Thiên Đạo Bảng Hiện Thế Ta Thiên Đế Tư Chất Bị Lộ Ra

Chương 37: 37: Tên Tuổi Đứng Đầu Hai Đại Thiên Đạo Bảng Đặt Vững Phong Thái Tuyệt Đại Yêu Nghiệt Vô Song! 2




“Việc này không nên chậm trễ, xuất phát!”Nói xong, mười hai vị trưởng lão ở trên nơi cao nhất của quảng trường, đứng thẳng trở thành mười hai phương trận.

Rồi thấy bọn họ chắp tay trước ngực, bắt đầu kết ấn.

Ồn ào!Đột nhiên, hào quang từ bên trong kết ấn của các vị trưởng lão bắn ra, giống như từng tia sét đồng thời xuất hiện.

Cách cách!Theo một tiếng chớp vang rền, mười hai đạo sức mạnh rót vào dưới chân la bàn.

Huyên náo!La bàn bắt đầu xoay tròn với tốc độ như gió lốc!Mười hai vị trưởng lão đang phát động truyền tống trận.

Tên như ý nghĩa, truyền tống trận là một loại trận pháp có thể truyền tống, có thể vận chuyển võ giả đến chỗ cần đến.

Bởi vì lần này nơi cần đến là Thái Sơ chi địa cách Hạ Châu hơn mười vạn tám ngàn dặm.

Nếu như không dùng truyền tống trận tiến hành truyền tống, phải mất tới hơn một tháng, thậm chí là tầm năm ba tháng mới có thể tới nơi.

Nhưng có truyền tống trận thì không như vậy, chỉ cần mấy canh giờ là có thể đến Thái Sơ chi địa.

Vút!Lúc những tia sáng lạnh lẽo hội tụ lại, tất cả trưởng lão buông lỏng hai tay đang kết ấn.

Thấy thế, Vương Bị trưởng lão mở miệng nói: “Tiến vào bên trong truyền tống trận!”Kỳ thật để phát động truyền tống trận còn có một biện pháp khác, cách đó chính là lấy chân thạch làm môi giới, thôi thúc truyền tống trận khởi động.

Mà mười hai vị trưởng lão lúc nãy cũng thông qua việc ngưng tụ chân nguyên của bản thân, hội tụ ở truyền tống trận mới có thể phát động trận pháp.

Tuy vậy nếu lấy chân thạch phát động truyền tống trận thì lượng chân thạch cần tiêu tốn lại là một khoản cực lớn.

Mười hai vị trưởng lão chẳng qua chỉ thuận tay là có thể phát động truyền tống trận, cần gì phải lãng phí số lượng lớn tài nguyên tu luyện.

Sau khi tiến vào truyền tống trận.

Vương Ương cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn, nhưng truyền tống trận đã bắt đầu truyền tống.

Tuy tốc độ không thể đạt đến mức ngày đi vạn dặm, nhưng ngày đi nghìn dặm cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Vương Ương, Thái Thượng Tổ để ngươi tham gia lần tỉ võ tranh giành quyền sở hữu Nhân Hoàng tháp lần này tuyệt nhiên không phải muốn ngươi nhất định phải đoạt được quyền sở hữu, ý của Thái Thượng Tổ đơn giản là cho ngươi đi để cùng các đại thiên tài Nhân Hoàng cảnh đứng đầu đọ sức một phen, từ đó thu hoạch được kinh nghiệm võ đạo, có ích cho sự trưởng thành cho võ đạo của ngươi ngày sau.

”“Không cần tạo cho bản thân bất kỳ áp lực nào.

”Các vị trưởng lão cũng cho là như vậy, bọn họ cảm thấy hiện giờ thực lực của Vương Ương còn chưa đủ để chiếm lấy quyền sở hữu Nhân Hoàng tháp, nhưng trận chiến này là thiên tài đọ sức với thiên tài, hắn sẽ được lợi rất lớn.

Đây cũng chính là lý do thực sự vì sao gia tộc lại “lãng phí” một vị trí, cho Vương Ương đi thể nghiệm một phen.

“Đa tạ chư vị trưởng lão, ta đã hiểu.

” Vương Ương gật đầu.

Nếu như có khả năng tranh đoạt được quyền sở hữu Nhân Hoàng tháp, như vậy hắn khẳng định sẽ dốc toàn lực đi tranh.

Mặc dù hắn nắm giữ tư chất Vạn Cổ Thiên Đế, nhưng dưới điều kiện tự nhiên, muốn đột phá tới tu vi Nhân Hoàng cảnh đệ tam trọng cũng phải mất đến tầm một năm.

Cho dù so với tất cả các thiên tài võ giả đều nhanh hơn gấp bội, nhưng Nhân Hoàng tháp lại có thể khiến hắn chỉ trong vòng một tháng đột phá tu vi, mà không cần phải chờ đợi đến một năm mới có thể đạt được.

Có thể nhanh chóng đột phá thì người nào cam lòng lựa chọn chờ lâu đến tận một năm chứ?----------Sau tám canh giờ.

Ánh bình minh vừa ló rạng, từng tia sáng tỉnh lại từ giấc ngủ say ở trên mặt đất nơi vạn vật bừng bừng sức sống.

Ở bên trong một mảnh núi non chập chùng, một ngọn núi tên là “Thái Ất” với đỉnh núi hình dáng kì dị bất ngờ hiện ra.

Vút!Từng đạo ánh sáng xẹt qua hư không vắt ngang trên đỉnh Thái Ất sơn, phảng phất như đang tạo ra nơi tiên cảnh mơ ảo như trong thần thoại.

Có đến hàng triệu võ giả đều đang tụ tập ở bên trong Thái Ất sơn.

Còn ở trên quảng trường bên trong Thái Ất, cả tộc Vương thị hơn ngàn tộc nhân đều đang tề tựu ở này.

“Huyễn Hải Thánh Tôn, hơn tám mươi năm không gặp, ngươi vẫn hăng hái như vậy.

”“Ta có nghe nói Thu Thủy Thánh Tôn vẫn luôn ở nơi trăng gió, mỗi ngày đều sống cực kỳ thoải mái, không biết Thiên Thủy Tuyệt Kiếm phải chăng đã rỉ sét rồi?”“Huyễn Hải huynh muốn cùng lão đệ so chiêu một phen?”“Không được, hôm nay là ngày tỉ võ tranh giành quyền sở hữu Nhân Hoàng Tháp, chúng ta nói những chuyện nhã hứng như thế này, vẫn nên để ngày sau hãy nói đi.

”“Nhớ lại mấy chục năm trước, chúng ta một đời là thiên kiêu của tộc Vương thị, lúc đó Chiến Đỉnh huynh là yêu nghiệt số một, mà bây giờ tộc Vương thị quả đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.