Diệp Thần đưa Linh Nhi ôm lên nhanh chóng rời đi siêu thị mua sắm, tiến thẳng đến một cái quán bánh lớn ở tại gần đó đâu. Quán bánh này vốn là Linh Nhi chỉ đường a. Còn tốt, chứ cứ để hắn dẫn đi có lẽ đến sang năm qua, mà cũng thật bất ngờ, cái này tiểu cô nàng lại có thể nhớ đường như vậy. Không phải nàng đã không xuống núi từ rất lâu rồi sao.
“Nơi này hình như có vẻ rất nổi tiếng a. Linh Nhi, ngươi muốn ăn bánh gì đâu, tùy tiện điểm?” Diệp Thần nhìn xung quanh khách đông đúc ngồi ăn bánh uống chút trà sữa, không khỏi gật gù a. Tiệm bánh này, công thức làm có vẻ không sai.
“Bánh ngọt ở đây rất ngon. Ta muốn ăn bánh vòng a. Tiểu Diệp, ngươi muốn ăn cái gì bánh đâu? Ở đây có plan, bánh cầu vồng, bánh hamberger,…” Linh Nhi không có cầm lên menu lập tức điểm một cái loại bánh mà mình thích ăn đi.
“Ta cũng như ngươi vậy, cho hai phần bánh vòng. Thêm hai cái nước ngọt có ga nữa.” Diệp Thần mở miệng đối với cái này phục vụ nói. Tiểu Linh, Linh Nhi đối với nước lọc khá chán ghét đi. Vẫn là thích loại nước co ga, hắn vẫn nhớ kỹ điểm này.
“Tiểu Diệp, thật là chu đáo.” Linh Nhi hạnh phúc nhìn chằm chằm lấy hắn a.
“Cái này cửa tiệm bánh, ngươi rất hay đến sao?” Diệp Thần nhìn xung quanh mở miệng hỏi. Không có lý nào cô nàng này lại nhớ nơi này như vậy a. Còn nữa, có vẻ như là đối với thực đơn ở đây rất quen thuộc đi.
“Trước khi được Tuyết Sơn Phái sư phụ nhận nuôi chúng ta… Linh Nhi cùng tỷ tỷ có một gia đình rất tốt, mỗi chủ nhật đều sẽ đến đây ăn… Ta cùng tỷ tỷ đều thích ăn bánh vòng, còn ba mẹ thì thích bánh bông lan,… nhưng hiện tại họ đều không thể ăn được nữa.” Linh Nhi có chút buồn bã, hai mắt đều trở nên u buồn nhìn lên bàn, hai tay đan vào nhau nói.
“Vậy đó hẳn là gia đình hạnh phúc đi. Sau này ta sẽ dẫn cả ngươi và tỷ tỷ ngươi đến đây cùng ăn.” Diệp Thần gật đầu nói. Có vẻ như nàng rất cô đơn a.
“Tiểu Diệp ngươi quả thực tốt. Nhưng tuyệt đối đừng đối với tỷ tỷ mời a.” Linh Nhi ánh mắt đầy cảm kích nhìn Diệp Thần nhưng vẫn từ chối.
“Tại sao? Như vậy không phải rất vui sao?” Tiểu Diệp tò mò hỏi. Cái cô gái nhỏ này, đang che dấu cái gì sao.
“Không phải như vậy, chẳng qua tỷ tỷ rất chán ghét nơi này, cũng rất ghét ăn bánh vòng,… nếu để tỷ tỷ biết ta đi nơi này, nàng nhất định sẽ giận ta.” Linh Nhi thành thật nói.
“Không phải nàng thích ăn bánh vòng sao? Còn giận ngươi nữa?” Diệp Thần mở miệng hỏi.
“Đều là lỗi của Linh Nhi, nếu không phải Linh Nhi ba mẹ cũng không có chết…. nếu không phải Linh Nhi thì tỷ tỷ cũng không ghét ăn bánh… cũng đều là Linh Nhi lỗi.” Linh Nhi liền cúi đầu xuống tránh cho Diệp Thần nhìn thấy nàng đangkhóc a.
“Đừng khóc… không phải lỗi của ngươi… nói cho ta nghe chút xem, biết đâu Tiểu Diệp có thể giải quyết thì sao?” Diệp Thần dỗ dành nàng nói.
“Linh Nhi không có khóc… lần đó chủ nhật, trời tuyết rơi rất nhiều, rất nhiều, đường rất trơn… Lúc đó, cả nhà đều không cùng nhau ra ngoài ăn bánh như mọi khi mà là tại đi dạo ngắm cảnh, đều là tại ta. Ta nhất quyết đòi ăn,ba mẹ ta mới chiều theo đi mua… sau đó, ta cùng tỷ tỷ cứ thế đợi… hai người không có quay trở lại.
Sau này, có vài lần ta xuống núi, lén đến đây ăn. Bị tỷ tỷ phát hiện được, nàng đều cấm ta xuống núi, ta đã từng hỏi nàng. Thì tỷ tỷ bảo nàng ghét nơi đó, ghét ăn bánh vòng… nhưng ta thực cảm thấy… tỷ tỷ là ghét ta.” Linh Nhi ngăn không cho nước mắt chảy ra. Giọng nói lý nhí kể lại, dường như sợ người khác nghe thấy.
“Không có trở lại? à xin lỗi, ngươi tiếp tục.” Diệp Thần máu dồn lên não chậm, một lúc mới hiểu ra vấn đề a. Đều tại nàng nói bé quá, hắn nghe từng chữ một, chưa có kịp loát.
“Lúc ta nhìn thấy bọn họ, hai người đều nằm trên đất, còn có rất nhiều máu… bên cạnh là ta thích ăn bánh vòng a. Tỷ tỷ lúc đó đã khóc rất nhiều, còn ta cứ chỉ nhìn lại nhìn… không có cử động. Mấy hôm sau, tang lễ của họ, tỷ tỷ đều nhốt ta trong phòng không có cho tham dự a.
Ta biết tỷ tỷ không có nói, nhưng nàng thực rất là giận Linh Nhi. Sau đó, mỗi lần Linh Nhi nói muốn đi ăn bánh đều bị tỷ tỷ nhốt vào trong phòng a. Tuy tỷ tỷ nói không phải lỗi của Linh Nhi, nhưng Linh Nhi biết tỷ tỷ chỉ là lừa Linh Nhi mà thôi. Đãng lẽ ngay từ đầu, ta không nên sinh ra như vậy tỷ tỷ cũng sẽ không ghét nơi này, càng có thể ăn bánh, mà ba mẹ cũng sẽ còn sống a.” Linh Nhi hai bàn tay cấu vào nhau cúi đầu thấp xuống nói.
“Không phải là lỗi của ngươi mà.” Diệp Thần lên tiếng nói. Hiện tại hắn đã biết tại sao mà Tiểu Linh lại sinh ra a. Cô gái nhỏ này tổn thương quá nhiều.
“Không Linh Nhi biết đó là lỗi của Linh Nhi.” Linh Nhi lắc đầu nói. Đều tại nàng đòi ăn bánh vòng, đều là tại nàng.
“Ta nói không phải lỗi của ngươi mà. Đồ ngốc, cái đầu bé tý, tế bào não có bao nhiêu mà suy nghĩ được nhiều như vậy chứ. Nghe ta nói đây, Linh Nhi đó không phải lỗi của ngươi. Tương lai rất mở mịt, không ai có thể biết trước điều gì. Nếu ngươi không đòi ăn bánh vòng, cũng sẽ có nhiều chuyện khác xảy ra không phải sao?” Diệp Thần thấy Linh Nhi chìm vào bóng tối lập tức bám lấy hai vai của nàng ổn định nàng a.
“Ta…” Linh Nhi ngửa mặt nhìn Diệp Thần, nước mắt đều ướt đẫm bở mi. Diệp Thần không khỏi dâng lên một trận đau lòng, đãng lẽ hắn không nên hỏi.
“Xin lỗi Tiểu Diệp, ta đã hứa sẽ không khóc… vậy mà lại để ngươi thấy… Linh Nhi chỉ khóc một chút thôi, tại vui quá do lâu ngày mới được ăn bánh nên mới vui phát khóc đó. Ngươi xem Linh Nhi thật ngốc a. Linh Nhi thực không sao, Tiểu Diệp đừng lo lắng. Linh Nhi rất ngốc, sẽ không biết buồn.” Linh Nhi liền mở miệng lau đi nước mắt, sau đó trên môi vẫn nở nụ cười a. Nhưng nụ cười này sao lại biết khóc chứ.
“Đúng rồi, ngươi ngốc như vậy sao lại biết buồn chứ. Vậy phải cười nhiều lên, dù ta có xuất hiện hay không cũng phải cười thật vui vẻ. Biết chưa đồ ngốc?” Diệp Thần thở dài nhìn nàng nói. Cái cô gái này thực sự khiến hắn không thể nào không lo lắng mà.
“Đừng nói như Tiểu Diệp sẽ biến mất như vậy chứ. Dù có nói cũng không được, Linh Nhi sẽ rất buồn đó. Với lại, đừng nhìn Linh Nhi như vậy, Linh Nhi không có khóc, không có đáng thương tẹo nào.” Linh Nhi thấy ánh mắt của Diệp Thần nhìn mình đầy thương hại tránh lúng túng, liền cầm lên ly nước có ga lập tức uống một hơi dài, sau đó bị sặc ho khụ khụ a.
“Linh Nhi cần thận một chút chứ. Đây là nước có ga đó.” Diệp Thần lo lắng nói. Nàng cứ như vậy, hắn mới không tài nào yên tâm nổi.
“Linh Nhi xin lỗi, Linh Nhi hậu đậu quá, đến việc này cũng làm không có xong. Vậy nên, Tiểu Diệp…” Linh Nhi cúi thấp đầu nói.
“Hả?”
“Đừng lại rời xa ta nhé, có thể hay không chăm sóc lo lắng cho ta như bây giờ được chứ. Ây… ây … không phải là ta muốn ngươi chiếu cố ta đâu, chẳng qua chỉ là… ta không muốn một mình ăn bánh thôi…” Linh Nhi nói xong câu lập tức đỏ mặt nói ngập ngừng nhìn Diệp Thần giải thích. Sau đó lại lần nữa uống vào nước có ga lại sặc ho khụ khụ a.
“Thật khiến người ta lo lắng mà… Cẩn thận một chút, nếu như ngươi cứ như vậy làm sao làm mẹ đâu. Được rồi, sạch sẽ.” Diệp Thần lấy giấy kéo lên cằm nàng tỷ mỉ giúp nàng lau miệng a.
“Cảm ơn Tiểu Diệp. Nhưng mà… Linh Nhi không thể làm mẹ. Không thể cùng Tiểu Diệp sinh.” Linh Nhi đỏ mặt lúng túng nói.
“Không sao, ta sẽ có cách. Chỉ là Tử Mẫu Thân Thể mà thôi.” Diệp Thần liền mở miệng nói. Làm sao hắn lại quên nàng thế chất chứ.
“Ta biết Tiểu Diệp sẽ có cách mà.” Linh Nhi gật đầu hạnh phúc nói.
“Đồ ngốc… tin người dễ vậy sao?” Diệp Thần nhìn nàng lo lắng nghĩ. Khi hắn rời đi, tương lai họ có thể gặp lại sao. Lão già Mộ Dung gia gia đã nói… nàng ở tương lai… sẽ chết a. Nhưng hắn sẽ cố gắng thay đổi… mặc kệ có ra sao. Biết trước tương lai, quả nhiên không phải điều gì tốt.
“Tiểu Diệp, sao bánh lâu lên quá…” Linh Nhi nhìn thời gian nói. Trước đây, không có lâu như vậy a.
“Phục vụ…” Diệp Thần vẫy tay gọi phục vụ nói.
“Xin lỗi quý khách, bánh vòng hiện tại không có làm ra được a. Thợ làm bánh vòng hôm nay không có đi làm. Quý khách có thể điểm loại bánh khác hay không. Lần sau chúng tôi nhất định sẽ không phạm phải nữa. Thành thực xin lỗi về sự cố này. Cửa hàng sẽ cho hai người giảm 50 % ưu đãi hôm nay được sao?” Nhân viên phục vụ cúi đầu xin lỗi nói. Các nhân viên được nghỉ vào chủ nhật. Bánh trong kho sẽ được bán ra, bánh vòng vừa vặn hết.
“Không có bánh vòng sao… ” Linh Nhi có chút thất vọng nói. Lần sau sao? Có thể nàng sẽ không xuống được núi nữa a. Lần sau… là bao xa.
“Linh Nhi…” Diệp Thần không đành lòng nhìn Linh Nhi a.
“Ta không sao Tiểu Diệp, vẫn là chọn bánh khác đi.” Linh Nhi có chút tiếc nuối, xong cũng mỉm cười, tỏ ra không có vấn đề nói.
“Không cần chọn bánh khác. Linh Nhi ngươi hôm nay nhất định muốn ăn bánh vòng, vậy thì ta nhất định phải cho ngươi ăn.” Diệp Thần lắc đầu nói. Cái này cô nhóc, người ta nói con gái sinh ra là để che trở, nhưng vì sao, ngươi cứ ngốc nghếch gồng mình lên mạnh mẽ như vậy làm gì chứ.
“Quý khách, cửa tiệm thực sự hết bánh vòng rồi a.” Nhân viên lúng túng nói.
“Không sao, khuyến mại 50 % ta không cần. Phòng bếp có thể cho ta mượn sử dùng sao?” Diệp Thần lên tiếng hỏi.
“A… tất nhiên là có thể. Dù sao cũng không có người làm việc hôm nay. Nhưng khách quan muốn làm bánh sao? Hay đã từng làm qua sao?” Người nhân viên ngạc nhiên nói. Đồ dùng trong bếp cũng không muốn bị hỏng a.
“Chưa từng thử làm bánh lần nào. Nhưng mà không sao, ta biết cách làm. Nếu như dụng cụ có bị thiệt hại gì, ta đến bồi thường.” Diệp Thần thành thật nói. Thần Bếp kỹ năng hắn vẫn có tự tin này.
“Tiểu Diệp, đừng cố gắng quá. Ta không sao, chỉ không ăn bánh vòng mà thôi.” Linh Nhi thấy Diệp Thần tự làm khó mình liền đưa tay kéo áo hắn nói.
“Không sao ta có thể.” Diệp Thần chạm nhẹ vào cánh tay của nàng bám trên áo an tâm nàng nói.
“Hai người thật hạnh phúc nha. Hôm nay, mặc kệ quý khách có làm được hay không. NHưng ta thực khâm phục ngài quan tâm bạn gái đâu. Cô gái, chú ý giữ chặt người bạn trai này. Nếu không cẩn thận sẽ bị người khác cuỗm mất đi. Quý khách mời đi theo ta đến phòng bếp.” Cái này nhân viên thấy chàng trai vì bạn gái món ăn thích mà vào bếp nguyện ý liền gật đầu đưa hắn đi a.
Linh Nhi cúi đầu thấp xuống đỏ măt, Tiểu Diệp vì nàng vào bếp. Mấy vị khách xung quanh cũng ủng hộ a.
“Vị này ngươi thật quan tâm bạn gái a. Có thể tiện tay làm cho ta một phần bánh vòng sao?”
“Cho ta một phần nữa. Vì các ngươi ta nhất định muốn thử xem món bánh này.”
“Mặc kệ nó dở hay ngon, chúng ta nhất định muốn nếm thử a.”
“Vậy các vị đợi một chút. Linh Nhi ta rất nhanh sẽ làm xong.” Diệp Thần cảm ơn mọi người xung quanh rồi quay ra nói với Tuyết Linh a.
“Tiểu Diệp … đừng đi.” Linh Nhi sợ hãi nói. Nàng sợ TIểu Diệp biến mất a. Sợ hắn đi sẽ không trở lại.
“Có thể đem nàng cùng theo sao?” Diệp Thần bất đắc dĩ nhìn nhân viên nói.
“Có thể chứ. Tại sao không.” Nhân viên cũng gật đầu nói.
Diệp Thần lập tức nắm tay của Linh Nhi đi vào bên trong a. Lễ vật tặng cho tỷ tỷ nàng làm quà đám hỏi đã có a. Bánh vòng chính là thứ tốt nhất.