Thiên Chi Kiêu Nữ - Mộng Khê Trạch

Chương 31-2




“Nghe nói em đang quay thanh cung diễn, là hồi 1: cũng là Triều Thanh đi?” Chu Mặc Hoài hỏi.

Tang Doanh ừ một tiếng, nhớ tới trang phục giầy  của Tiêu Duyệt Nhan và Bạch Chân Chân ngày hôm nay không khỏi lại thổn thức: “Cái loại giầy chậu hoa đi được một ngày cũng thật quá sức”

Chu Mặc Hoài cười nói: “ Thật ra cũng không có khó như vậy, tôi nhớ rõ bộ kia xoay quanh Hoàng Thái Cực, giầy chậu hoa là nhập quan xong rồi nó mới được lưu hành, nó không giống loại giầy cổ mà nó lại càng giống giầy cao gót hiện đại hơn,  chẳng qua mọi người đã nhìn quen kiểu giầy chậu hoa này, cho nên bây giờ chẳng cần phân biệt thời kỳ nữa, các bộ phim cổ trang đều dùng loại giầy này rồi. Hơn nữa tôi nhớ rõ em sắm vai Ô Lan một thị nữ người Mông Cổ, nếu như vậy thì cần gì phải đi giầy này”

Tang Doanh buông tay: “ Thật đáng tiếc anh không phải đạo diễn hay trưởng ban đạo cụ, nếu không đã có thể miễn trừ tai nạn của tôi. Nhưng mà tôi rất kinh ngạc, theo tôi biết thì hiện tại đạo diễn nói cái gì thì đa phần diễn viên diễn cái đó, chẳng bao giờ tìm hiểu mấy thứ này.”

Chu Mặc Hoài cũng buông tay theo cô:”Giống như em nói, chỉ là đa phần, vừa hay tôi chính là người trong số ít còn lại”

Tang Doanh mỉm cười:” Anh ở bên đó quay gì vậy?”

Chhu Mặc Hoài nói: “ Một bộ thời dân quốc, diễn Trương Học Lương.”

Tang Doanh không quen thuộc với lịch sử hiện đại nên phải mất một lúc mới nhớ ra:”Là Đông Bắc Vương bị Tưởng Giưới Thạch nhốt? Là nhân vật chính?”

Chu Mặc Hoài gật gật đầu:”Bộ này diễn toàn bộ lịch sử thời dân quốc, tôi chỉ diễn một nhân vật trong số đó”

Tang Doanh nhớ lại trên sách viết liền thở dài:”Đó cũng là cái thời đại mà anh hùng xuất hiện lớp lớp”

Loạn thế tất có anh hùng, thời dân quốc cũng không ngoại lệ, đây là quy luật tất yếu của lịch sử.

Chu Mặc Hoài mỉm cười;” Tuy rằng bây giờ không có anh hùng, nhưng trong lòng mỗi người đều có ước mơ làm anh hùng, cho nên loại phim truyền hình này mới có người xem. Thật ra tôi vẫn cho rằng, phim truyền hình biểu đạt vẫn tốt hơn so với phim điện ảnh, bây giờ rất nhiều người, do không cần phải nộp bản quyền lịch sử, nên muốn sửa như thế nào liền sửa, lại còn chạy theo hiệu suất, cũng không có đặt tâm tư vào các điều kiện lịch sử, thế mới làm tiêu chuẩn phim truyền hình bị giảm xuống rất nhiều.”

Vị trợ lý ngồi ở phía trước, hoàn toàn không nghĩ tới hai người này cư nhiên lại có thể bàn luận về vất đề thâm trầm nội hàm như vậy, cũng không giống như trong tương tượng: “Cô muốn làm nữ chính sao? “ Còn nhờ Chu tiền bối chiếu cố nhiều hơn.” …đủ thứ nội dung linh tinh tà ác.

Hay l;à bản tính mình bất lương cho nên suy nghĩ nhiều, vị trợ lý không khỏi oán thầm đúng là gặp quỷ.

Không thể phủ nhận Chu Mặc Hoài là một người đàn ông cực kỳ tốt.

Tuy không có cái bộ dáng mỹ mạo da trắng gì đó nhưng trải qua những năm tháng lịch duyệt lắng đọng lại thành một khí chất hơn hẳn dung mạo tầm thường, cái đáng quý là, vốn dĩ ngoại hình Chu Mặc Hoài thật sự không tệ, vì kiên trì rèn luyện nên dáng người rắn rỏi vẫn được giữ như thời hoàng kim, cho nên đàn ông như vậy còn có sức quyến rũ hơn mấy tiểu bạch kiểm kia nhiều.

Mà khi hắn đặt tâm tư lên người khác thì khó có người không bị lấy lòng.

Ngay cả lựa chọn địa điểm ăn cơm cũng chu đáo như vậy.

Đến nơi, trợ lý và lái xe đi về trước, khi nào ăn cơm xong mới tới đón bọn họ.

“Tôi còn nghĩ anh đưa tôi đi ăn đồ ngoại quốc.” Tang Doanh nhìn nhà hàng mang đạm phong cách cổ xưa từ trình bày đến trang trí rất hứng thú thưởng thức.

“Quán Vân Nam này đồ ăn thực sự không tệ, ngày trước tôi ăn cơm hộp nửa tháng mới phát hiện quán này quả thực làm người kinh ngạc, về sau liền nhớ mãi không quên.” Chu Mặc Hoài khôi hài nói.

Chu Mặc Hoài đưa thực đơn cho cô, Tang Doanh lắc đầu nói:” Anh có vẻ quen thuộc, anh chọn đi.”

Chu Mặc Hoài cũng không chối từ, tùy tay chọn vài món, để cho nhân viên phục vụ làm đơn.

Bọn họ đang ngồi trong phòng, tuy rằng phòng không lớn, nhưng chỉ có hai người nên làm dễ dàng làm suy nghĩ của người ta miên man bất định, nếu là diễn viên khác nhìn thấy cơ duyển này hẳn là vui mừng không phân biệt được nam bắc mất rồi.

Nhưng mà nhìn qua Chu Mặc Hoài cũng chẳng có cái tâm tư này, anh lại thảo luận một ít vấn đề thư pháp cùng Tang Doanh, rất nhanh liền thấy được, ở trong thời đại này với  học thức của người đàn ông trước mắt có thể gọi là uyên bác.

Tang Doanh nói:” Bây giờ đa phần mọi người sẽ không đi học những  thứ liên quan đến quốc học này, anh chắc là học từ nhỏ?’

Chu Mặc Hoài nhẹ nhàng gật đầu:” Ông nội tôi là xuất thân là quan thế gia trong thời dân quốc, kết quả năm đó cưới một nữ diễn viên, cũng chính là bà nội tôi, lúc ấy bị gia tộc lên án, liền tự ra ngoài lập môn hộ, ai biết rằng sau đo cha tôi cũng cưới một nữ diễn viên, chính là mẹ tôi, coi như là gia đình diễn viên, tôi từ nhỏ mưa dầm thấm đất học được chút.”

Tang Doanh nghe được chút ý tứ:” Vậy tại sao phải đổi nghề?”

Chu Mặc Hoài nói:” Em không cảm thấy diễn trò rất có ý tứ sao? Ngày xưa trong kịch thì thiện ác rõ ràng nhưng diễn trò bây giờ so với sự thật còn thật hơn nhiều. Phim truyền hình hay phim điện ảnh, em có thể nhìn thấy 2 mặt nhân tính, người lương thiện không nhất định là không có mặt âm ám hay  những người cùng hung cực ác trong lòng cũng có những chỗ mềm mại, em có thể trở thành một người buôn bán nhỏ, cũng có thể là quý tộc”

Tang Doanh gật đầu:” Quả thật như thế, nhưng sự thật vĩnh viễn chân thực hơn so với phim ảnh.”

Ví dụ như chính cô.

Chu Mặc Hoài bỗng nhiên cười nói:” Tôi cùng những cô gái khác ăn cơm, các cô ấy sẽ không thảo luận mấy vấn đề này với tôi.” 

Đồ ăn đã bưng lên, hai người không có tiếp tục đề tài đó nữa, tập trung ăn cơm.

Lúc Tang Doanh ăn cơm  cũng không có vì cố kỵ nơi này có người khác, hay thân phận của ai đó mà khiêm tốn.

Uống xong ngụm canh cuối cùng, cô thỏa mãn lau miệng nói:” Cho nên anh đối với tôi có ý tứ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.