Thiên Chi Kiêu Nữ - Mộng Khê Trạch

Chương 17




Tang Doanh nhận lấy tờ giấy nhìn sơ qua, khẽ gật đầu không nói gì, viết ngay số điện thoại cho cô ta.

“Đi cẩn thận nhé, ngủ ngon.”

Sau đó mở cửa bước vào trong, một tiếng ‘cạch’, cửa đã đóng lại.

Cô trợ lý của Chu Mặc Hoài cầm tờ giấy đứng ngây ra ở bên ngoài.

Đây là tình huống gì thế? Người bình thường không phải hẳn là được quan tâm mà kinh sợ, cảm động đến rớt nước mắt, lại nói mấy câu thân tình với trợ lý mình đây để tăng cường quan hệ, mai mốt dễ dàng tiến bước trong sự nghiệp sao?

Nhờ phúc Chu Mặc Hoài và Lý Ung, nguồn kinh phí của đoàn làm phim rất dư dả, tất cả mọi người đều được ở trong khách sạn tốt nhất thị trấn.

Tang Doanh vừa vào cửa liền thẳng tiến đến phòng tắm, một tiếng sau mới thư thư thả thả từ trong phòng tắm bước ra, thời tiết bên ngoài nóng hơn so với trong phòng mở điều hòa, cô lau khô tóc, buông người xuống giường, chẳng buồn nhúc nhích.

Cái nghề diễn viên này thật sự rất vất vả, đừng thấy nhiều minh tinh trước mặt công chúng lúc nào cũng rạng ngời. Trên thực tế khi quay phim, trong thời tiết bốn mươi mấy độ vẫn phải mặc mấy lớp đồ diễn thật dày, vào ngày đông lạnh giá lại phải xuống nước bơi lội, thức thâu đêm suốt sáng chạy cho kịp phim cũng là chuyện thường. Bởi vậy rất nhiều người không được mấy năm thì da dẻ đã xuống cấp trầm trọng, mỗi lần lên hình đều phải trang điểm dày cộp, đương nhiên cũng có một số là do sinh hoạt cá nhân thối nát nên xuống sắc.

Đến ngôi sao lớn còn như vậy, mấy diễn viên nhỏ dưới tầng đáy thì khỏi phải nói, người có chút danh tiếng, kẻ vẫn chưa nổi tiếng, diễn viên mời riêng, diễn viên quần chúng, trăm phương ngàn kế giành giật một cảnh quay, thông thường chỉ để có được miếng cơm.

Hiện giờ Tang Doanh rốt cuộc đã cảm nhận sâu sắc được cái sự vất vả này, kiếp trước mười ngón tay không chạm nước xuân (ý nói không bao giờ làm việc nhà), chỉ học cách để làm tốt vai trò một tiểu thư hoàng tộc, một phu nhân nhà quyền thế, làm thế nào để quản lí tốt một gia tộc lớn, làm sao để thạo việc chốn cung đình, đấu đá với người, cuối cùng bây giờ thì hay rồi, khi được sống lại còn phải cố gắng lần nữa vì kiếm tiền với cả nuôi trai.

Cô không nhịn được thở dài một tiếng, lại nhớ đến tập kịch bản đang viết dở của mình, tinh thần lập tức tỉnh táo, nhanh chóng đứng dậy mở máy vi tính, đánh chữ khoảng hai tiếng rồi lướt web một lát, nhìn thấy đã sắp mười một giờ, tắt máy tính đi ngủ.

Kết quả ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã bị điện thoại đánh thức.

“Hôm qua tôi gọi tận mấy cuộc điện thoại, cô làm cái gì mà không nghe máy!” Lục Hành vừa nghe máy đã ra quân hỏi tội.

“Vậy sao, tôi không để ý, chắc là di động ở chế độ im lặng.” Tang Doanh xem thời gian, cũng đến lúc nên thức dậy.

“Bây giờ cô đang ở đâu!”

“Mới sáng sớm mà cơn tức lớn vậy, định tới đây giết người phóng hỏa hay sao?”

Tang Doanh lười nhác, còn mang theo âm mũi lúc mới thức giấc.

“Còn không phải do cô không nghe máy à!” Trong giọng nói hung dữ vậy mà còn thêm vài phần tủi thân.

“Có chuyện gì không?”

“… Không có gì, muốn tìm cô ăn bữa cơm thôi.”

Lục Hành vừa mới nói xong, bản thân lại thấy hơi hối hận, giọng điệu của anh ta có phải quá nhún nhường hay không? Dựa theo phong cách khí phách bốn phương ngày xưa của Lục nhị thiếu, chắc chắn phải là: ăn cơm ở chỗ XX, vào lúc XX, đến lúc đó tôi qua đón cô, nhớ diện cho đẹp vào, đừng làm mất mặt tôi!

Tang Doanh nhướn mày, biết ngay lập tức hẳn là bức tranh kia đã đánh trúng khẩu vị của ông cụ nhà họ Lục, chỉ sợ Lục Hành còn vì vậy mà được lợi, có chuyện tốt gì đó.

Cô nghĩ tới hai vai diễn lúc trước mình bỗng dưng nhận được.”Hai bộ phim “Hán cung phong vân” và “Tình sử Thanh Thái Tông” là anh móc nối quan hệ giúp tôi?”

“Phải rồi, đúng là tôi có nói vài lời để bọn họ cho cô nhận vai nhiều hơn, thế nào, cô có nổi tiếng hay không còn không phải dựa vào một câu nói của tôi sao, không cần cảm ơn tôi đâu, coi như là trả ơn cho cô!” Cách điện thoại, sự đắc chí của cậu hai nhà họ Lục đã không thể diễn tả bằng lời, chỉ thiếu điều không lộ cái đuôi ra ngoài vẫy vẫy, cầu khen ngợi, cầu tung bông, cầu chú ý.

“…” Tang Doanh căn bản không nghĩ tới dùng ân tình đó lãng phí vào chuyện này, vốn nó hẳn là có thể mang lại tác dụng lớn hơn nữa.

“Sao vậy, cô không thích?” Lục nhị thiếu đang dương dương tự đắc rốt cục cảm thấy không ổn.

Tang Doanh giật giật khóe môi, “Cúp đây.”

“Từ từ đã, rốt cuộc cô đang ở đâu?”

“Còn đang ở thành phố D đóng phim.”

“Chừng nào thì về?”

“Chắc hai ngày nữa.”

“Vậy cô về thì nhớ gọi ngay cho tôi.”

“Biết rồi.”

Giọng điệu của đối phương kiểu có cũng được mà không có cũng không sao, Lục Hành thấy rất không hài lòng, nhưng còn chưa kịp kháng nghị, đầu kia đã cúp mất.

Tang Doanh cúp điện thoại thay quần áo tươm tất thì ra cửa, xe của đoàn làm phim đang chờ dưới lầu, bữa sáng cũng đã giúp bọn họ mua xong, hôm nay cô còn có một cảnh quay, đó là cảnh nói chuyện bí mật với Lý Ung trong vai Lữ hậu.

Tiến độ quay phim thuận lợi đến không ngờ, tuy diễn xuất của Lý Ung không bằng Chu Mặc Hoài, nhưng ít nhất cũng là diễn viên lão làng, NG hai lần cũng thông qua.

Trái lại ngạc nhiên nhất là đạo diễn, bởi vì trạng thái của Tang Doanh thật sự rất tốt, mấy lần trước diễn tay đôi với Chu Mặc Hoài cũng không có cảm giác bị lép vế, đối mặt với Lý Ung lại càng điêu luyện hơn, có chỗ nào giống diễn viên hạng ba trước kia bị dính vào scandal tai tiếng, dựa vào việc ôm chân đại gia để lên đời đâu. Quả thực có thể sánh ngang với những diễn viên gạo cội đã mấy chục năm ngụp lặn trong nghề diễn.

Ông ta không biết Tang Doanh đang diễn chính mình, lần trước là Thượng Quan Uyển Nhi, lần này là Tân phu nhân, là một quý tộc chính hiệu thời cổ đại, vào mấy vai kiểu này hoàn toàn không thấy áp lực.

Mấy ngày sau, cô ghi hình xong cảnh quay của mình, trở về thành phố B trước, lần này có thể nghỉ ngơi nửa tháng lại đi tiếp đến đoàn phim nhà Thanh để báo danh.

Việc quay phim điện ảnh còn đang tiếp tục, ở đó không chỉ có phần quay của hai người Chu Mặc Hoài, Tang Doanh, mà còn có rất nhiều cảnh phim và nhân vật khác, hơn nữa còn giai đoạn hậu kỳ rồi tuyên truyền, dự tính ít nhất phải tới cuối năm mới chiếu phim được.

Khi về đến nhà, Lưu Giai Dung cũng không thấy, trên bàn chặn một tờ giấy, nói bà đi leo núi với mấy bà bạn già ở vùng ngoại ô ngày mai mới về, trong tủ lạnh có sẵn đồ ăn, bảo cô tự lấy.

Tang Doanh mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong không ít món được nấu sẵn, canh sườn nấu cà rốt với hạt bắp, thịt kho tàu, bông cải xanh xào tỏi, lò vi sóng ‘ting’ một tiếng là xong, lập tức lại nóng hổi thơm phức ngay.

Khi so sánh mới thấy chênh lệch, lúc ấy mới từ thời Đường đến đây, ăn cơm nhà do Lưu Giai Dung nấu còn cảm thấy không ngon bằng đầu bếp trong phủ, cuối cùng ở ngoài ăn mấy ngày cơm hộp không khác gì thức ăn cho lợn, mới nhận ra bữa cơm hai món một canh đơn giản này quả thực giống như sơn hào hải vị.

Vì đi máy bay cộng thêm ngồi xe, Tang Doanh thấy hơi mệt, ăn xong tắm rửa rồi leo ngay lên trên giường, chiếc di động cài chế độ im lặng hoàn toàn bị ngó lơ.

Thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy, cô chợt hứng lên nhìn điện thoại thử xem, mới phát hiện trên đó lại có thêm hơn mười cuộc gọi nhỡ.

Tất cả đều từ hai người gọi đến, A Sam và Lục Hành.

Trong đó A Sam chiếm ba cuộc, còn Lục Hành ước chừng tám cuộc

Tang Doanh gọi lại cho A Sam trước, anh ta không có chuyện gì gấp, chỉ là nghe nói cô quay xong phim về rồi nên gọi điện tới hỏi thăm.

Hai người nói hết mấy phút đồng hồ, vừa mới ngắt điện thoại, đầu bên kia Lục Hành lại gọi đến.

Tang Doanh nhấn nút nghe điện.

“Sao cô lại không bắt máy!” Bên kia hỏi tội trước.

“Có việc gấp à?”

“Cô quên đã hẹn trước là đi ăn với tôi rồi hả!”

Đúng là quên mất. Tang Doanh ờ một tiếng, “Chừng nào thì anh rảnh?”

“Tôi đang ở dưới lầu nhà cô đây.”

Xem ý anh ta như là nếu cô còn không nhận điện thoại, anh ta sẽ trực tiếp lên lầu đập cửa.

Tang Doanh liền tới bên cửa sổ, cô kéo rèm ra nhìn xuống dưới, quả nhiên lại là chiếc Cadillac đồng bóng kia.

“… Biết rồi, chờ một lát, tôi thay đồ đã.”

Thay quần bò với áo thun xong rất nhanh, Lục Hành vừa thấy cô lại ăn mặc kiểu này, cũng lười châm chọc, lại không biết rằng Tang Doanh chính là nhìn thấy cái xe của anh ta mới ăn mặc như vậy – cùng ra ngoài với chiếc xe đồng bóng như vậy và chủ xe, mặc quá chính thức thì thành ra coi trọng anh ta quá.

“Bữa tiệc nhà anh sau đó thế nào?” Cô thuận miệng hỏi.

Lục Hành hừ nói, “Cô còn dám hỏi, bức họa kia là giả, ông nội tôi cực kì giận dữ, hại tôi cũng bị mắng một hồi!”

Tang Doanh tựa vào ghế nhìn dòng xe qua lại như nước chảy ở bên ngoài cửa xe, vẻ mặt nhàn nhã.

Lục Hành đợi nửa ngày, không nghe thấy cô trả lời, quay sang thì thấy sự chú ý của người ta vốn là không đặt trên người mình.

“Này!” Lục Hành tức giận, “Cô rốt cuộc có đang nghe tôi nói không đấy?”

“Tình huống mà anh nói không có khả năng phát sinh.” Tang Doanh chậm rãi nói, “Hoặc là anh đang nói dối, hoặc là ông cụ nhà anh không biết hàng, chỉ có hai khả năng này.”

Lục Hành nói: “Vì sao không có khả năng là cô nhìn sai?”

Tang Doanh cười nhạt: “Tôi chưa từng nhìn sai thứ gì bao giờ.”

Lục Hành bị giọng điệu ung dung nhẹ nhàng của cô làm nghẹn lời.

Đúng lúc đằng trước là đèn đỏ, anh ta không khỏi nghiêng đầu sang, tầm mắt rơi vào người Tang Doanh, chỉ cảm thấy cô gái này nhìn như rất đơn giản, lại như rất phức tạp, trên người dường như cất giấu hết bí mật này đến bí mật khác, khiến người ta không thể đoán trước.

Đang ngẩn người ra, chợt nghe Tang Doanh nói tiếp: “Tôi đoán anh đã kiếm được kha khá lợi ích từ buổi tiệc đó, không chỉ có được sự coi trọng của ông cụ nhà các anh, phỏng chừng còn được chỗ tốt gì nữa, chỉ dùng hai vai diễn nhỏ để trả ơn, có phải hơi keo kiệt không nhỉ?”

“Vậy cô muốn thế nào?” Lục Hành ngứa răng.

“Tạm thời còn chưa nghĩ ra, chẳng qua dù là chuyện khó khăn cỡ nào, với cậu Lục mà nói, cũng chỉ là một cái nhất tay thôi mà.” Gõ một gậy lại cho một quả táo, Tang Doanh rất am hiểu nguyên tắc khi phải cứng lúc phải mềm.

Quả nhiên, khóe miệng Lục Hành đã hơi nhếch lên.

Người khác sao chỉ nhìn thấy mỗi mặt ăn chơi trác táng của anh ta thế nhỉ, đây rõ ràng chỉ là một đứa trẻ đơn thuần mà, Tang Doanh cảm thán.

“Cô muốn ăn gì?” Tâm trạng phởn phơ, Lục Hành nhớ ra còn phải hỏi qua ý kiến của đối phương.

“Có gì giới thiệu không?”

“Món Ý đi, hồi trước cô đi với tôi không phải toàn thích ăn vậy sao.”

Trong trí nhớ Tang Doanh hiện ra mấy món ăn đó, lắc đầu: “Không phải sợi mì thì là nước sốt, nghèo nàn hết sức, không sắc không hương.”

“Món Hàn thì sao.”

“Cái thể loại bưng lên một đống món bên trong toàn là kim chi có màu sắc khác nhau?”

“… Món Nhật thế nào?” Lục Hành cao ngạo hiếm có lúc chu đáo hỏi ý kiến bạn gái như vậy, kết quả vừa hỏi thì đã va phải đá ngầm, bị đâm cho một mặt máu không.

“Dã man quá đi, ăn tươi nuốt sống, cũng dám tự xưng ẩm thực?”

“Vậy, rốt, cuộc, cô, muốn, ăn, thứ, gì?”

“Đường đường là Trung Hoa, các món ăn Quảng Đông, Hoài Dương, Sơn Đông, Bắc Kinh, Chiết Giang, không phải có rất nhiều lựa chọn sao?” Tang Doanh thả tay, nét mặt như muốn nói: anh trực tiếp chở đi ăn đồ Trung Quốc không phải được rồi hay sao, còn hỏi nhiều như vậy làm gì.

Chết tiệt, ông đây ngay từ đầu nên đưa cô đi ăn bánh nướng!

Lục Hành hung dữ quay xe, chạy thẳng tới một nhà hàng Quảng Đông gần đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.