Thiện Cơ - Minh Dã

Chương 51




Tô Hoàn Thanh nhào vào trong nước, hồ nước rải đầy cánh hoa này cũng không sâu, chỉ tới cổ nàng, lập tức ý thức được A Chấp quả nhiên là lừa mình, cố ý ẩn thân trong nước. Đúng lúc này, A Chấp đột nhiên từ trong nước nổi lên, lại từ sau lưng ôm lấy Tô Hoàn Thanh, cùng với từng đợt bọt nước.

“A Thanh như thế nào quần áo cũng chưa cởi liền xuống nước, có phải vì lo lắng ta hay không?” Thời điểm A Chấp ôm lấy Tô Hoàn Thanh, ngữ khí mềm nhẹ còn mang theo ái muội.

“Ngươi ở trong nước quá lâu, ta có chút lo lắng, ngươi không nên cố tình khiến ta lo lắng.” Tô Hoàn Thanh đối với hành vi của A Chấp cũng không đồng thuận.

“Thời điểm ta ở trong nước, ngươi suy nghĩ cái gì?” A Chấp muốn biết Tô Hoàn Thanh ở một khắc đó có bao nhiêu để ý đến mình, nàng vẫn luôn thử thăm dò trái tim A Thanh.

“Đổi lại là những người khác, ta cũng sẽ lo lắng.” Tô Hoàn Thanh ra vẻ bình tĩnh, khi ấy nàng biết A Chấp cực kì có khả năng là cố tình nhưng vẫn nhịn không được lo lắng, loại cảm giác nóng vội lo âu này xác thật là nàng chưa từng thể nghiệm qua, nhưng nàng nghĩ rằng đổi lại là những người khác rơi xuống hồ, nàng cũng sẽ lo lắng như vậy.

“Thật sự vô cùng chán ghét A Thanh lại đánh đồng người khác với ta, mà cố tình ta chỉ hy vọng mình không giống người khác.” A Chấp ở trong nước lại lần nữa hôn lên cổ Tô Hoàn Thanh, tay nàng càng là vuốt ve thân thể Tô Hoàn Thanh, nàng muốn chiếm hữu Tô Hoàn Thanh. Nàng không tin ai còn có thể nghĩ chiếm được A Thanh như vậy, cho dù A Thanh đánh đồng mình cùng bất luận kẻ nào, nàng cũng sẽ ở trên thân thể A Thanh hạ xuống ấn ký độc nhất.

“A Chấp, ngươi đừng như vậy, nếu còn tiếp tục làm thế này, chúng ta chỉ có thể biến thành người lạ.” Tô Hoàn Thanh không thể không nặng lời với A Chấp, nàng cảm giác bàn tay xấu xa kia đang ở trên người mình vuốt ve du tẩu, làm thân thể nàng trở nên rất kỳ quái, nàng không thích tình cảnh hiện giờ, cũng không thích A Chấp từng bước ép sát, lại không biết làm thế nào mới có thể tiêu trừ chấp niệm của đối phương, hết thảy đều khiến nàng cảm thấy bất đắc dĩ cùng bất lực xưa nay chưa từng có.

“Ta đã ở vực sâu, chẳng lẽ A Thanh còn muốn chỉ lo cho bản thân mình? Là ai từng nói, nàng muốn độ ta, trong nháy mắt lại tựa như đối đãi ôn thần, tránh còn không kịp, đi không từ giã. Có phải vì ta gây trở ngại việc ngươi tu đạo? Trên con đường tu hành đó, có phải hết thảy thiện đều là giả, đều chỉ là đá lót đường cho việc tu hành hay không? Nếu thật như vậy, cái ngươi gọi là thiện kỳ thực chỉ là công cụ để ngươi thành toàn bản thân, đối với ta thương hại, thậm chí thương hại muôn vàn chúng sinh, kỳ thực đều là công cụ để ngươi thành đạo, đúng chứ?” A Chấp chất vấn, đôi tay lại đặt trên cổ Tô Hoàn Thanh vuốt ve nhẹ nhàng. Nếu cái chết có thể đem Tô Hoàn Thanh cột vào người mình mà nói, A Chấp khả năng sẽ không chút do dự vặn gãy cổ Tô Hoàn Thanh, sau đó lại tự sát. Nhưng nàng sợ cho dù có chết, Tô Hoàn Thanh cũng sẽ đến cõi thượng thiên, người như mình không thể nghi ngờ liền phải xuống địa ngục.

“Không phải như vậy……” Tô Hoàn Thanh theo bản năng biện giải, nàng chỉ là muốn chuyên tâm tu hành, nhưng đối với A Chấp, nàng lựa chọn không từ mà biệt, liền trở thành một món nợ cùng với thiếu sót bởi vẫn chưa hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cho nên giờ phút này nàng biện giải thập phần vô lực.

“Vậy ngươi sao có thể vứt bỏ ta rơi xuống vũng bùn đây? Ngươi đừng nói rằng thời gian lâu dài, ta tách ra liền sẽ buông chấp niệm, ngươi cùng ta quen biết lâu như vậy, ta là người thế nào, chẳng lẽ ngươi còn không rõ?” A Chấp một bước cũng không thoái lui, tiếp tục ép hỏi, cho dù nàng biết bản thân vô sỉ bắt lấy nhược điểm về thiện của Tô Hoàn Thanh, được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng không như vậy, nàng sao có thể đúng lý hợp tình lấy cớ giữ lại đối phương?

Tô Hoàn Thanh im lặng, thời điểm rời đi lúc trước, xác thật lòng mang hy vọng A Chấp có thể buông bỏ, nhưng A Chấp cố chấp như vậy, há là người có thể dễ dàng buông xuống chấp niệm hay sao? Bất quá nàng thật sự không biết làm sao bây giờ, tựa như hiện tại, nàng thật sự không biết nên làm cái gì mới tốt. Tô Hoàn Thanh nhắm lại đôi mắt, nàng có thể cảm giác được tâm mình bị trói buộc, gắt gao quấn một vòng lại một vòng. Nàng đối A Chấp có thương tiếc, có không bỏ, có quý trọng, có hổ thẹn, có quá nhiều tình cảm nàng nguyên bản không chú ý tới, đến độ chỉ duy nhất A Chấp mới có thể làm nàng không biết làm sao, trước kia đối mặt với Triệu Tập, nàng cũng chưa từng phiền não như vậy.

Giờ phút này Tô Hoàn Thanh cảm giác một loại uể oải cùng vô lực xưa nay chưa từng có, nên thời điểm A Chấp cởi bỏ y phục trên người mình, nàng không còn phản kháng giãy giụa, mặc cho A Chấp từng chút cởi ra xiêm y.

A Chấp vốn tưởng rằng Tô Hoàn Thanh sẽ cự tuyệt, lại không nghĩ dễ như trở bàn tay bỏ đi xiêm y trên người đối phương. Thời điểm nàng nhìn đến thân thể trần trụi không mảnh vải của Tô Hoàn Thanh, tâm cảnh liền kích động xưa nay chưa từng gặp, tựa hồ sắp chiếm được gần trong gang tấc.

A Chấp mê muội vuốt ve hôn lên thân thể Tô Hoàn Thanh, nhưng là nàng rất nhanh phát hiện, Tô Hoàn Thanh không hề cự tuyệt hết thảy những động tác đó, cũng không làm ra bất luận phản ứng nào, tựa như rối gỗ bị hút mất linh hồn, mặc cho mình sắp đặt. A Chấp không thể không dừng lại hết thảy hành động trên tay.

“Ngươi chính là chắc chắn ta không dám thương tổn ngươi.” Đôi mắt A Chấp đỏ thẫm.

Tô Hoàn Thanh nhìn A Chấp, vốn dĩ chính là A Chấp miễn cưỡng mình, nàng muốn làm cái gì, bản thân mình đều để nàng toại ý, vì sao A Chấp thoạt nhìn còn khổ sở như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.