Mọi người xung quanh nghe thấy DIệp Thần nói mình là tên giết người chuyên nghiệp, còn rút xương người cái gì đó, tỉnh bơ giống như rất thành thạo, mặt đều không khỏi tái xanh lại a. Tên quái vật này rốt cuộc đến từ hành tinh nào vậy.
Anh em nào trả nó đĩa bay cho nó trở về hộ cái. Hắn mới bao nhiêu tuổi mà chỉ cần giơ cái tay là một tên Cương Kính cao thủ đi xa mãi, nghĩ cương kính cao thủ là củ cải trắng chắc. Còn Băng Thanh Kiếm, thượng phẩm Huyền khí còn bị hắn bẻ như bánh đa. Nếu không phải thấy tận mắt, bọn họ chết cũng không tin, chuyện này có thật đi.
“Mặt các ngươi sao vậy, bị hù dọa sao? Nhát gan quá đó. Nếu vậy cứ coi như vừa rồi ta nói đùa cũng được. Dù sao ta cũng không có ý định giết các ngươi.” DIệp Thần nhìn thấy xung quanh, mặt mọi người tái mét lại. Không khỏi trêu trọc nói.
“Thật tốt quá.” Mọi người nghe thấy Diệp Thần nói không muốn giết họ liền thở mạnh một cái.
“Chí ít là hiện tại.” Câu nói sau của Diệp Thần như đánh nát họ hi vọng a. Chân của từng người đều run bắn vào nhau.
“Chỉ đùa một chút thôi, không cần run như vậy. Không có chút năng khiếu hài hước nào. Vậy sống còn có ý nghĩa gì.” Diệp Thần cười cợt nói. Mấy cái này hù một cái đều nhát như vậy.
“Làm sao có thể a. Ha ha,… hôm nay quả thật là vui mừng mà.” Mọi người nghe thấy Diệp Thần nói sống không có chút ý nghĩa gì, lập tức nhìn nhau cười lớn lên a. Bọn họ còn muốn sống.
“Thật không ngờ, các ngươi cũng thật vô tâm đi. Có hai cái người vừa mới chết. Các ngươi lại có thể cười trên nỗi đau của người khác. Quả thực, sống không bằng súc sinh mà. ” DIệp Thần lại lên tiếng trêu trọc.
“…” Xung quanh liền im lặng như tờ đâu. Vị đại ca này, ngươi giỏi nhất, ngươi soái nhất. Cười không cho chúng ta cười, khóc cũng không cho chúng ta khóc. Vậy ngươi nói chúng ta phải làm gì mới chịu tha cho chúng ta a.
“Sao lại bí xị rồi. Ta chỉ đùa chút cho vui thôi mà.” Diệp Thần nhìn xung quanh liền lập tức cười lớn nói.
Xung quanh người mặt đều hóa đen, xong cũng phải cười lớn lên a. Vẫn chỉ có Tuyết Cơ đỡ Tuyết Linh đang ngủ say, không có chút biểu cảm nào cả. Thậm chí còn ngầm đánh giá cái này nam nhân từ trên xuống dưới. “Tên này là… người đầu tiên của mình thật sao?”
“Ha ha…” Xung quanh mọi người đều cười như sắp khóc đến nơi a. Đại ca có thể nói cho chúng ta ngươi từ hành tinh nào đến được không. Ta lập tức thuê tên lửa cho ngươi trở về.
“Tiểu Cơ, vui như vậy, ngươi sao cứ nhìn ta chằm chắm thế chứ. Người khác không biết lại tưởng chúng ta có gian tình đâu.” Diệp Thần nhìn Tuyết Cơ cười nói.
“Ai cùng với ngươi có gian tình. Muốn giết thì cứ ta mà giết, đừng lại lằng nhằng. Chỉ cần ngươi tha cho Linh Nhi là được.” Tuyết Cơ không có chút sợ hãi đối mặt nói. Nàng là chưởng môn nhân, làm sao có thể cúi đầu, như vậy thể diện môn phái mất hết rồi.
“Đúng, chúng ta làm sao có gian tình. Ngươi là lão bà ta, nhìn ta lão công là chuyện rất bình thường. Đừng lo lắng, ta sẽ không giết lão bà mình.” Diệp Thần đối với Tuyết Cơ trêu trọc nói.
“Ngươi… ta mới không phải lão bà ngươi.” Tuyết Cơ tức tối.
“Cả lên giường đều đã lên, còn không muốn gả cho ta. Vậy ta hôm nay liền giết từng người một. Đến khi nào ngươi gả cho ta thì thôi.” Diệp Thần lập tức nhìn xung quanh từng người liếc qua một cái. Khiến họ sống lưng đều lạnh lên a.
“Đừng… ta gả cho ngươi. Tuyệt đối không nên làm bừa.” Tuyết Cơ thấy Diệp Thần ánh mắt chưa vô hạn sát khí lập tức sợ hãi nói. Nàng cảm thấy, người nam nhân bá đạo này thực sự là nói được thì làm được. Công sức sư phụ nàng gây dựng không thể tại nàng mà hủy mất.
Các đệ tử đều chân đều run rẩy, ngồi phệt xuống đất đâu. Họ cảm thấy như tử thần vừa mới quét qua.
“Ồ, Tiểu Cơ, ngươi biết không. Hiện tại, ngươi muốn gả, ta vẫn là chưa có muốn lấy đâu. Hay là cứ giết vài người trước, biết đâu, ta lại suy nghĩ lại thì sao nhỉ?” Diệp Thần trêu trọc nàng nói. Toàn bộ đệ tử nghe thấy vậy mặt lập tức tái xanh lại.
“Ngươi… vô lại… Ta cho dù có chết, cũng không để ngươi tổn hại họ.” Tuyết Cơ nhìn DIệp Thần đổi ý liền quyết định muốn liều mạng, cùng lắm thì ngọc vỡ hương tàn mà thôi.
“Chỉ đùa chút thôi. Đừng cho là thật. Ta làm sao lại không có cưới ngươi chứ. Vậy toàn bộ nghe rõ nha. Ngày hôm nay, không phải là Diệp Thần ta ép nàng gả cho ta, cũng không phải ta muốn cưới nàng. Mà là nàng muốn gả cho ta, ép ta gả cho nàng. Tuyết Cơ chính là cưỡng ép nam nhân nhà lành gả cho nàng, còn ép ta khả ái soái ca ngời ngời nam nhân gả luôn cho nàng muội muội. Về sau ta gả cho hai người họ rồi. Họ nhất định phải bao nuôi ta.” Diệp Thần mặt dày mày dạn lên tiếng nói. Giống như kiểu cưới nàng, thiệt thòi là hắn vậy.
“Vô lại, ai cưỡng ép ngươi gả cho ta.” Tuyết Cơ mặt đều đỏ bừng nói. TỪ trước đền giờ, chưa ai dám cùng nàng như vậy nói chuyện nha. Phải biết hôm nay người muốn lấy hai tỷ muội nàng không thiếu, hắn nhất tiễn song điêu, còn làm giá cho mình. Với lại rõ ràng là hắn ép nàng gả cho hắn nếu không sẽ đại khai sát giới còn gì.
“Chỉ đùa một chút, cần gì gấp gáp vậy chứ. Chẳng lẽ, ngươi thực sự muốn bao nuôi ta. Nếu vậy, ta chịu thiệt một chút, cũng không có ngại.” Diệp Thần ngượng ngùng gãi đầu giống như nàng thực sự muốn bao nuôi hắn vậy.
“Ngươi nghĩ đùa vui sao?” Tuyết Cơ nói không có lại liên trực tiếp thở ra một hơi nói.
“Ta cũng không có biết, nhưng ngươi hỏi họ xem, rất vui nha. Ai cùng cười vui vẻ.” Diệp Thần chỉ mọi người xung quanh đang cười nói.
Mọi người xung quanh, mặt đều đen xì khó coi. Vị đại ca này cho hỏi, ngươi giỡn như vậy, sao chúng ta lại không cười nổi a. Rõ ràng là ép chúng ta cười đâu. Ngươi đùa vui vậy gia đình ngươi có hạnh phúc không. Chắc hạnh phúc thì ít, bất hạnh thì nhiều quá.
“Ngươi giỏi lắm.” Tuyết Cơ hiện giờ đã chứng kiến được thế nào là vô định mặt dầy a. Dày như vậy thảo nào cả Huyền Khí cũng chém không đứt da của ngươi.
“Quá khen rồi.” Diệp Thần cũng không có khách khí nhận lấy.
“Đủ rồi, ta chán cái này rồi. Mẹ nó, Bạch Sơn công tử ta còn chưa bao giờ chịu qua nỗi nhục này.” Thiên Hạo rốt cuộc nhịn không có nổi đi. Nhìn hai cái nữ nhân hắn vừa ý, cùng người khác âu yếm, hắn cảm giác như bị cắm sừng một dạng, không hề dễ chịu chút nào. Trên đời này, thứ hắn muốn đều là của hắn, còn chưa kể là nữ nhân hắn ăn không được, thì đều hiếp được. Nào có qua cái này bị khinh nhường. Với cái đại thiếu tính tình, sẽ không nuốt vô.
“Nè tên kia, ngươi đừng nghĩ ngươi có thể bắt nạt bọn ta. Ta không tin, nhiều người như vậy còn không giết được tên nhà ngươi.” Tần Hằng cũng nộ không thể chịu đều tức đến nổ máu mắt a.
“Ngươi giết chết hai người của ngũ đại tông môn. Còn khinh nhờn chúng ta. Ngũ đại tông môn hợp sức, sẽ sớm muộn đem ngươi chém chết, san bằng Tuyết Sơn phái. Phải biết mỗi người họ thân phận không tầm thường, hai người này chính là thiếu chưởng môn tương lai nữa đó.” Họa Trần cũng cùng với Tần Hằng phụ họa.
“Nguy rồi.” Tuyết Cơ nghe thấy ngũ đại môn phái muốn hợp lực san bằng cái này nơi. Mặt đều biến sắc nha. Đừng nói ngũ đại tông, chỉ cần hai đại tông hợp lực cũng đủ khiến nơi đây, tan thành mây khói a.
“Đừng lo lắng có ta ở đây. Ai cũng đừng nghĩ đụng ngươi môn phái.” Diệp Thần vỗ nhẹ nàng vai chấn an nói.
“Biết sợ thì mau quỳ xuống, xin lỗi nếu không thì…” Họa Trần cậy có hai cái vị thiếu chủ ở tại, liền đối với DIệp THần hống hách. Hắn không tin DIệp Thần có thể dám ra tay. Bởi hai người này là con trưởng của môn chủ, khác với hắn con thứ thân phận, còn là của nô tỳ sinh. Biết được họ lai lịch, không phải nể mặt phụ thân hai người họ sao.
Diệp Thần rất nhanh đưa tay tới, vặt đầu của Họa Trần cầm lấy trên tay a. Máu tươi cũng bắt đầu phun ra. Mà hưởng trọn gói liền là hai người Tần Hằng và Thiên Hạo. Đồng tử hai người đều co rút lại nhìn thân thể của Họa Trần mất đi cái đầu vẫn đứng yên tại chỗ. Máu tươi phun lên bắn thẳng lên họ khuôn mặt, thực sự khiến họ sợ hãi. Tên này cứ như vậy liền giết người rồi. Nhanh đến không kịp nhìn, vừa nãy hắn giết Dương Thiền, họ chỉ cho rằng tên này dùng cái gì đó cấm thuật mà thôi.
“Ta có một thông điệp…gửi đến các thanh niên máu liều nhiều hơn máu não. Trước khi uy hiếp ai đó, trước tiên phải nghĩ đến người ngươi uy hiếp là ai. Vì nó là thứ bắt đầu, cũng có thể là thứ quyết định sự kết thúc trong quá trình dạy thì không thành công của các ngươi. Thực tại là một ví dụ điển hình.” Diệp Thần cầm lấy đầu của Họa Trần, ánh mắt vẫn còn mở nguyên, còn có máu chảy ra, ném về phía tay của Tần Hằng. Dường như đối với việc Họa Trần vừa mất mạng không liên quan gì đến hắn vậy, ném như ném một quả bóng.
“Ưm…” Linh Nhi rốt cuộc vào lúc này cũng bắt đầu tỉnh dậy a.
“Có chuyện gì thế.” Tuyết Linh nhìn mình tỷ tỷ liền mắt đều co lại. Nàng chính là sợ đối mặt với tỷ tỷ mình nhất.
“Không có gì, đừng nhìn, chúng ta đi thôi về phòng rồi nói.” Diệp Thần đối với Tuyết Linh hai con mắt che lại a. Cảnh tượng này không thích hợp nàng, nàng ngay cả động vật chết cũng đều sợ, để nàng nhìn hắn giết người. Vẫn là thôi đi.
“Cái gì vậy chứ, cho ta xem a.” Linh Nhi ngoái ngoái tò mò.
“Ngoan không xem, nếu muốn xem thì xem mặt ta nè.” Diệp Thần liền dụ dỗ nói.
“Tiểu Diệp mặt của Tiểu Diệp thật mịn màng.” Linh Nhi sờ sờ mặt Diệp Thần kéo kéo nói.
“Đừng kéo, còn kéo sẽ không soái.” Diệp Thần bắt lấy tay cái này cô gái ngốc nói.
“Ngươi muốn làm gì?” Tuyết Cơ lo lắng.
“Ta mới không làm gì.” Diệp Thần nhún nhún vai.
“Đúng vậy, Tiểu Diệp sẽ không làm hại Linh Nhi.” Linh Nhi đưa tay đến đối với hai má Diệp Thần tiếp tục véo, đầy thích thú. Điếc không sợ súng a, còn Diệp Thần chỉ cười khổ cho nàng ngược đãi hắn à.
Tuyết Cơ đều trợn mắt thấy muội muội mình trêu trọc người nam nhân này cười im lặng, ai có thể tin được, tên này vừa rồi mới moi tim, còn bẻ đầu hai cái cương kính cao thủ cơ chứ. Muội muội,ngươi đang véo mặt cái thành phần nguy hiểm, khủng bố chết người đó.Muội muội ngốc Ngươi quả nhiên ngưu bức. Cố lên trả thù cho Băng Thanh Kiếm của tỷ tỷ, ngược đãi cái này ma đầu.
Xung quanh đệ tử nhìn thấy Linh Nhi to gan tày trời đều run bần bật a. Đại ca, ngươi tại sao lại có thể bị cái này ngốc nha đầu thuần phục a. Ngươi uy phong, sát khí đâu hết rồi.
Diệp Thần đưa hai cái nữ rời đi về phòng, để lại đại điện ngổn ngang. Thiên Hạo cùng với Tần Hằng cả người đều quỳ xuống, dưới chân còn xuất hiện ẩm ướt mùi khai. Bọn họ vừa tè ra quần a. Lúc nãy, quả thực đáng sợ, hai người còn tưởng mình sẽ chết đâu. Thấy cái bí ẩn nam nhân rời đi, hai người cũng lập tức đi a. Họ muốn về bám quần ba mình. Hai người đều biết, ngày hôm nay họ đã bị hình thành trong lòng tâm ma, nhất định phải chém giết tên này, nếu không cả đời sẽ không thể tiến tiếp.
Tại một căn phòng kín bên trong. Tầm Thư ánh mắt như điên dại nhìn xung quanh, miệng liên tục lẩm bẩm:”Là ta, Thánh Nữ là ta, Chưởng môn cũng là ta.”
“Thật thảm bại quá a?” Một giọng nói vang lên trước mặt nàng.
“Câm mồm, ta không có bại.” Tầm Thư lập tức vùng dậy hét lên nhìn đến phía trước có một cái trùm áo đen người bí ẩn lao tới tấn công.
“Một cái súc sinh cũng nghĩ tấn công ta?” Người áo đen đưa tay ra rất tự nhiên bóp cổ lấy Tầm Thư nhấc lên không.
“Khu… khụ… “ Tầm Thư bị nhấc lên không dần đần tắt thở liền bị ném vào một góc.
“Ai, ngươi là ai? Là người hay là quỷ?” Tầm Thư xoa xoa mình cái cổ nhìn xung quanh không một bóng người kinh hãi nói.
“Đừng lãng phí ta thời gian. Trả lời ta, ngươi muốn sức mạnh sao?” Người áo đen khinh bỉ nói.
“Ta muốn… ngươi có thể cho ta sao?” Tầm Thư là cái người thông minh nói.
“Có thể. Nhưng ngươi phải đem mình đồ vật đến đánh đổi cho ta.” Người áo đen thần bí cười nói.
“Ta…” Tầm THư do dự, nàng biết đánh đổi thứ này… không đơn giản.
“Nếu như đã không có giá trị như vậy, thì đi chết đi.” Người áo đen nhìn Tầm Thư do dự liền lạnh băng nói.
“Đợi đã, ta đồng ý. Đổi lại hãy cho ta sức mạnh, có thể chiến thắng tất cả. Ta có thể đem mọi thứ của mình đều đổi lấy.” Tần Thư quyết định nói. Nàng biết nếu như nàng không đồng ý nàng nhất định sẽ chết.
“Được thôi, vậy thì ăn nó đi. Chỉ cần ăn nó, ngươi sẽ có được sức mạnh mình muốn, nhưng thứ ngươi phải đánh đổi là tất cả những gì ngươi có. Ta sẽ lấy nó khi ngươi thời hạn đến.” Người áo đen ném xuống trên đất, một viên thuốc sau đó liền biến mất.
Tầm Thư nhặt lấy viên thuốc lập tức cho vào mồm uống, mùi vị thực sự rất đáng sợ. Cơ thể đều run rẩy không ngừng, đau nhức, giống như bị dao cắt thành từng khúc, sau đó lại dính lại, so với chết còn khó chịu hơn.
“Tuyết Cơ, ta nhất định muốn ngươi phải chịu lại nỗi đau gấp mười lần ta phải chịu đựng bây giờ …A…. a…” Tầm Thư cắn chặt răng hét lên. Sau đó khi cơn đau qua đi, Tầm Thư nửa sống nửa chết, nhìn xung quanh mắt trợn trắng.
“Ha ha… không nghĩ tới loại này cấm dược, lại có thể chịu đựng được mà không có chết. Nếu như ngươi đã có thể sống sót, vậy ta sẽ cho ngươi mượn sức mạnh của ta.” Người áo đen nhìn thấy Tầm Thư vẫn còn sống liền cười lớn, bắn một tia vào trong đầu của nàng liền biến mất.
Tầm Thư lại tiếp tục quần quại trong cơn đau chết chóc, làm quen với sức mạnh này. Cơ thể con người vốn không thể tiếp nhận đến sức mạnh của hắn, nhưng trải qua cấm dược cải tạo, có thể trở thành hắn con dối, tất nhiên chỉ có thể tạm thời, mỗi con dối, chỉ có thể tồn tại trong một thời gian nhất định, sẽ tự bị hắn năng lượng giết chết, rất kinh khủng.
Mặc kệ thành công hay thất bại, hắn đều sẽ có thể dựa theo giao ước lấy đi nàng ta linh hồn, chế tạo lần nữa đồ chơi. Mà có giao ước này tại, việc hắn lấy đi kẻ khác linh hồn, không cho vào luân hồi cũng sẽ không bị không thời gian để ý đến. DÙ sao quy luật hoạt động thế giới vẫn áp chế lấy hắn.