Bốn giờ chiều, đồn cảnh sát An Châu, trong phòng phân tích vụ án của đội cảnh sát hình sự.
Điều hòa không khí đã mở đến mức thấp nhất, nhưng đám thám viên vẫn không cảm nhận được chút mát mẻ nào, bởi vì bọn họ làm việc ở vườn động vật hoang dã hơn nửa ngày, trời nắng chang chang, cảm giác như bị hấp chín vậy.
Đương nhiên, cảm giác nóng bức khó chịu của bọn họ cũng không hoàn toàn đến từ ánh nắng chói chang, còn đến từ trong lòng, tất cả mọi người rất nóng nảy, muốn hiểu rõ vụ án kỳ quặc này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Đường ca, Tiên tỷ.” Lúc này, một tham viên báo cáo tên là Chử Tuấn Đào nói, “Tình hình máy giám sát ở bên ngoài rất không lạc quan!”
“Mọi người đều biết, con đường bên ngoài vườn bách thú đều mới sửa chữa, rất nhiều công trình còn chưa hoàn thiện, trong đó cũng bao gồm máy giám sát.”
“Thông qua sự điều tra của chúng ta, ngoại trừ đường cái ở bên ngoài, tất cả những con đường khác đều không lắp đặt thiết bị giám sát!”
“Đúng vậy.” Một nữ sinh mắt một mí cao một mét bảy nói theo, “Những con đường này mới được tu sửa, phần lớn đều được sửa theo những thôn trang xung quanh, gần như bốn phía thông suốt, rất khó truy xét…”
Nữ sinh mắt một mí này tên là Tư Nhuế, bởi vì dáng người hoàn mĩ, giá trị nhan sắc bùng nổ, vẫn luôn được trong đội công nhận là đội hoa.
“Nhìn vậy…” Lý Tiểu Tiên nhìn Chu Đường một chút, nói, “Hung thủ đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, đã sớm hiểu rõ tình hình xung quanh vườn bách thú!”
“Đã như vậy…” Chu Đường suy nghĩ một chút, hắn phân phó hai người, “Vậy hãy mở rộng phạm vi giám sát điều tra đi! Lúc ấy là đêm khuya, trên đường vốn không có nhiều xe cộ!”
“Hung thủ cần mang theo cái thang có thể kéo cao đến bốn mét, chắc chắn chiếc xe hơi bình thường không chứa nổi, hai người các ngươi hợp tác với tổ giám sát, lại tìm một lần, xem có thể tìm ra chiếc xe nào khả nghi hay không?”
“Vâng!”
“Ừm!”
Hai người nhận lệnh.
Ký ức đã dung hợp, khiến Chu Đường rất quen thuộc với công việc trinh sát hình sự, lúc này lại hỏi Khổng Vượng:
“Vượng Tử, bên đội kỹ thuật nói thế nào?”
Vượng Tử là biệt danh của Khổng Vượng, hắn ta cũng là người lâu năm trong đội hình sự.
“Ồ, đội kỹ thuật đã xác nhận những tình huống mà ngươi nói.” Khổng Vượng vội vàng báo cáo, “Hàng rào sắt thật sự bị người ta hàn mở ra, sau đó lại hàn vào, còn quét sơn.”
“Nhưng không phát hiện dấu vân tay…”
“Còn có, bọn họ đã lấy dấu chân và chút vết máu trên đất, trước mắt còn đang xét nghiệm…”
“Ừm… Bên ngoài tường vườn bách thú là một khoảng đất xi măng, mặc dù đội kỹ thuật tìm được chút dấu vết lốp xe, nhưng cũng rất lộn xộn, chỉ sợ rất khó lấy ra…”
“Vậy…” Lý Tiểu Tiên hỏi, “Bên thi thể thế nào?”
“Dưới sự phối hợp của bên vườn động vật, nhóm pháp y đã tìm được phần lớn hài cốt của người chết.” Khổng Vượng trả lời, “Nhưng điều kỳ lạ là, bọn họ đã tìm toàn bộ vườn hổ, lại không phát hiện bất kì quần áo nào!”
Hả?
Đám người bất ngờ.
“Không có quần áo sao?” Chu Đường nhíu mày, đã nhận ra điều gì đó.
“Có lẽ…” Khổng Vượng nói, “Hung thủ không muốn để người ta biết được thân phận của người chết, có khả năng lúc nhét người chết vào trong hàng rào, đã lấy hết quần áo của hắn ta…”
“Cũng đúng.” Tư Nhuế không nhịn được phát hiểu quan điểm của mình, “Nếu mang theo quần áo, e rằng chẳng mấy chốc sẽ không nhân viên quản lý hoặc là các du khách chú ý đến?”
“Hung thủ suy nghĩ thật tỉ mỉ.” Chử Tuấn Đào than thở, “Hung thủ như vậy, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy…”
“Vậy…” Lý Tiểu Tiên lại hỏi Khổng Vượng, “Bên pháp y đã nói gì?”
“Ồ, suýt nữa quên việc chính.” Khổng Vượng vội vàng nghiêm túc báo cáo, “Trương pháp y nói, căn cứ vào tình huống của thi thể, có thể đưa ra đánh giá sơ bộ, người chết là nam, chiều cao khoảng một mét bảy mươi, tuổi tác trong khoảng từ ba mươi lăm đến bốn mươi lăm tuổi…”
“Hơi mơ hồ quá, thế nhưng…” Lý Tiểu Tiên nói, “Vượng Tử, liên lạc với bên mất tích một chút, xem có người mất tích nào phù hợp với điều kiện này hay không?”
“Ừm!” Khổng Vượng gật đầu, sau đó lại nói, “Thế nhưng… Còn có một chi tiết, Trương pháp y để ta thông báo một chút, nàng nói, cũng không phải lão hổ ăn không còn một mảnh nào, bọn họ phát hiện cơ bắp và gân dính trên xương cánh tay.”
“Nàng phát hiện, cơ bắp của người chết phát triển hơn người bình thường một chút, nghi ngờ… Có lẽ khi người chết còn sống đã từng nhận sự huấn luyện vận động chuyên nghiệp…”
“Ồ?” Đôi mắt Chu Đường sáng lên, “Huấn luyện vận động chuyên nghiệp, quyền anh sao?”
“Điều này sao… Có đúng là như thế không?” Chử Tuấn Đào đưa ra ý kiến phản đối, “Nếu là công nhân bốc vác chuyển xi măng thì sao? Chẳng phải hai tay còn phát triển hơn vận động viên sao?”
“Không.” Khổng Vượng nói, “Trương pháp y nói, không chỉ cơ bắp trên tứ chi của người chết phát triển, nhóm cơ phụ trợ cũng có quy luật huấn luyện rõ ràng, điều này chứng tỏ đã trải qua huấn luyện hai tay một cách chuyên nghiệp, trừ quyền anh còn có tập thể hình, thể thao, bóng chuyền các loại…”
“Rất tốt.” Lý Tiểu Tiên gật đầu nói, “Điều này lại thêm một tin tức quan trọng cho thân phận!”
“Còn có…” Khổng Vượng tiếp tục báo cáo, “Đã đưa mẫu phân tích đến phòng xét nghiệm, muộn nhất là trưa mai, sẽ có kết quả kiểm tra DNA của người chết!”
“Đến lúc đó, chúng ta có thể tiến hành đối chiếu với kho số liệu!”
“Ừm…” Chu Đường gật đầu, như có điều suy nghĩ.
“Đường ca.” Lý Tiểu Tiên đề nghị, “Đã vậy, vậy chúng ta tạm thời đừng tuyên bố thông tin tìm thi thể vội! Ở vườn bách thú xảy ra việc lớn như vậy, chắc chắn sẽ gây nên sự chấn động không nhỏ!”
“Ừm…” Chu Đường tiếp tục gật đầu.
“Đúng rồi, Đại Lôi, tình hình bên vườn bách thú như thế nào?” Lý Tiểu Tiên lại hỏi thám viên béo.
Thám viên béo tên là Lôi Nhất Đình, cơ thể nặng 240 cân(1), vẫn luôn chịu trách nhiệm cân nặng trong đội.
(1) 1 cân = ½ kg.
“Ồ.” Lôi Nhất Đình vội vàng mở cuốn sổ ra trả lời, “Ta đã hỏi phần lớn nhân viên trong vườn bách thú, trên cơ bản câu trả lời của bọn họ không có gì khác biệt với lời nói của người phụ trách kia!”
“Dù sao cũng là vườn động vật hoang dã, nói chung, biện pháp an toàn của bọn họ cũng hợp tiêu chuẩn.”
“Ta đã nói, hung thủ hiểu rõ tình hình trong vườn bách thú như vậy.” Lý Tiểu Tiên nói, “Mặc dù người chết không phải là nhân viên vườn bách thú, nhưng hung thủ cũng chưa chắc đi?”
“Ồ, ta biết, ta biết.” Lôi Nhất Đình lau mồ hôi trán, nói, “Ta cũng từng hỏi điều này, thế nhưng, thời gian mở cửa vườn động vật hoang dã chưa lâu, rất nhiều nhân viên cũng không phải đặc biệt hiểu rõ!”
“Trước mắt còn chưa hỏi được tình huống khả nghi nào, nhưng ngươi yên tâm.” Lôi Nhất Đình nói, “Bên vườn bách thú rất phối hợp, ta sẽ tranh thủ ngày mai sẽ hỏi thăm tất cả nhân viên một lượt…”
“Được.” Lý Tiểu Tiên nói, “Đại Lôi, ta biết công việc này không dễ làm, nhưng trong tổ chúng ta chỉ có từng này người, vất vả một chút đi!”
“Đâu có.” Lôi Nhất Đình vội vàng đảm bảo, “Đây đều là công việc thuộc bổn phận, nên làm, không vất vả, không vất vả…”
“Vậy…” Lý Tiểu Tiên nhìn về phía Chu Đường, hỏi ý kiến, “Đường ca, ngươi xem…”
“Được.” Chu Đường nói đơn giản, “Vậy tiếp theo, mỗi người trong chúng ta quản lý trách nhiệm của mình đi!” Nhanh chóng điều tra rõ ràng vụ án này!”
“Đúng vậy.” Lý Tiểu Tiên phụ họa, “Ngày mai đội trưởng đại nhân sẽ về, vừa rồi đã nói ở trong điện thoại!”
“Lần này, nếu không phải vì tổ một đến trấn Vân Thanh phá án, vụ án lão hổ này, sẽ không giao cho chúng ta đi làm!”
“Vì vậy, chúng ta chắc chắn phải nắm lấy cơ hội này, không thể để tổ khác chê cười!”
“Vâng!” Tinh thần mọi người tăng vọt, đồng loạt vung tay ra dấu OK.
Sau khi tan họp, Lý Tiểu Tiên lại nói với Chu Đường:
“Đường ca, bây giờ chúng ta đến trung tâm xét nghiêm thi thể nhìn một chút đi?”
“Đây là lần đầu tiên ta gặp thi thể bị lão hổ ăn sạch, có lẽ, tối nay lại có thể giảm béo?”
“À không, có khả năng một tuần tới, đều có thể giảm béo! Ha ha…”
“Điều này…” Chu Đường nuốt một ngụm nước bọt, khó xử nói, “Thật ra, trước mắt ta thật sự không có ý định giảm béo, hay là… Tiểu Tiên, ngươi làm giúp ta đi…”