Thiên Đạo Giáng Lâm

Chương 22: Bao nuôi kim chủ (22)




Rất nhanh, cả ba tập đoàn liên tiếp nhận được cuộc gọi uy hiếp của Thương Ly.

Đầu tiên là Đông Phương Gia.

"Cô nghĩ bắt cóc lão già đó thì cô có thể uy hiếp được tôi sao, tôi rất ghét người dám uy hiếp mình, cô cũng đừng trông chờ vào hợp đồng này nữa."

"Đông Phương Lão gia, ông nghe đứa con bất hiếu của ông nói kìa, ông có suy nghĩ tới chuyện đổi người thừa kế không?" Thương Ly ngừng ở chỗ Đông Phương Lão gia không lâu lại chuyển sang nói chuyện với Đông Phương Úc, "Tôi nhớ hình như anh chỉ mới là người thừa kế trên danh nghĩa, chưa biết chừng trên di chúc ông ta đã viết sẵn cái tên của tiểu hồ ly nào đâu, anh nông nổi như vậy thật sự ngủ yên giấc được sao?"

Đông Phương Úc: "..."

Đông Phương Lão gia: "..."

Đông Phương Úc tức giận ngắt máy, ánh mắt hừng hực tia lửa nhìn thư ký bên cạnh, quát: "Mau đi tìm vị trí của người này cho tôi!"

"Vâng!"

Thương Ly thở dài tiếc nuối, vỗ vỗ vai an ủi Đông Phương Lão gia: "Gia môn bất hạnh, ông nên đổi người thừa kế có tâm một chút đi."

Đông Phương Lão gia: "..."

Ông cũng muốn đổi đó chứ, nhưng đáng tiếc ông không còn đứa con nào!

Thương Ly lại chuyển sanh Hill Gin bên cạnh, cô bé chỉ tầm 12 13 tuổi đang tròn xoe mắt cô.

Đối với các cô bé đáng yêu thì Thương Ly luôn dịu dàng, giọng cũng mấy phần ngọt hơn.

"Hy vọng ba ba của nhóc không làm chị thất vọng nha."

Bắt máy.

"Xin chào Hill tiên sinh, tôi là Võ Ngà của công ty Võ Thị, không biết ngài có thời gian bàn bạc một chút về dự án E50 không."

Hill Win như không tin được vào tai mình, đây là số máy tư nhân của hắn, ngoài người thân quen ra thì không ai biết, sao lại có người của Võ Thị gọi đến được?

Lúc nảy hắn còn mới bàn bạc dự án E50 xong, cũng cùng với một người họ Võ, bây giờ lại đến thêm một người.

Hill Win lịch sự đáp: "Xin lỗi Võ tiểu thư, dự án của tôi diễn ra rất công bằng, nếu cô muốn tiếp nhận thì hãy làm theo quy trình của chúng tôi."

Chỉ nghe thấy bên kia của Thương Ly có tiếng cười rất nhẹ: "Thật sao?"

"Ba ba! Ba ba cứu con!"

Hai mắt Hill Win kinh ngạc.

"Gin?"

"Ba ba, ba ba!"

"Võ tiểu thư! Chuyện này là sao!"

"Như ông nghe thấy."

Hill Win nghiến răng, cô gái này vậy mà dám!

"Nếu như cô dám tổn hại tới một sợi tóc của Gin thì đừng trách tôi!"

"Vậy phải xem biểu hiện của ông."

Ngắt máy, lần này là Thương Ly chủ động ngắt máy.

Thương Ly xoa xoa tiếc búi tóc nhỏ của Hill Gin, cười đến vui vẻ.

"Nhóc đoán xem khi nào ba ba của nhóc tới đây?"

Hill Gin không đoán, Thương Ly cũng không làm khó nhóc. Dù sao đối với cô Hill Win muốn chậm bao nhiêu thì chậm, người chịu khổ cũng là con gái hắn.

Hai mắt Nhẫn Nguyên long lanh nhìn cô, vừa sợ hãi vừa thù hận.

Thương Ly cũng chã buồn để ý tới nó, cô tiếp tục ấn số gọi tới.

Đầu dây bên kia vừa bắt máy Thương Ly và cả người bên đầu dây bên kia chưa kịp lên tiếng thì Nhẫn Nguyên đã rống lên.

"Ba ơi, mẹ ơi cứu con, có người xấu bắt cóc con!"

"Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên con đang ở đâu!"

Thương Ly liếc Võ Duy Xuyên một cái, cô gọi hắn tới cũng không phải để hắn đứng xem kịch đâu! Võ Duy Xuyên bị nhìn tới mức liền hiểu ý, hắn đi với bịt miệng Nhẫn Nguyên lại.

Thương Ly lúc này mới vui vẻ.

"Nhẫn tiên sinh không cần lo lắng, tôi chỉ mượn tiểu thiếu gia dùng tạm một chút thôi."

"Cô muốn gì?"

"Dự án năng lượng mới của ông, tôi muốn tham gia vào."

Nhẫn Tiêu im lặng ba giây mới lên tiếng: "Không biết cô là?"

"Võ Ngà, người của công ty Võ Thị."

Nhẫn Tiêu: "..." Võ Thị là chỗ nào?

"Nhẫn tiên sinh không đồng ý sao? Vậy thì con trai bé nhỏ này của anh... "

"Khoan đã! Tôi cũng không nói là không đồng ý!"

Thương Ly nghe đáp càng vui vẻ hơn nhiều.

"Nhẫn tiên sinh quả nhiên là người có tình cảm ơn một số người nhiều nha~"

Nhẫn Tiêu vẫn không hiểu ý của câu nói đó của Thương Ly là gì, cho tới khi...

Hắn nhìn thấy chiếc xe của Hill Win dừng bên phía đối diện, người bước xuống gương mặt âm trầm đen như đít nồi. Rồi liên tiếp có thêm một chiếc xe dừng lại ngay chỗ bọn họ, người bước xuống cũng là người hắn có quen biết, là Đông Phương Úc.

Tại sao hai tên này lại có mặt ở đây?

Nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt khó chịu tới khó coi của bọn họ, Nhẫn Tiêu không chừng sẽ nghĩ tới diễn cảnh điên cuồng là hai người bọn họ hợp tác với nhau bắt cóc con trai hắn đấy!

"Tại sao mấy ông cũng ở đây?" Người lên tiếng trước là Đông Phương Úc.

"Anh tới nơi này được còn chúng tôi thì không sao!" Người đáp là Hill Win.

Đông Phương Úc và Hill Win hừ lạnh quay mặt đi chỗ khác.

Ba người bọn họ luôn là đối thủ cạnh tranh một mất một còn của nhau, nhưng mối quan hệ của Đông Phương Úc và Hill Win càng khóc liệt hơn mọi người nghĩ nhiều, còn nguyên nhân sâu xa thì ngoài người trong cuộc ra thì không ai biết.

Nhẫn Tiêu bất đắc dĩ thành người đứng giữa hai bọn họ, cả ba cùng đi vào trong.

Thương Ly và Võ Duy Xuyên mỗi người ngồi một bên ghế.

Cả hai đều rất thản nhiên ngồi thưởng trà, cũng không thèm quan tâm nơi bọn họ đang ở là nhà kho bốc mùi hay chốn bồng lai tiên cảnh nữa.

"Chị nghĩ bọn họ sẽ đến sao?"

"Đương nhiên, nếu bọn họ muốn đến thì tự khắc sẽ đến." Cô cũng không nhún tay vào, nếu bọn họ muốn tra ra vị trí của cô cũng dễ như trở bàn tay mà thôi.

Thương Ly tự tin như vậy, quả nhiên ngay từ đầu cô đã điều tra rất rõ về bọn họ.

Thương Ly nhướng mày, ánh mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.

"Nhìn xem, không phải đã tới rồi sao."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.