Thiên Đạo Giáng Lâm

Chương 27: Bao nuôi kim chủ (27)




Thương Ly lướt thẳng.

Tới con đập, từ bờ bên đây đến bờ bên kia ít nhất cũng mười mét.

Tốc độ của cô khi đối mặt với con đập không hề chậm lại, cả hậu trường nín thờ dõi theo.

Cô vút lên cao, đáp xuống bờ bên kia vô cùng đẹp mắt.

Hoàn hảo.

Mọi người há hốc mồm quan sát.

Thôn Tranh Sơn là một thôn làng nhỏ tràn đầy hơi ấm cổ xưa.

Thương Ly dừng trước cửa thôn trang, nhẹ chân ấn một cái ván trượt liền gọn gàng nằm trong tay.

Động tác nhanh nhẹn dứt khoác vô cùng soái!!!

"Không ngờ cô ấy lại là người đến đầu tiên!"

"Nhìn cô ấy lướt ván cuốn quá tôi cũng quên mất nhóm của chị Sa Sa rồi!"

"Ôi chết tiệt, không biết Tần Tửu ca ca của tôi như nào nữa, tôi thật chết tiệt mà!"

Nhóm đi thuyền của Lam Sa Sa và Minh Nguyệt Y chỉ mới đi được nữa chặng đường. Do chiếc thuyền khá nhỏ mà phải đương đầu với sóng nước lớn có chút khó khăn. Quan trọng là hướng bọn họ đi là hướng ngược gió, chèo muốn rụng cái tay mà đi được nữa đường coi như cũng giỏi lắm rồi.

Còn Nguyễn Luân và Tần Tửu lúc đầu vẫn rất an ổn, nhưng đi được một đoạn xe cũ liền dở chứng không chịu chạy. Họ phải đẩy bộ một quãng để tìm tiệm sửa xe. Sửa xong rồi đi thêm một đoạn lại hết xăng, lại tiếp tục đẩy đi tìm cây xăng.

Người đến thứ hai là nhóm của Nguyễn Luân và Tần Tửu, cuối cùng là Lam Sa Sa và Minh Nguyệt Y.

Lúc bọn họ tới Thương Ly đang nằm trên ghế tre dưới mái hiên, nhắm mắt không rõ là đang ngủ hay còn thức.

Lam Sa Sa hai chân bủn rủn vô cùng mất hình tượng ngã lăn xuống bộ chiếc ghế tre gần đó.

Giọng ngọt ngào cũng tràn đầy kiệt quệ.

"Tiểu Ngà, sao em đến sớm thế..."

Thương Ly mở mắt, nhìn Lam Sa Sa một giây rồi đứng dậy.

Cô vào trong mang ra hai cốc nước, thuận tiện đưa cho Minh Nguyệt Y một cốc, cốc còn lại đặt bên cạnh Lam Sa Sa.

Lam Sa Sa nhận lấy cốc nước, hai mắt vui vẻ như sắp chảy nước mắt.

"Cảm ơn."

Cộng đồng online bắt được cảnh này liền một phen nổi loạn.

"Các người thấy không! Tổng tài lạnh lùng Võ Ngà và tiểu mật ngọt Lam Sa Sa, CP này nhất định phải kéo!"

"Đừng ship CP lung tung, Sa Sa của tôi sao có thể bị người ta cướp mất!"

"Võ Ngà thật quan tâm Sa Sa, cách đưa nước cho Y Y cũng không dịu dàng bằng Sa Sa!"

Đến bữa trưa, Thương Ly được tổ chương trình đặt biệt dọn lên một bàn thịnh soạn, đủ món từ hải sản đến món thanh đạm.

Nguyễn Luân và Tần Tửu thì cũng chỉ coi như tạm chấp nhận được, không đến mức khó ăn như của nhóm Lam Sa Sa.

Lam Sa Sa nhìn món cháo đuông dừa, đuông dừa nướng, đuông dừa rang mặn lóc nhóc trên bàn mà ngán ngẫm than thở.

"Thứ này có thể ăn được sao?"

Minh Nguyệt Y bình thường điềm tĩnh như tu sĩ ẩn dật mà lúc này cũng tỏ thái độ kinh tởm, tuy cô không nói ra.

Lam Sa Sa lại tiếp tục than trách.

"Tổ chương trình cũng quá vô nhân tính rồi đi? Sao có thể cho chúng ta ăn những món kinh dị này chứ!"

Tần Tửu một bên vừa gắp miếng rau luộc bỏ vào miệng vừa cười chế giễu.

"Ăn được người ta mới cho các cô ăn chứ, nếm thử đi ai biết nó lại là mỹ vị nhân gian, ha ha ha."

Lam Sa Sa bị cười nhạo tức muốn xì khói nhưng vì cái thứ gọi là hình tượng bị cô ném bỏ từ lâu mà cố tỏ ra bình tĩnh, cười nhẹ khiêu khích Tần Tửu.

"Quý công tử họ Tần nhà anh không phải thường ngày luôn ăn sơn hào hải vị sao, hôm nay ngay cả rau luộc chấm nước tương cũng nuốt nổi à?"

Tần Tửu lại tiếp tục cho miếng rau luộc vào miệng, cười nói.

"Làm người phải biết thích nghi với hoàn cảnh mà, huống chi rau luộc cũng rất ngon, rất tốt cho sức khỏe nha."

Lam Sa Sa bỏ đũa, tức giận không thèm nói với Tần Tửu nữa.

Một bên Minh Nguyệt Y đã động đũa.

Cô ta cho miếng đuông béo ngậy vào miệng, vô cùng cồng kềnh cố gắng nuốt xuống, muốn nôn, rồi lại cố kiềm nén mà nuốt xuống.

Phải nói, cảm giác này cô ta không muốn thử lại lần hai nên trực tiếp buông đũa.

Thương Ly được sắp xếp vào một phòng ăn riêng có bày trí sang trọng theo kiểu cô xưa, rất yên tĩnh, rất ngon miệng.

Ăn xong thì ngay lập tức tổ chương trình đã bắt họ làm việc với lý do "tiêu cơm".

Người nào không muốn tối nay phải ngủ ngoài trời thì bắt buộc phải hành động.

Việc của họ là thu thập manh mối rồi truy tìm gương bảo vật bị giấu, mỗi gương bảo vật có cất một tấm thẻ đạo cụ, người nào thu thập được một tấm thẻ đạo cụ đều có thể quy đổi ra vật phẩm thật để sử dụng.

Mọi người đều nghĩ đội họ có hai người nên sẽ tìm nhanh hơn Thương Ly, nhưng không thể ngờ cô gái này là ma quỷ!

Lúc bọn họ còn đang rối trí rối não tìm gương kho báu thứ hai thì cô đã thu thập tới gương cuối cùng!!!

Tần Tửu đứng trong bóng râm nghỉ mệt vừa hỏi Nguyễn Luân.

"Có phải cô gái kia là BUG được cấy vào không?" Là một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu sao có thể có năng lực mạnh như thế, thật quá không hợp lý!

Nguyễn Luân nhìn cô gái ở đằng xa xa đang bất động giữa trưa nắng, hình như cô đang nghĩ gì đó...

Nguyễn Luân lắc đầu.

Tần Tửu thở dài, lại tiếp tục đi tìm vật phẩm.

Lúc đi ngang qua chỗ Thương Ly, Nguyễn Luân có dừng mắt lại vài giây, hình như cô cũng đang nhìn hắn...

"Cái gì đây?"

Nguyễn Luân nhìn thứ đồ cô đưa cho mình, mặt đần ra khó hiểu.

"Cho anh."

"A?"

Thương Ly nhét vào tay Nguyễn Luân rồi nhanh chóng rời đi.

Trời nắng nóng như này cô phải nhanh nhanh giải nhiệt nếu không sẽ bị mất nước thành khô mất!

Nguyễn Luân ngờ vực mở thứ đồ kia ra, bên trong là vài tấm thẻ đạo cụ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.