Thiên Chi Kiều Nữ

Chương 27




Lưu Diên hơi đỏ mặt, lúng túng dời mắt, không dám nhìn nàng: “Thì… thì tùy hứng một lần không được sao… Cùng lắm thì, cùng lắm thì ta nhận nàng làm con gái nuôi…”

Liên Ngữ Hàm mặt không đổi sắc nhìn hắn: “Chàng làm phu quân ta chưa đủ, còn muốn làm phụ thân ta một lần sao?”

“…”

“Thôi không nói nữa, ta muốn về nhà.” Liên Ngữ Hàm giãy giãy, lại không tránh được khỏi vòng tay hắn, mất kiên nhẫn nói: “Có thời gian rảnh ta sẽ vào cung thăm chàng, giờ đưa ta về trước đi!”

Lưu Diên đương nhiên nghe ra nàng không kiên nhẫn, cảm thấy đau xót, thanh âm khàn đi: “Mấy năm không gặp, nàng không muốn để ta nhìn nàng trong chốc lát…” Hắn lại thở dài một tiếng, cười khổ nói: “Được rồi, được rồi, ta sai người đưa nàng về phủ An quốc công… Nhớ thường xuyên đến thăm ta…”

Thấy hắn như vậy, Liên Ngữ Hàm không biết vì sao, trong lòng giống như bị kiến cắn một cái, hơi hơi đau. Nàng bò từ trên đùi hắn xuống, đứng thẳng tắp, do dự nói: “Ta là nữ nhi của ngoại thần (thần tử không thuộc Hoàng thất), chúng ta không tiện gặp mặt thường xuyên, nếu chuyện thường gặp truyền ra ngoài, thanh danh sẽ không tốt…” Tỷ như luyến đồng…

Lưu Diên nghe nàng nói thế, thần sắc ảm đạm trên mặt nháy mắt biến đâu không thấy, sâu trong mắt hiện lên ý cười trong suốt: “Không sao, ta đã sắp xếp xong xuôi, nàng trở về sẽ biết.”

“… Ghét nhất chàng thừa nước đục thả câu!”

Liên Ngữ Hàm không chút tổn hại trở về, phủ quốc công từ trên xuống dưới đều cảm thấy vui mừng khôn xiết, ngay cả Liên Ngữ Tương thoạt nhìn cũng rất vui mừng, cùng mọi người gạt lệ.

Không biết Lưu Diên đã sắp xếp thế nào mà người trong phủ hoàn toàn không biết chuyện nàng biến mất một ngày một đêm trên đường hồi kinh, ngay cả Tạ An không hề hay biết. Như vậy cũng tốt, đỡ mất công giải thích, Liên Ngữ Hàm thầm tích một đóa hoa nhỏ trên cái tên Lưu Diên.

Trong trạch viện, được mọi người khuyên giải hồi lâu, Tần lão phu nhân rốt cuộc tạm ngưng nước mắt, ôm tiểu tôn nữ hô nhỏ ‘Bảo bối của ta’, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, nắn nắn tay chân nàng, trên mặt tràn đầy áy náy và đau lòng: “Hàm nhi của ta gầy đi nhiều như vậy… ô ô ô ô ô ô ô ô… là lỗi của ta… lỗi của ta a…”

Hàn thị vốn đã ngừng khóc, nghe bà nói vậy nước mắt lại tuôn rơi, khóc còn lợi hại hơn Tần lão phu nhân.

Đại phu nhân Từ thị thấy thế vội vàng cầm khăn tiến lên khuyên nhủ: “Người đã trở lại là tốt rồi, tuy hơi gầy nhưng tinh thần vẫn tốt, trở về bình an, có thể thấy người tốt ắt có phúc, đại nạn không chết tất có phúc về sau!”

Nhị phu nhân Trần thị vốn có chút khó chịu với Hàn thị, bây giờ thấy một tiểu cô nương như Ngữ Hàm lăn lộn bên ngoài nhiều ngày, vất vả mới về được hơi xúc động, tiến lên khuyên nhủ: “Còn không phải sao, Tam nha đầu vừa nhìn đã biết là người có phúc.”

Khuyên giải an ủi hồi lâu mới khiến Tần lão phu nhân và Hàn thị ngừng khóc. Đại phu nhân suy nghĩ chu đáo, sợ Tần lão phu nhân khóc nhiều thương thân, liền xin chỉ thị: “Lão thái thái có muốn gặp Lý sư phó và Tạ công tử không? Con nghe Đại gia nói, nhờ có Lý sư phó trung tâm hộ chủ, lúc ấy hắn bị thương còn cố gắng nhịn xuống ôm Tam nha đầu bơi lên bờ, lại sợ thủy phỉ tìm được, chạy thêm hồi lâu, cuối cùng cơ thể không chịu được mới ngã trước cửa nhà Tạ công tử.”

Liên Ngữ Hàm vẫn im lặng ngồi, giờ mở miệng nói cực kỳ nghiêm túc: “Tổ mẫu, mẫu thân, Tạ đại ca là người tốt, nếu không nhờ huynh ấy giúp đỡ trị thương cho Lý sư phó, chỉ sợ chúng con còn bị vây trong vùng núi kia không ra được.” Thấy Tần lão phu nhân cảm động muốn rơi lệ, nàng lại nói: “Vốn huynh ấy không muốn về kinh cùng con, thi ân không cần báo đáp. Nhưng con thấy huynh ấy một mình lẻ loi hiu quạnh, mất phụ mẫu, bởi gia cảnh bần hàn không thể tiếp tục đọc sách nên mới thương lượng cùng Lý sư phó, nghĩ biện pháp đưa huynh ấy cùng về kinh.”

Tần lão phu nhân từ khi nghe Đại phu nhân nói đã cảm động vạn phần, nay lại nghe tiểu tôn nữ nói vậy, hảo cảm với Tạ An thẳng tắp bay lên, nói: “Tạ công tử đã cứu con, đương nhiên chính là ân nhân của gia đình ta!” Bà quay sang nhìn những người còn lại trong phòng, trịnh trọng nói: “Từ nay về sau, Tạ công tử chính là khách quý của gia đình ta, không ai được cư xử vô lễ với hắn! Nếu để ta biết được, quyết không khoan dung!”

Hàn thị nghe vậy, đầu gật lia lịa như gà mổ thóc, những người còn lại tuy cảm xúc khác nhau nhưng ngoài mặt đồng loạt vâng dạ.

Bên ngoài chính phòng, Tạ An sắp bị hù chết, hắn cứng đờ người ngồi trên chiếc ghế tử đàn. Trái lại, những người khác trong phòng còn đang xúc động, ban nãy lão công gia vừa khóc vừa liên tục cảm tạ hắn, còn cha của Liên Ngữ Hàm – Liên Tam gia càng kích động hơn, hận không thể quỳ xuống cám ơn Tạ An.

Đại bá của Ngữ Hàm – Liên Thế Hoành, Liên Đại gia thân là quan Nhị phẩm, là người thừa kế đại gia tộc, tuy hắn có một thứ nữ nhưng không để tâm chăm sóc nhiều, ngược lại đối với chất nữ yêu thương có thừa. Bây giờ gặp được ân nhân cứu mạng chất nữ, hắn tuy không kích động quá mức như Liên Tam gia, nhưng tình cảm bộc lộ ra khỏi nói cũng biết.

Nhị gia Liên Thế Quỳnh và Tứ gia Liên Thế Du cảm tình không đủ, kỹ xảo diễn xuất bình thường, thôi bỏ qua. Liên Tam gia không khống chế được cảm xúc, Đại gia Liên Thế Hoành thay mặt hắn nói chuyện với Tạ An.

Tạ An là thiếu niên lớn lên trong vùng núi, địa phương xa nhất hắn từng đi trấn Phượng Đài, quan lớn nhất từng gặp là lí chính, nào đã gặp nhiều đại nhân vật quyền cao chức trọng như vậy? Kỳ thực từ khi bước vào phủ An quốc công, hắn vẫn như bước đi trên mây, đầu óc trống rỗng không thể suy nghĩ gì.

Hắn biết Liên tiểu cô nương xuất thân không tầm thường, không ngờ không tầm thường đến mức này.

Thật ra Lý Ung cũng đứng trong phòng, không phải hắn không luống cuống, nhưng không hiểu tại sao cảm giác hiện hữu của hắn cực kỳ mờ nhạt, cho nên hai huynh đệ Liên Thế Hoành và Liên Thế Giác chủ yếu nhìn chằm chằm vào Tạ An.

Liên Tam gia thấy Tạ An thanh tú ngượng ngùng, tuy còn có chút câu nệ (cư xử quá thận trọng), nhưng so với những đệ tử đại gia tộc có thêm một phần thành khẩn giản dị, đột nhiên máu nóng dồn lên não, kích động thốt ra: “Hiền chất, nếu con không ghét bỏ, chúng ta liền ký một cái khế thân, phu thê chúng ta chỉ có mình Hàm nhi, nàng không có thân huynh đệ tỷ muội. Nếu con nguyện ý, từ nay về sau cứ coi nơi này là…”

Liên Thế Giác chưa dứt lời, quản sự trong phủ vội vàng chạy đến, bẩm báo:“Đại gia, Nhị gia, Tam gia, Tứ gia, trong cung có người tới tuyên chỉ! Quốc công gia kêu các vị lên chính đường!”

Chuyện nhận cha nuôi vì vậy dừng lại.

Nhìn Vĩnh Ninh Quận chúa mới ra lò, Nhị phu nhân Trần thị cảm thấy lòng dạ rối bời. Nàng nhớ mình vừa mới nói ‘Tam nha đầu vừa nhìn đã biết là người có phúc’, hận không thể tự cho mình hai cái bạt tai – ngươi cái đồ miệng quạ đen!

Nhìn sang thân sinh khuê nữ Ngữ Tương của mình im lặng đến đáng sợ đứng bên cạnh, nàng thật sự đau lòng. Rõ ràng cùng là hai hài tử tuổi tác không sai biệt lắm, đồng dạng là thiên kim tiểu thư dòng chính Phủ An quốc công, phẩm vị (cấp bậc quan chức) của phụ thân không kém bao nhiêu, Ngữ Tương của bà nhu thuận động lòng người lại thông minh sáng sủa, nhưng mọi thứ luôn luôn kém Tam nha đầu một bậc!

Tần lão phu nhân không nói làm gì, Ngữ Tương và bà không có nửa điểm quan hệ máu mủ, bà cưng chiều Tam nha đầu là lẽ thường. Tại sao ngay cả An quốc công thiên vị quá vậy, trong mắt ông trưởng tôn Liên Thành Trạm còn kém Tam nha đầu, sao có thể cam tâm? Bà không thể hiểu nổi, Tam nha đầu kia ngoại trừ tướng mạo nhỉnh hơn một chút, còn có thứ gì so sánh được với Ngữ Tương của bà?

Giờ hay rồi, không biết nàng ta gặp vận gì, từ Huyện chủ thăng thành Quận chúa, chỉ cần Liên Ngữ Hàm không tạo phản, chắc chắn được hưởng vinh hoa phú quý trọn đời. Huyện chủ và Quận chúa cách biệt một trời một vực, ít nhất trượng phu của Quận chúa có xưng hô đặc biệt, thậm chí còn có thể lĩnh bổng lộc triều đình.

Trần thị phảng phất có thể nhìn thấy cảnh tượng rầm rộ trước cửa Phủ An quốc công khi Liên Ngữ Hàm tới tuổi cập kê, bà ta tức giận đến mức suýt nữa thì nghiến mòn răng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.