Thiện Cơ - Minh Dã

Chương 17




Mỗi lần Tô Hoàn Thanh khám chữa cho bệnh nhân xong đều thấy A Chấp đứng ở cửa thôn chờ mình, một lần hai lần ba lần, vậy không phải ngẫu nhiên, hẳn là A Chấp cố ý đến đón mình. Sau mỗi lần đó, Tô Hoàn Thanh lại nói với nàng ngày mai không cần tiếp tục đến cửa thôn chờ nữa, A Chấp mặt ngoài đáp ứng nhưng hôm sau mọi chuyện vẫn như vậy. Tô Hoàn Thanh lúc này mới minh bạch, vì sao lại gọi là A Chấp, cố chấp đến mức khiến cho nàng không biết phải làm thế nào.

Tựa như hôm nay, Tô Hoàn Thanh vội đến mức nước còn chưa kịp uống, người tới xem bệnh ngày càng nhiều, bọn họ đa phần đều đến từ thôn lân cận, tuy nói là lân cận nhưng khoảng cách lại không gần, rất nhiều người đều phải đi một hai canh giờ mới có thể tới đây. Đến khi nàng chữa cho bệnh nhân cuối cùng xong thì cũng đã qua giờ Mùi, nghĩ đến A Chấp vẫn chờ mình ở cửa thôn, Tô Hoàn Thanh liền thu thập đồ dùng, sau đó vội vàng cất bước.

Tới cửa thôn, quả nhiên nàng lại nhìn thấy A Chấp, không cần nghĩ cũng biết A Chấp đã đợi rất lâu rồi.

“Ngươi đã đợi bao lâu?” Tô Hoàn Thanh nhíu mày hỏi.

A Chấp rất ít khi thấy A Thanh nhíu mày, nàng cảm giác có chút bất an. Quá để ý sự tồn tại của một người, thì cho dù là một chút cảm xúc của đối phương đều sẽ khiến bản thân tựa như gặp phải đại địch, cẩn trọng vô cùng.

“Không lâu lắm.” A Chấp nhỏ giọng trả lời.

Tô Hoàn Thanh biết A Chấp nói dối nhưng cũng không vạch trần ra, nàng thầm nghĩ về sau bệnh nhân tới khám chữa sẽ ngày càng nhiều hơn, không thể để A Chấp phải chờ mình ở cửa thôn mỗi ngày được.

“Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ không trở về nhà ăn cơm trưa nữa, chạng vạng tối mới quay lại.” Tô Hoàn Thanh nói, bữa trưa chỉ cần hai cái bánh bao là tốt rồi.

A Chấp nghe vậy, tâm tình tựa như mặt trời rực rỡ đột nhiên bị che phủ bởi một đám mây đen.

“Ừm.” A Chấp nhẹ nhàng trả lời, nội tâm lại khó che giấu sự mất mát. Mặc dù bản thân biết rõ A Thanh không phải của một mình nàng mà là thuộc về mọi người, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi loại cảm giác A Thanh bị người ta cướp đi. Bất quá A Chấp lập tức bóp chết ý niệm này, quá mức ích kỷ, cũng quá u mê, nàng hẳn là nên tiếp tục giúp đỡ A Thanh hành y cứu thế mới đúng.

Tô Hoàn Thanh đương nhiên cảm giác được cảm xúc trầm thấp của đối phương.

“Ngươi không sao chứ?” Tô Hoàn Thanh ôn nhu hỏi, nàng cảm thấy A Chấp thật sự thích bám dính mình, nhưng lại nghĩ mấy năm nay A Chấp vô cùng cô đơn, hiếm có người không coi nàng là mãnh thú rắn độc. Cho nên xét về tình cảm thì có thể tha thứ, nghĩ như vậy, Tô Hoàn Thanh liền có chút nhẹ nhõm.

“Ta không sao, được rồi, từ ngày mai ta sẽ không nấu phần cơm của ngươi nữa.” A Chấp đè xuống xúc cảm trong lòng, nở nụ cười với người trước mặt.

“Chúng ta trở về thôi.” Tô Hoàn Thanh thấy biểu cảm của đối phương tốt hơn một ít, lúc này mới yên tâm, nàng vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu A Chấp một cái, ở trong lòng nàng, A Chấp giống như một đại hài tử vậy.

“Ừm.” A Chấp gật đầu, trước mặt Tô Hoàn Thanh, nàng có vẻ đặc biệt dịu ngoan, nàng nghĩ chỉ cần A Thanh còn ở lại nhà mình là tốt rồi. Không thể tham lam quá mức, muốn độc chiếm A Thanh cũng là không đúng.

Thường ngày, rất nhiều thời điểm đều có người nhà của bệnh nhân tiễn Tô Hoàn Thanh đến cửa thôn, bọn họ cũng đã nhắc nhở Tô đại phu nhiều lần là có Thiên Sát Cô Tinh ở phía tây ngọn núi, ngàn vạn đừng tới đó.

Hôm nay, Tô đại phu vừa ra khỏi làng thì một nam hài khoảng mười lăm mười sáu tuổi đột nhiên đau bụng đến mức lăn lộn trên mặt đất, vì vậy mẫu thân của hắn lập tức chạy tới cửa thôn.

Bình thường A Chấp đều sẽ chờ cho những thôn dân trở về làng, mới có thể bước ra, nào biết lại có người đột nhiên đuổi theo tìm A Thanh chứ.

Mẫu thân của nam hài kia thật vất vả mới đuổi kịp Tô đại phu, nhưng thời điểm nhìn thấy người đi bên cạnh Tô Hoàn Thanh chính là A Chấp, lập tức hoảng sợ kinh hãi, sắc mặt đại biến, duỗi tay kéo Tô Hoàn Thanh ra phía sau mình.

“Tô đại phu, vì sao ngươi lại đi cùng với kẻ sát tinh này?” Tô đại phu hiện giờ là người được thôn dân tôn trọng nhất, nông phụ kia cảm thấy nàng nhất định là bị A Chấp lừa dối, không biết lợi hại bên trong.

A Chấp thấy chuyện mình quen biết A Thanh bị thôn dân vạch trần, sắc mặt trắng bệch, nàng cảm giác vô cùng bất an. A Thanh bị tôn tẩu kéo về phía sau, A Chấp lần đầu tiên cảm giác được người kia cách xa mình đến như thế.

“Ngươi vội vàng đuổi theo ta, phải chăng là vì có bệnh nhân cần cứu chữa?” Tô Hoàn Thanh nhận thấy A Chấp đang lo lắng, liền di chuyển lực chú ý của nông phụ.

“Nhị Lang nhà ta đột nhiên bị đau bụng kịch liệt, thỉnh Tô đại phu nhanh chóng xem bệnh cho nó.” Nông phụ quả nhiên bỏ mặc A Chấp, kéo tay Tô Hoàn Thanh, hận không thể ngay lập tức đưa vị Tô đại phu này về nhà chữa trị cho nhi tử nhà mình.

Tô Hoàn Thanh muốn cùng nông phụ trở lại làng, nhưng thời điểm chuẩn bị đi lại nhìn thấy vẻ mặt bất an của người bên cạnh, nàng đột nhiên vươn tay nắm lấy tay của A Chấp.

“Ngươi cùng vào thôn với ta.” Tô Hoàn Thanh nói.

Nông phụ hiển nhiên thập phần kiêng kị A Chấp, chỉ sợ nhi tử vì A Chấp mà phát sinh chuyện ngoài ý muốn, vì thế vô cùng bất mãn với câu nói này của Tô đại phu. Chỉ là hiện tại rốt cuộc đang nhờ vả người ta cho nên không dám nói gì, phân vân một lúc cũng không biết lựa chọn thế nào mới phải.

A Chấp lui về phía sau vài bước, liều mạng lắc đầu, nàng không muốn đi cùng A Thanh vào thôn. Nàng biết rất rõ nếu mình đi vào nhất định sẽ tạo ra sóng to gió lớn, khả năng còn phá hỏng sự tôn trọng và tín nhiệm mà A Thanh đã vất vả có được của thôn dân. Vạn nhất A Thanh không thể chữa khỏi cho nam hài, nói không chừng bọn họ sẽ gây khó dễ với mình nữa. Tuy nàng rất tin tưởng vào y thuật cao minh của A Thanh, nhưng là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, dù sao thì vận khí của nàng vẫn luôn không tốt.

“Cùng ta vào trong thôn, sẽ không sao cả.” Tô Hoàn Thanh kiên định nói với A Chấp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.