cười cái đầu ngươi. Cút đi… ta không muốn nhìn thấy ngươi cái mặt.” Mộ Dung Ngọc nghe thấy Diệp Thần nói vậy lập tức nổi. Tên này nhất định đang xỏ xiên nàng, ta hôm nay mà theo hắn lên xe. Sớm muộn bị khi dễ đến sống không thấy mặt trời. Thở không thấy mặt đất cuộc sống.
“Ta nói gì sai sao? Thế nào lại giận rồi?” Diệp Thần không khỏi có chút suy nghĩ. Hắn đều không chấp nhặt, nàng thế nào lại giận hắn.
Hai cái tài xế đều một dạng mắt cá chết, bố già ngươi lựa lời nói cũng thật phong phú. Rõ ràng là nói xiên người ta. Ngươi như vậy thế nào gái theo nhiều vậy chứ? Họ đều mù cả rồi sao? Con hàng này hoàn toàn không biết ăn nói.
“Hai người các ngươi lái xe đi theo ta.” Diệp Thần có chút lo lắng cầm lấy ô kêu dừng xe bước xuống đuổi theo Mộ Dung Ngọc nói.
“Tiểu Ngọc ngươi cùng ta trở lại.” Diệp Thần kéo nàng cái tay nói.
“Buông tay ta ra … ta...” Mộ Dung Ngọc cả người đều lạnh cóng ngã xà vào người Diệp Thần. Đứng dầm mưa lâu như vậy, khiến cơ thể nàng vốn suy nhước yếu đuối càng thêm mệt mỏi.
“Ngươi không sao chứ? Mau theo ta lên xe.” Diệp Thần kéo nàng tay muốn dắt lên xe.
“Buông tay...” Mộ Dung Ngọc quát vung ra Diệp Thần cánh tay.
“Ngươi muốn ta buông tay?” Diệp Thần nghi hoặc nắm chặt nàng nói.
“Ngươi điếc sao? Oái làm cái gì vậy chứ?” Mộ Dung Ngọc mặt lập tức phiếm hồng. Diệp Thần ném ô sang một bên cúi đầu xuống đem nàng bế lên.
“Ngươi không phải bảo ta buông sao? Ta buông rồi.” Diệp Thần bế lên nàng nói.
“Ai cho ngươi bế ta?” Mộ Dung Ngọc mặt đỏ ửng không biết do lên cơn ốm hay là do ngượng ngùng.
“Cha bế con gái là chuyện kinh thiên địa nghĩa.” Diệp Thần không biết xấu hổ nói.
“Có người cha nào bế con gái mà bóp mình con gái cái mông sao?” Mộ Dung Ngọc tức giận mở miệng nói. Hóa ra nàng đỏ mặt vì cái này.
“Kiểm tra con gái mình cái mông là việc cha lên làm, cái này là hợp tình hợp lý.” Diệp Thần không cần mặt trả lời.
“Ta bỗng phát hiện ra da mặt ngươi thật dày.” Mộ Dung Ngọc bất bình nói, nhưng vẫn không cựa quậy ngồi trong Diệp Thần lòng bàn tay mặc hắn chiếm tiện nghi.
“Ta cũng phát hiện ra da mặt mình từ lúc gặp ngươi càng lúc càng dày.” Diệp Thần đổ tội cho Mộ Dung Ngọc đem nàng bế lên xe hướng thằng về nhà.
Về đến Mộ Dung gia, Mộ Dung Ngọc lập tức xuống xe bỏ mặc Diệp Thần bước vào nhà. Nàng tuyệt đối không cho qua truyện Diệp Thần cho nàng leo cây, còn hơn nữa chê nàng lép là không thể tha thứ.
“Lão công, ngươi trở lại, Tiểu Ngọc ngươi trở lại. Đều ướt cả rồi, hai người mau lau đầu đi.” Mộ Dung Tiên thấy Diệp Thần cùng mình em trai trở lại liền lo lắng cầm lấy hai cái khăn đưa cho hai người.
“Cảm ơn tỷ tỷ. Tỷ tỷ tránh xa hắn một chút, cái này nam nhân biến thái vừa rồi còn khỏa thân trước cổng trường đâu. Ngươi nhất định phải quản hắn, nếu không về sau nhất định bị cảnh sát bắt.” Mộ Dung Ngọc nhắc nhở tỷ tỷ nói.
“Không sao, không sao, ở ngoài nông thôn, ta thấy tỷ phu ngươi thả rông không ít lần. Lão công bảo như vậy mới đàn ông, ta cũng cảm thấy như vậy rất đàn ông. Bố chồng cũng từng nói, cái gì tốt đều cần khoe ra. Ta cảm thấy lão công rất tốt.” Mộ Dung Tiên ngây ngô trả lời.
“Ách, ngươi nói xấu gì ta đó?” Diệp Thần lau lau đầu nói.
“Hai người các ngươi hết thuốc chữa rồi.” Mộ Dung Ngọc có chút bi thán nói liền bỏ lên tầng.
“Ta có nói gì sai sao? Lão công thế nào lại khiến Tiểu Ngọc giân như vậy chứ?” Mộ Dung Tiên có chút tủi thân muốn khóc nói. Ngọc Nhi chưa từng như vậy lớn tiếng với nàng hic.
“Tiên Nhi ngoan không khóc, Tiểu Ngọc có lẽ là đến kỳ đi.” Diệp Thần khẽ thở dài nói.
“Là mùa động dục đúng không? Ngọc Nhi chẳng lẽ đến kỳ động dục rồi?” Mộ Dung Tiên lo lắng.
“Ách, ai dạy ngươi vậy?” Diệp Thần có chút bất đắc dĩ nói.
“Chính là Linh Nhi nha, nàng bảo con gái có kinh thì con trai ắt có kỳ. Đến kỳ động dục con trai sẽ đi săn con gái. Rất đáng sợ. Tiểu Ngọc sẽ không đi săn con gái chứ?” Mộ Dung Tiên lo lắng.
Diệp Thần có chút im lặng… Linh Nhi ngươi rốt cuộc dạy Tiên Nhi cái gì vậy chứ? Không ổn, sớm muốn hắn tiểu lão bà trong sáng sẽ bị Linh Nhi dạy hỏng mất. Tuyệt đối không thể để trong sáng lão bà bị làm bẩn. Có làm cũng để hắn làm.