Thiên Chi Kiều Nữ

Chương 33




Tình huống ở đây rất nhanh được truyền đến ngoại trạch, An quốc công đang ngồi trong thư phòng nghe hạ nhân báo cáo, mày nhíu chặt, trầm giọng ra lệnh: “Đi giữ cửa, thấy Nhị gia trở về thì bảo nó vào phòng Phu nhân ngay.” Dứt lời ông rời khỏi thư phòng, bước nhanh về phía hậu viên.

Thực ra lão Nhị Liên Thế Quỳnh đã sớm trở về phủ, đang ở trong viện, sau khi nghe hạ nhân bẩm báo vội vàng chạy đến phòng Lão phu nhân, nửa đường gặp nhi tử Liên Thành Tiêu và trưởng tôn Liên Thành Trạm, Tạ An vừa đi học về. Liên Thành Tiêu mới 15 tuổi, được cha mẹ sủng ái nên tâm tính vẫn là một cậu thiếu niên thuần chính, thấy dáng vẻ phụ thân vội vàng, có chút tò mò: “Phụ thân, làm sao vậy?”

Liên Thế Quỳnh rất yêu thương đứa con trai này, Liên Thành Trạm và Tạ An cũng dừng lại hành lễ với hắn, hắn dừng lại một chút, sắc mặt hòa hoãn trả lời: “Không có gì, các con về nhà đi thôi, học cả ngày rồi, chắc đã mệt.”Nói xong khoát tay rời đi, nhưng cước bộ không vội vàng như lúc vừa rồi.

Hướng Liên nhị gia đi tới là nội trạch chỗ Lão thái thái, Tạ An và Liên Thành Trạm liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự khó hiểu và tò mò. Liên Thành Tiêu lớn mật nhất, trực tiếp nở nụ cười, nói với hai huynh đệ: “Nhất định có chuyện rồi, phụ thân muốn gạt ta đó! Đi, chúng ta cùng đi xem!”

Liên Thành Trạm không phản đối, Tạ An do dự một lát, gật gật đầu: “Giờ này chắc Tam muội muội đã về, có lẽ đang ở chỗ lão phu nhân, đệ cũng đi nhìn nàng một cái.”

Lúc ba thiếu niên đến nơi, trong viện lúc trước vốn dĩ vui vẻ thuận hòa giờ thành một mảnh gà bay chó sủa. Vợ chồng An quốc công ngồi ngay ngắn trên án thượng, một người sắc mặt âm trầm, một người mặt mũi xanh mét. Nhị phòng một nhà bốn người, trừ Liên Thành Tiêu, quỳ dưới thềm.

Liên Thành Tiêu thấy cha mẹ và muội muội đều quỳ, mẫu thân mặt đầy nước mắt, biểu tình trên mặt muội muội lại quật cường không cam tâm, cảm thấy sự việc căng thẳng, ba bước nhanh thành hai, “Phù phù” một tiếng hai đầu gối chạm đất, cũng quỳ theo.

Liên Thành Trạm và Tạ An đều là người có hiểu biết, thấy tình cảnh này, trong lòng hiểu Nhị thúc cùng Nhị thẩm tất không muốn để người khác nhìn thấy. Bấy giờ Liên Thành Trạm mới dùng tới khí phách của trưởng tôn, xoay người ra lệnh cho vú già khóa kỹ cửa viện, không để người nào khác vào. Tạ An thì đứng tại chỗ nhìn quanh một chốc, gọi một nha hoàn nhìn quen mắt lại, để nàng đưa mình tới xem muội muội.

Liên Ngữ Hàm chán đến chết tựa trên tháp mỹ nhân, thỉnh thoảng hé miệng ăn miếng quýt Đại nha hoàn đút cho. Sự tình hôm nay hao phí quá nhiều tinh lực của nàng, vừa nãy ngủ quên, sau khi tỉnh lại vẫn cảm thấy mệt mỏi không có tinh thần.

Tiếng bước chân của Tạ An vô cùng nhẹ, nhưng vẫn bị Liên Ngữ Hàm nghe thấy. Nàng mở mắt, chậm rì gọi một tiếng: “Ca ca.” Mắt thấy Liên Thành Trạm đi đằng sau, lại bồi thêm một câu: “Đại ca.”

Những nha hoàn trong phòng đã hầu hạ quen, đột nhiên thấy hai vị thiếu gia xuất hiện cũng không kinh hoảng, đứng lên phúc thân, rồi ngồi xuống. Ngón tay trắng trẻo tỉ mỉ bóc quýt, dính một chút cũng phải bóc sạch, e sợ vị tiểu tổ tông trên tháp kia không thích ăn.

Tạ An xem xét trái phải, đi ra gian ngoài tìm nước rửa sạch tay, sau khi tiến vào bảo nha hoàn lui xuống, tự hắn ngồi trên ghế nhỏ cạnh tháp, bắt đầu bóc quýt cho muội muội.

“Ca, bên ngoài sao rồi?” Liên Ngữ Hàm lười biếng hé mắt, “Vừa rồi ồn chết, bây giờ mới an tĩnh chút.”

Tạ An chưa kịp mở miệng, Liên Thành Trạm đang tự châm trà một bên nâng mi cười đáp: “Còn sao nữa; quỳ hết rồi! Không biết lần này vị Nhị cô nương kia của chúng ta phạm phải sai lầm gì, chọc tổ mẫu tức giận.” Hơi có chút sung sướng khi thấy người gặp họa: “Kể ra thì tổ mẫu đã rất rộng lượng với Nhị phòng rồi, dù sao không cùng huyết thống, bình thường dù có việc cũng không nhiều lời với bọn họ. Lúc này… Hắc hắc…”

Tạ An bất đắc dĩ nở nụ cười, lắc lắc đầu không nói tiếng nào, cúi đầu tiếp tục bóc quýt.

Liên Ngữ Hàm cũng có chút bất đắc dĩ, nàng thiếu chút nữa đã quên, vị đại đường ca này là một người lảm nhảm, ở trước mặt hắn không nên thảo luận bất cứ chuyện gì.

“Trọng Lê ca ca, huynh đừng bóc nữa, muội no rồi.” Liên Ngữ Hàm vỗ vỗ tay Tạ An, chậm rì rì xuống tháp, gọi nha hoàn tiến vào: “Rửa mặt chải đầu cho ta, ta muốn ra ngoài nhìn một cái.”

Thật ra chuyện lần này không lớn. Chỉ vì Liên Ngữ Tương bất thình lình kiệt ngạo bất tuân không tôn trọng trưởng bối, cho nên mới ầm ĩ một chút. Cuối cùng An quốc công là người đưa ra trừng phạt, phạt nàng ta ba tháng tiền tiêu vặt, cấm túc một tháng, sao chép “Hiếu kinh” 100 lần. Còn Trần thị bởi vì dạy dỗ bất lực, cũng bị phạt tượng trưng một tháng tiền tiêu vặt, phạt như vậy không đáng gì, mấu chốt là mất thể diện.

Nguyên bản An quốc công còn muốn đuổi nữ tử bán mình chôn cha kia ra khỏi phủ, nhưng Liên Ngữ Hàm “kịp thời” đuổi tới, không nhanh không chậm thay Liên Ngữ Tương và nữ tử kia nói vài câu, đại ý là “Nhị tỷ tỷ chỉ thiện tâm thôi, vị cô nương này cũng là người cơ khổ, cả nhà chết hết chỉ còn một mình nàng, nếu đuổi nàng đi, không phải làm chuyện tốt nữa mà là chuyện xấu…”

Tôn nữ bảo bối đã mở miệng chẳng có lẽ gì Lão quốc công không đồng ý. Huống hồ lời này của nàng rất đúng, có lý có tình, An quốc công thật sự không có lý do phản bác. Cuối cùng ngược lại là Tần lão phu nhân rất có thâm ý liếc mắt nhìn tiểu tôn nữ, mở miệng phân nàng kia tới hầu hạ bên cạnh Liên Ngữ Tương, việc này mới kết thúc.

Qua một hồi này, Liên Ngữ Yên tuổi còn quá nhỏ không cảm thấy gì, nhưng Liên Ngữ Dung đã mười một tuổi lại cảm giác được trong đó có chút cổ quái, có bóng ma đối với Liên Tam. Rõ ràng nàng là trưởng tỷ, nhưng luôn khúm núm trước mặt Liên Tam, nàng ta nói một nàng không dám nói hai.

Hôm nay trong hoa viên, ngoài Liên Ngữ Tương đang bị cấm túc, ba cô nương còn lại đều có mặt. Liên Ngữ Yên vẫn như trước,vừa ngồi xuống là bắt đầu ăn điểm tâm trái cây, Liên Ngữ Dung có chút cẩn thận nói chuyện phiếm với Liên Tam.

Đề tài nàng ta nói cơ bản Liên Tam đều không có hứng thú, cho nên chỉ đáp lại qua loa “Ừ… Hả…A”. Nhưng chỉ cần như thế, nàng đáp lại đã khiến Ngữ Dung thập phần thỏa mãn, tiếp tục ríu ra ríu rít.

“Dừng dừng…” Liên Ngữ Hàm đột nhiên nghe được một câu không bình thường, trợn tròn mắt nhìn nàng ta, giọng điệu đột nhiên nặng lên: “Tỷ vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”

Liên Ngữ Dung vẫn đang nói say sưa bị dọa, run lên một chút, chần chờ hỏi:“Tỷ vừa nói rất nhiều… Muội muốn hỏi cái gì?”

“Chính là tỷ nói tỷ và vị cô nương nào đó của Tề gia quen biết, nàng nói với ngươi cái gì đó!” Ánh mắt Liên Ngữ Hàm sáng kinh người.

“Nàng nói…” Liên Ngữ Dung nghĩ một chút, “Nàng nói cô cô nàng, chính là Tề tu nghi trong cung, có tin vui.”

Liên Ngữ Hàm bỗng nở nụ cười, chỉ là nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy dọa người.

Đêm đã khuya, trong cung Vị Ương, điện Hàm Chương, ánh nến vẫn sáng rực như trước.

Điện Hàm Chương và điện Thanh Lương đều là tẩm điện của đế vương, một cái dùng vào mùa hè, một cái dùng vào mùa đông. Hiện tại đã gần cuối năm, thời tiết ngày càng lạnh hơn, tất nhiên Lưu Diên  chuyển vào điện Hàm Chương.

Lưu Diên ngồi ngay ngắn trước kỷ án, thở dài hết lần này đến lần khác. Gần đây hắn thật sự rất đau đầu, gần một tháng chưa từng nhìn thấy Ngữ Hàm, trong lòng rất tưởng niệm, lại bởi vì việc phiền lòng đó mà không thể không kìm nén nỗi nhớ trong lòng.

Tề tu nghi trong hậu cung truyền đến tin vui đã hơn một tháng, bấm đốt ngón tay tính toán, hiện tại hẳn nàng đã có bầu ba tháng. Đừng nói hơn ba tháng trước Liên Ngữ Hàm chưa về kinh, tâm trí hắn hoàn toàn đặt vào chuyện này, không hề tới hậu cung, chính là hơn một năm nay, căn bản hắn chưa từng chạm qua nữ nhân!

Vậy hài tử của Tề tu nghi ở đâu ra?

Nàng luôn miệng nói ngày ấy đưa bát súp cho Hoàng Thượng, kết quả vừa đưa vào điện Thanh Lương liền bị Hoàng Thượng hứng trí bừng bừng làm gì đó. Nhưng Lưu Diên không ngu, hắn nhớ rõ đúng là ngày đó Tề tu nghi đã đến điện Thanh Lương, ngày đó hắn vì không tìm được tiểu nha đầu sầu muộn uống nhiều rượu, sau đó thần trí quả thật có chút mơ hồ. Nhưng không có nghĩa là hắn sẽ nhận ngay nhi tử từ trên trời rơi xuống này, hắn say nhưng có làm gì không bản thân hắn còn không biết sao?

Gặp việc này, Lưu Diên thật sự vừa tức vừa giận. Tuy rằng những nữ nhân trong hậu cung kia để trưng bày làm cảnh, nhưng chỉ cần là nam nhân, bị đội nón xanh lên đầu còn có thể bình tĩnh như cũ, trên đời này có kẻ nào làm được thế không?

Lưu Diên không định làm cha đứa nhỏ, nhưng việc này không nên để lộ, cũng không thể gióng trống khua chiêng trừng trị Tề tu nghi nữ nhân vô sỉ này—— ít nhất hiện tại không được. Sự nghi ngờ của Đế vương làm cho hắn bắt đầu hoài nghi độ an toàn của hậu cung nhà mình, dính dáng đến mấy nhi tử khác cũng bị nghi ngờ rốt cuộc có phải con hắn không.

Hơn nữa, tự nhiên mạc danh kỳ diệu chột dạ, dưới tình huống này, hắn dù có tưởng niệm, cũng không có cách nào đi gặp tiểu nha đầu.

Suy nghĩ đến nửa đêm, sau khi Lưu Diên rửa mặt liền trở về tẩm điện, thay tẩm y muốn lên giường đi ngủ, kết quả trên long sàng rộng rãi phát hiện phồng lên một đống nho nhỏ.

Đống nhỏ dường như nghe có người đến, động nhẹ vài cái, mơ mơ màng màng quay đầu lại —— rõ ràng là Liên Tam cô nương hiện phải nằm trong Quốc công phủ ngủ say sưa!

“Hàm nhi nàng…” Lưu Diên kinh ngạc không nói nên lời.

Liên Ngữ Hàm nửa ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt thầm oán hắn: “Sao chàng nghỉ ngơi trễ như vậy a, hại ta không chờ được phải ngủ trước.”

Mặc dù hiện đang rét đậm, trong điện đốt Địa Long nên cực kì ấm áp. Vậy mà Lưu Diên vẫn sợ tiểu cô nương bị lạnh, vừa thấy nàng ngồi dậy liền vội vàng mang chăn đến, bọc kín tiểu nhân nhi như kén tằm, chỉ lộ khuôn mặt nhỏ ra bên ngoài.

Lưu Diên hôn hôn trán nàng, ôn nhu cười nói: “Sao nàng lại tới đây? Ban nãy làm ta giật mình.”

Tiểu cô nương thanh tỉnh một chút, ghét bỏ liếc mắt nhìn hắn: “Còn không phải nghe nói Tề tu nghi mang thai, ta mới đến hỏi tình huống một chút.”

“Nàng… Nàng cũng nghe nói?” Thanh âm Lưu Diên bỗng nhiên thấp xuống, không dám nhìn nàng.

Liên Ngữ Hàm hoài nghi híp mắt nhìn hắn: “Không phải là con của chàng thật chứ? Ta còn tưởng rằng chàng đang vui vẻ làm cha, nên muốn đến xem náo nhiệt… Ta nhớ rõ ba năm sau Tề tu nghi mới sinh Tứ hoàng tử, sao lại thành hiện tại?”

Bị một câu của nàng nói toạc ra, Lưu Diên rất hậm hực: “Không phải của ta… Sau khi ta trở về chưa từng chạm qua người khác.” Trước biểu đạt lòng trung tâm, sau lại có chút may mắn nói: “Đến tám phần đời trước lão Tứ cũng là con của người khác, may mắn thời điểm ta bảo nàng thu dưỡng lão Tứ nàng từ chối, nếu không chẳng phải đem giang sơn này chắp tay nhường cho người khác? Ta còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông Lưu gia a!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.