Thiên Đạo Giáng Lâm

Chương 21: Bao nuôi kim chủ (21)




Tối hôm đó.

reeng reeng

"Chị gái, tìm chị thật vất vả nha."

"Chuyện gì?"

"Bên phía anh cả có hành động rồi, chị tính sao đây?"

"Hành động gì rồi?"

Võ Duy Xuyên kể hết một lượt những gì Võ Thần làm với hắn mấy ngày nay.

Võ Thần dựng ra một hiện trường tai nạn giao thông chờ hắn, cũng may hắn phúc lớn mạng lớn cộng thêm có sự chuẩn bị từ trước nên vẫn giữ được toàn thây, chỉ có điều vẫn bị thương, nhưng giữ được tính mạng là tốt rồi.

"Chị, chị có biết lúc đó em nhìn thấy ai không?" Không để Thương Ly hỏi, Võ Duy Xuyên rất biết thời thế nhanh miệng nói ra: "Người của Thiệu Gia nha~"

"Sao em biết đó là người của Thiệu Gia."

Giọng điệu Võ Duy Xuyên đầy đắc ý.

"Đương nhiên, tới cả trên người hắn có bao nhiêu cộng lông em còn biết huống chi người bên cạnh hắn to như vậy."

"Trên người hắn có bao nhiêu cộng lông?"

"..." Chị hắn nghiêm túc sao? Hắn chỉ đang lấy ví dụ thôi mà! Nhưng khoan đã...

"Chị, hình như chị quên hỏi thăm em rồi đấy? Em trai chị xém chút bị người ta hại chết rồi đấy."

"Vậy 'người ta' trong miệng em cũng không phải anh trai em sao."

Vậy nên, ý của Thương Ly là đừng trưng cầu vào tình cảm chị em của chúng ta!

"..."

"Tiếp theo chị tính thế nào?"

"Hành động thôi."

"OK"

Anh cả đã nóng lòng như vậy, cô còn kì kèo với anh cả có phải hơi vô đức rồi không~

Võ Duy Xuyên cũng chã hiểu cô tốn nhiều thời gian như vậy làm gì. Sớm cũng làm muộn cũng làm, cần phải trông chờ anh cả có hành động thì có phải hơi muộn rồi không. Càng nghĩ càng có cảm giác cô đang trông chờ cái kì đó kích thích lắm, nhưng nói chung cô chỉ đang muốn xem vở kịch cung đấu này có thể 'diễn sâu' tới đâu thôi!

Thương Ly vừa vứt điện thoại xuống liền có thân ảnh đen vồ lấy cô.

"Nữa đêm không ngủ chạy tới thư phòng làm gì?" Thương Ly hỏi.

"Em vừa nói chuyện với ai à."

"Ừ, em trai."

Nguyễn Luân không hỏi gì thêm.

Chuyện gia đình cô hắn cũng đã biết một chút, cô có em trai cũng không có gì lạ.

Mấy ngày sau bên Võ Duy Xuyên không ngừng thả tin tức qua.

"Anh cả muốn cản trở chúng ta ký hợp đồng với Hill Win, chị định làm thế nào?"

"Chút chuyện cỏn con này chú em cũng hỏi chị, chú em được nuôi lớn tới ngần này là để tranh trí sao?"

"..." Không phải hắn chỉ hỏi thôi sao, không muốn trả lời cũng được mà, sao tự nhiên lại mắng hắn.

Võ Duy Xuyên cũng đã tự lập kế hoạch rồi, trông chờ ở cô chi bằng trông chờ chính mình.

Thực chất lấy được văn kiện chỉ là bước đệm mà thôi, có được nó khả năng ký hợp không thể tăng lên được nhưng nhờ đó người quản lí sẽ chuẩn bị tốt hơn. Còn không lấy được cũng chẳng sao, chỉ là các bước có phần cồng kềnh hơn một chút.

Võ Thần bây giờ lại không muốn đi đường vòng mà trực tiếp đi tắt, hắn muốn lợi dụng mối quan hệ ngoại giao để tiếp cận người tiếp nhận dự án bên Hill Win. Không chỉ vậy một chân của anh cả cũng đã nhún tới chỗ Đông Phương Gia rồi, đến mức này Võ Duy Xuyên còn nhịn được thì hắn sẽ không mang họ Võ nữa a!

Hill Win nhìn bề nổi thì sáng chói, một tập đoàn sạch sẽ như Hill Win chắc chắn không thể cùng chung cùng hội với Võ Thị. Võ Thị cũng không có hứng thú chơi với mấy bậc 'thánh mẫu' như Hill Win. Nhưng đó chỉ là bề nổi. Thực chất của tập đoàn Hill Win chỉ có tàn độc hơn chứ không kém Võ Thị. Hill Win bên ngoài làm ăn trong sánh mà bên trong lại là những đóng phân bẩn thỉu, chua ngoa tàn độc như nữ phụ phản diện. Lần này Võ Thị muốn hợp tác với Hill Win về mảng vũ khí mới, Võ Thị không có mảng này nhưng Võ Ý thích thì sẽ có thôi.

Còn Đông Phương Gia và Nhẫn Gia, hai nhà này cũng chẳng khác gì Hill Win là mấy, mà đồng thời hiện tại họ cũng đang đầu tư khủng vào vũ khí nóng.

Ba nhà này hiện tại là đối thủ một nhất một còn của nhau.

Võ Ý cũng đâu có thiểu năng mà không biết cái này, chỉ là hắn muốn chết.

Hắn nghĩ mình là Thao Thiết sao!

Đúng là kẻ ở trên thì ăn ngon uống ngon chỉ tay năm ngón, kẻ ở dưới cùng thì liều sống liều chết vì mấy yêu cầu vớ vẩn của kẻ ở trên.

Võ Ý sống được tới hôm nay cũng thật bản lĩnh.

Võ Duy Xuyên chạy tới tập đoàn Hill Win thì trùng hợp Thương Ly cũng đang ở đó.

Nói cách khác là cô đang đợi hắn.

Cô gái mặc âu phục trông rất có khí chất, trên tay còn phơn phởn điếu thuốc, trông như ngự tỷ tổng tài, bá đạo!

"Chị?"

"Đi thôi."

Đi đâu? Đường này hình như không phải lối vào tập đoàn Hill Win đâu!

Nơi Thương Ly dẫn Võ Duy Xuyên tới là một nhà kho bỏ hoang.

Nhìn xung quanh vẫn còn lưu lại không ít vết máu khô... nhìn qua thì giống vậy thôi nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn thấy giống a!

Thương Ly thì thầm vào tai hắn.

"Chỉ là máu giả dùng để dọa người thôi."

Nói rồi cô còn vỗ nhẹ vai hắn an ủi.

"..."

Là một nam nhi của Võ gia, thấy máu cũng không có gì kinh ngạc, chị không cần xem nắm như tiểu cô nương yếu đuối đâu!

Đi vào bên trong mới thật sự là kinh ngạc.

Nếu hắn nhìn không nhầm thì người bên phải là Gia chủ Đông Phương Gia! Người ở giữa là tiểu thư được cưng chiều nhất của Hill Win - Hill Gin! Người bên trái là tiểu thiếu gia duy nhất của tập đoàn Nhẫn Thị - Nhẫn Nguyên!

Khoan đã... Cái gì đây? Tại sao những người này lại ở đây?

Hắn quay sang nhìn Thương Ly, cô vẫn rất bình tĩnh, điếu thuốc lúc nảy cũng đã đổi thành que kẹo ngọt ngào.

Hai người bước vào tạo ra tiếng động không nhỏ nên người phía trong đều phát giác ra.

Nhìn thấy Thương Ly, con ngươi hai đứa trẻ co rụt lại, phẫn nộ mà nhìn.

Gia chủ Đông Phương Gia trải qua nhiều giông tố cuộc đời như vậy nên bình tĩnh hơn nhiều, ông ta nói: "Rốt cuộc hai người là ai, tại sao lại bắt tôi?"

Thương Ly nhún vai, cười đáp: "Tôi cũng không muốn đâu, nếu muốn trách thì chỉ có trách anh cả của tôi không đủ vô sỉ."

Gia chủ Đông Phương Gia: "..." Anh cả cô là ai? Chuyện này lại liên quan tới ai? Sẽ không phải là kẻ thù của tên nghiệt súc nhà hắn tìm tới cửa rồi chứ!

Nhẫn Nguyên không biết bị dọa sợ hay vì cái gì mà khóc rống lên, nghe Nhẫn Nguyên khóc Hill Gin bên kia cũng sùng sục nhưng là con gái của Hill Win nên cô bé từ nhỏ đã được dạy sự can đảm, quyết không để kẻ xấu cảm thấy cô bé đang sợ hãi.

Võ Duy Xuyên lắc lắc đầu bất lực, quả nhiên chị của hắn suy nghĩ không tầm thường.

Anh cả bên kia người ta đang lao lực nịnh hót người đứng đầu các tập đoàn, còn cô thì trực tiếp bắt cóc uy hiếp người ta!

Tiếng khóc càng lúc càng lớn, Thương Ly nhíu mày một cái, đạp một cái lên ghế của nhóc Nhẫn Nguyên khiến cả ghế lẫn cậu nhóc đều bị đẩy lùi ra xa.

"Muốn sống thì câm mồm!" Thương Ly lạnh lùng quát.

Nhẫn Nguyên nín nhịn nước mắt, sợ hãi nhìn Thương Ly.

Trong đầu cậu nhóc nghĩ: Chị gái này thật hung dữ! Nó muốn về nhà! Nó sẽ ngoan ngoãn không chạy ra ngoài chơi nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.