Thiện Cơ - Minh Dã

Chương 37




Tuy rằng Tô Hoàn Thanh tin tưởng vững chắc A Chấp chỉ là bất mãn Triệu Tập chứ không thực sự muốn làm hại, nàng cũng không có ý trách tội A Chấp, mà ngược lại còn đem chuyện này đổ lỗi cho bản thân mình, là chính mình khiến A Chấp sinh ra suy nghĩ cực đoan, nổi ác niệm. Hơn nữa Tô Hoàn Thanh có dự cảm càng để lâu dài, A Chấp sẽ càng lún càng sâu. Một đoạn duyên phận không thể trở thành thiện duyên, lại thành nghiệt duyên thì đó là lúc duyên tẫn.

Nghĩ đến chuyện hơn một năm qua cùng A Chấp sớm chiều ở chung, dạy nàng đọc sách viết chữ, dạy nàng phân biệt thảo dược, A Chấp đối với mình cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, Tô Hoàn Thanh không khỏi thở dài thật sâu một hơi, phiền muộn bủa vây lan tràn khắp lồng ngực.

Tô Hoàn Thanh bất tri bất giác trở về phòng. A Chấp đã ném rớt Triệu Dịch, vừa lúc tắm gội xong, đang ở kia chải mái tóc đen dài xinh đẹp.

Tô Hoàn Thanh đi đến sau lưng A Chấp, thuận tay liền tiếp nhận chiếc lược trong tay đối phương, sau đó ôn nhu chải tóc giúp nàng. Thầm nghĩ đã hơn một năm qua đều là A Chấp thường xuyên giúp mình chải đầu, mình lại chưa từng vì nàng làm chuyện như vậy. Cho nên Tô Hoàn Thanh tựa hồ muốn trả lại sự chiếu cố của A Chấp lúc trước.

A Chấp không nghĩ Tô Hoàn Thanh đột ngột trở về, càng ngạc nhiên là A Thanh tiếp nhận lược gỗ trong tay mình, giúp mình chải tóc. Ngày thường, nàng thích nhất là khi chải tóc cho A Thanh, đó là chuyện mà nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Bất quá A Thanh luôn rất bận rộn, rất ít khi có cơ hội giúp mình chải đầu, hôm nay A Thanh thình lình làm như thế khiến nội tâm A Chấp chấn động, trái tim vừa mừng lại vừa rối, không dám nhúc nhích thân thể.

“A Thanh……” A Chấp không biết tại sao người kia đột ngột làm vậy.

“Thường xuyên để A Chấp vấn tóc chải đầu cho ta, ta tựa hồ lại chưa từng làm giúp A Chấp.” Tô Hoàn Thanh đứng phía sau, nhẹ nhàng trả lời.

A Chấp cảm thấy bất luận thời điểm nào thì ngữ khí của A Thanh cũng đều như vậy, khiến người ta cảm thấy ấm áp, tựa như tắm gió xuân.

“Không sao, ta nguyện ý vì A Thanh làm những chuyện nhỏ nhặt đó.” A Chấp cũng không để bụng.

“Nếu A Chấp dụng tâm hành thiện hành y, tích lũy càng nhiều phúc báo, nhân sinh cũng có thể trôi chảy hơn rất nhiều.” Tô Hoàn Thanh vấn một kiểu tóc đơn giản cho A Chấp, từ trước đến nay nàng thích giản lược, các cô nương trong gia đình quyền quý sẽ chải kiểu phức tạp hơn.

“Ừm.” Chỉ cần được ở bên A Thanh, hành y vì thiện, nàng đều nguyện ý.

“A Chấp, về sau bất luận có ta bên cạnh hay không, ngươi cũng phải chiếu cố bản thân cho tốt.” Tô Hoàn Thanh có chút không yên tâm liền nói.

A Chấp vừa nghe Tô Hoàn Thanh nói xong, không hiểu sao có chút căng thẳng, nàng luôn cảm thấy A Thanh tựa hồ không thích ẩn ý của mình.

“A Thanh, lại không nghĩ để ta ở bên cạnh ngươi sao?” A Chấp khẩn trương hỏi.

“Ý ta là về sau đừng chỉ chiếu cố cho ta, cũng nên chăm sóc bản thân nữa.” Tô Hoàn Thanh biết A Chấp lo lắng, liền đổi một câu trấn an.

Chẳng qua A Chấp vẫn cảm thấy bất an, tuy nàng tin tưởng A Thanh nói được làm được, sẽ không dễ dàng bỏ rơi mình nhưng không biết có phải ảo giác hay không, nàng cảm thấy A Thanh hôm nay có chút bất thường.

“A Thanh, ngươi hứa với ta thêm một lần, ngươi sẽ không bỏ rơi ta!” A Chấp nhịn không được lại muốn Tô Hoàn Thanh bảo đảm.

Tô Hoàn Thanh nhìn A Chấp như vậy, trong lòng thập phần khó chịu, nàng không đành lòng để A Chấp cô độc một mình, nhưng lại cho rằng để đánh vỡ chấp niệm của A Chấp, ngoại trừ xa cách thì không còn biện pháp nào cả.

Tô Hoàn Thanh hơi nhíu mày, sau đó gật đầu.

A Chấp thấy vậy, mới yên tâm hơn một ít.

“A Thanh, ta có xinh đẹp không?” A Chấp hỏi người bên cạnh, tuy biết A Thanh chưa bao giờ trông mặt mà bắt hình dong nhưng nàng vẫn hy vọng, mình ở trong lòng A Thanh luôn xinh đẹp.

“A Chấp là cô nương đẹp nhất trong thiên hạ.” Tô Hoàn Thanh trả lời, những lời này, nàng chỉ là nói đúng sự thật. Bản thân đã gặp qua không ít nữ tử, xác thực chưa từng thấy ai xinh đẹp hơn A Chấp, mặc dù cũng không phải tướng mạo tốt nhưng mỹ mạo của A Chấp vẫn là không thể nghi ngờ.

Tô Hoàn Thanh đúng sự thật trần thuật, A Chấp nghe vào trong tai, giống như lời ngon tiếng ngọt.

“Ngươi nói xem, có phải ông trời đoạt hảo mệnh của ta, cho nên bồi thường ta dung mạo xinh đẹp?” A Chấp nhìn bản thân trong gương, nàng biết, giờ phút này A Thanh đang rất nghiêm túc mà chuyên chú nhìn mình.

“Có lẽ là vậy.” Tô Hoàn Thanh cũng không chắc chắn lắm.

“Không, ta cảm thấy A Thanh mới là bồi thường tốt nhất mà trời cao cho ta.” A Chấp lập tức phủ quyết vấn đề.

Tô Hoàn Thanh cảm giác A Chấp nói những lời này nồng đậm thâm tình, trong lòng lập tức cứng lại, cũng không nói gì thêm.

Dù sao Tô Hoàn Thanh cũng là thầy dạy A Chấp, nàng dùng dược chỉ biết so với A Chấp càng tinh vi hơn. Tô Hoàn Thanh dùng một loại bột, nhẹ nhàng sờ khuôn mặt A Chấp, dừng lại ở phần mũi của đối phương.

A Chấp bị Tô Hoàn Thanh làm ra hành động thân mật, còn chưa kịp ý loạn tình mê, đã bất tỉnh.

Tô Hoàn Thanh đỡ A Chấp lên giường, đắp giúp nàng tấm chăn rồi để lại một phong thư từ biệt, sau đó xoay người rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.