Thiên Cửu Vĩnh Sinh

Chương 4: Tái ngộ cố nhân




Lam Nhi vừa mới tỉnh dậy thì vội đưa mắt qua nhìn hắn, nàng nhìn thấy cái nam nhân đó vẫn luôn ngồi một tư thế như vậy. Dường như hắn đang suy ngẫm cái gì đó

Vân Phí cảm giác được nàng đã tỉnh dậy nên liền đứng lên rồi nói

-Ta phải đi rồi, đa tạ ngươi đã cho ta trọ qua một đêm

Lam Nhi khẽ gật đầu, miệng nàng mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Bỗng nhiên hắn bất ngờ nắm bàn tay nhỏ nhắn, thô ráp của nàng lên rồi nói

-Trước khi rời đi, ta sẽ giúp ngươi một số chuyện

Hiển nhiên là hắn đang vận chuyển chân khí vào người Lam Nhi để khai thông kinh mạch cho nàng

Lam Nhi đỏ mặt bối rối, nàng vội cúi đầu xuống để che dấu vết xẹo trên gương mặt nàng, đến một lúc sau thì hắn cuối cùng cũng buông tay nàng ra và xoay lưng rời đi

Nàng nhìn theo bóng lưng hắn rời đi có một chút ngây ngốc, tay nàng vẫn còn dư lại cái lạnh từ tay hắn. Bỗng nhiên nàng cảm thấy được một trận thoải mái từ bên trong cơ thể

Vân Phí vừa rồi không những đã khai thông kinh mạch mà còn thay đổi tư chất của nàng, hiện tại mặc dù nàng không phải là thiên tài ngàn năm có một nhưng cũng được tính là tư chất cao. Có thể sau này nàng sẽ vô tình bước chân vào con đường tu luyện

....

Vân Phí chắp tay sau lưng và càng đi về phía trước, một thân bạch y một thân tóc bạc trắng bay phấp phới vô cùng ưu thương. Hắn không biết là đang đi đâu nhưng cũng mặc kệ

Hắn chợt đứng ngẩn ra nhớ lại các thân hữu, cừu nhân năm xưa. Mặc dù đã trảm tình nhưng nhớ lại từng cái cố nhân vẫn khiến cho hắn không nhịn được mà cảm thán thở dài, sau đó hắn liền lắc đầu rồi lại tiếp tục bước đi

Đang đi thì hắn nhìn thấy một đám các thiếu niên tu sĩ tu vi chỉ khoảng Luyện Khí tầng 8, tầng 9. Trong đó có một cái tuyệt đẹp thiếu nữ tu vi đã một chân bước vào Trúc Cơ, hắn chợt nhìn thấy đám tiểu tử này hiên ngang đi theo đoàn. Lưng đeo phi kiếm hống hách bước đi thì Vân Phí lại tránh ra, hắn thầm nghĩ tu sĩ trẻ bây giờ thật hống hách. Nhớ lại năm đó dù là thiên tài 20 tuổi Kết Đan hành sự cũng vô cùng thận trọng, nào có ai tự nhận mình bản sự thông thiên mà hống hách, kiêu ngạo đâu

Vân Phí đứng nép ra bên ngoài nhường cho đám tiểu tử này đi trước rồi sau đó lại tiếp tục bước đi

.....

-Tỷ tỷ, ngươi có thấy nam nhân tóc bạc vừa nãy rất tuấn mỹ không?

-Muội muội đừng có hỏi ta, ta không biết gì hết

Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai thiếu nữ trong nhóm thì đám thiếu niên lại hừ mũi rồi lại tiếp tục hống hách bước đi

.....

Vân Phí càng bước đi thì lại càng nhìn thấy nhiều tu sĩ hơn, từ Luyện Khí cho đến Trúc Cơ nhiều vô số kể. Thi thoảng lại có một ít các Kim Đan lão giả xuất hiện

Không là có động phủ xuất hiện hay là có Thần Bảo xuất thế gì đó sao? Vân Phí nghi hoặc nhìn cái này những tu sĩ, hắn bỗng nhìn thấy hai cái nam nhân tu sĩ đang cười nói với nhau

-Lịch đạo hữu hôm nay cũng đến tham dự Vận Liên hội sao

-Dĩ nhiên, Lịch mỗ vốn là tán tu thì những tiên hội này sao có thể bỏ lỡ

Vân Phí nghe như vậy thì cũng tò mò, hắn liền theo chân hai cái tu sĩ đến cái kia Vận Liên hội. Khi đã đến nơi thì hắn chợt nhìn thấy cảnh náo nhiệt của các tu sĩ, có người đang trao đổi giao dịch, có người đang ngồi luyện đan, lại có những nữ tu sĩ đang vui vẻ cười nói với nhau

Bỗng nhiên một cái giọng nói ôn nhu nữ nhân vang lên khắp hội khiến cho mọi âm thanh khác buộc phải chấm dứt

-Các vị đạo hữu, cảm ơn các vị đã tham dự Vận Liên hội cho tiểu nữ một ít mặt mũi

Vân Phí nhìn lên thì thấy một cái nữ nhân diện mạo mỹ miều, dáng người thướt tha yểu điệu. Nữ nhân đó tu vi cũng đã Trúc Cơ đỉnh phong, tựa hồ lúc nào cũng có thể độ kiếp Kết Đan. Bỗng nhiên từ trong đám người có một giọng nói vang lên

-Hoa Mộc tiên tử đừng khách khí, hôm nay được thấy tiên tử đã là vinh hạnh của chúng ta. Đúng không các vị đạo hữu

-Đúng đúng...

Rồi hàng trăm các tiếng nói khác lại vang lên, sau đó nữ nhân đó yêu cầu mọi người im lặng và bắt đầu nói về những thể ngộ của mình trước khi bước vào Trúc Cơ, những thứ cần chuẩn bị để độ kiếp Trúc Cơ và những tri thức về tiên thuật...

Vân Phí thì cũng đã âm thầm rời khỏi đám người đó từ lâu, chen chúc để nghe những cảm ngộ đó đối với hắn thật là vô ích

Trong lúc mọi người đang chăm chú nghe nữ nhân đó thì hắn đi dạo khắp đại hội, hắn nhìn thấy vẫn còn một ít người đang bày bán pháp bảo, đan dược

Bỗng nhiên hắn chợt nhìn thấy một lão già tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ đang ngồi thưởng thức chén trà nóng kia, đôi mắt của lão híp lại vì mỉm cười. Nhìn qua cũng biết tâm tình của lão đang rất vui

Vân Phí nhìn lão già này có một chút quen mắt, hắn chậm rãi nhớ lại một chút thì lại mỉm cười nhếch miệng một cái rồi đi về hướng lão già đó rồi nhìn híp mắt nhìn lão

Lão già đang ngồi thưởng thức chén tiên trà thì chợt nhìn thấy một cái thần bí nam nhân đi đến trước mặt, nam nhân này một thân bạch y tóc bạc trắng bay tán loạn đang nhìn thẳng vào lão với đôi mắt tỏa ra ý cười

Lão chợt cảm thấy bất ngờ, trong người khẽ vận chân khí. Nghi hoặc nhìn hắn nói

-Ngươi là ai? Lão phu có quen ngươi không

Vân Phí vội thu lại đôi mắt ý cười, hắn nhìn lão một chút rồi nói

-Hoa lão già, không nghĩ đến sau chừng đó năm tu vi của ngươi vẫn không tăng tiến.

Lão già này tên là Hoa Chu, năm xưa từng có một phen quen biết với hắn. Có thể nói lão già này vừa là thầy vừa là hữu của hắn. Hoa Chu nghe thấy ba tiếng Hoa lão già thì lại giật mình nhảy dựng lên, chén tiên trà lão vốn đang thưởng thức lúc này lại bị một tay lão quăng đi xuống đất

-Ngươi ngươi....

Vân Phí nhìn dáng vẻ của lão như vậy thì trong lòng cũng có một chút thích thú, hắn chợt bước đến gần Hoa Chu rồi nói

-Hoa lão già, không lẽ ngươi đã quên lão tử rồi sao

Lúc này Hoa Chu nghe thấy hai tiếng lão tử của hắn thì đã triệt để đứng lên trợn mắt nhìn hắn, kẻ duy nhất dám xưng hai tiếng lão tử với gọi lão là Hoa lão già ngoài hắn Vân Phí ra thì còn có ai?

Hoa Chu lúc này cười lớn lên nhìn hắn một cái rồi dẫn hắn vào một cái gian phòng, lão vội nhìn qua hắn một cái rồi vui vẻ nói

-Vân tiểu tử, ngươi con mẹ nó... đúng là đại ma đầu bất tử. Ngươi đúng là con mẹ nó, tại sao không chịu xuất thế sớm hơn để lão phu một mình buồn chán chứ hả, lại còn đầu tóc bạc trắng hơn cả lão phu

Vân Phí cười mỉm rồi nói

-Được rồi, chẳng phải là bây giờ lão tử đã xuất hiện rồi sao? Lão già ngươi có thể cho ta biết tại sao tu vi của ngươi so với 800 năm trước lại không thăng tiến hay không?

Hoa Chu nghe hắn hỏi câu này thì vẻ mặt vui mừng của lão lại dịu xuống, lão thở dài rồi nhẹ nhàng nói

-Lão phu... đã chán nản tu luyện rồi, đạt tới Nguyên Anh liền thọ nguyên 2000 năm. Lão phu hiện tại chỉ còn có 700 năm thọ nguyên, lão phu sống cũng đã chán ngán rồi. Chỉ muốn tận hưởng lại những năm tháng còn lại thôi

Vân Phí nghe vậy thì cũng có một chút đồng cảm rồi gật đầu, hắn chợt nhớ ra gì đó rồi hỏi lão

-Nữ nhân ngoài kia ta nghe nói là Hoa Mộc tiên tử gì đó, dính một chữ Hoa vậy chắc là có liên quan gì đến lão đúng không

Hoa Chu gật đầu nói

-Là tôn nữ của lão phu, tư chất lẫn ngộ tính của nàng vô cùng kinh người. Chỉ mới hai mươi lại là Trúc Cơ đỉnh phong rồi

Vân Phí gật gật đầu rồi bỗng nhiên lại thấy lão nhìn hắn nói

-Vân tiểu tử... ngươi có dự định gì không?

Hắn nghe vậy thì liền lắc đầu, hắn lười biếng dựa vào tường rồi lạnh nhạt nói

-Lão tử không có dự định nào, chắc là sẽ chỉ đi chu du khắp nơi. Lão già ngươi cũng biết ta không thể chết mà

Hoa Chu nghe vậy thì cũng thở dài nói

-Hay là ngươi cùng ta về lại Xích Tinh tông, ta vẫn như trước kia là chưởng môn. Dù sao nơi đó cũng từng là "nhà" của ngươi

Vân Phí không từ chối, hắn cũng gật đầu đáp ứng rồi uống một miếng tiên trà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.