Chương 620: Vẹn cả đôi đường
Đây là lần đầu Hirayama Jiro bị nhiều người nhìn chằm chằm cùng một lúc thế này, bất quá thì tâm lý của cậu ta khá mạnh, không vì vậy mà bị bối rối.
Đôi mắt Hirayama Jiro hơi trầm xuống, nói: “Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi bằng lòng từ bỏ cái tôi kiêu ngạo trước đây, trở thành một người đàn ông bình thường, làm một người dân tại Trung Quốc. Tôi bằng lòng dành cả đời cho cô ấy, vì cô ấy có thể làm những điều mà trước đây tôi không thích, cũng sẽ vì cô ấy mà dốc hết sức lực để làm thật tốt mọi thứ.”
Hốc mắt Mộc Nhược Na đỏ lên, cô vội vàng quay mặt đi để che đậy cảm xúc.
Cố Hề Hề mỉm cười: “Vậy hiện tại nếu có cơ hội đến quỳ gối trước mặt ba mẹ của Mộc Nhược Na để nhận sai, và đích thân nói lời cầu hôn thành ý, cậu làm được không?”
Đôi mắt Hirayama Jiro sáng lên: “Tôi có thể sao?”
Cố Hề Hề mỉm cười gật đầu: “Đến nhà dạm hỏi cầu hôn dĩ nhiên phải có trưởng bối đi cùng, nhưng người cầu hôn vẫn là cậu, nhất định phải chứng minh thành ý của mình. Tiếng Trung của cậu rất tốt nên hẳn là không có vấn đề gì về giao tiếp, giờ hãy đi dập đầu trước ba mẹ của Nhược Na và xin họ thứ lỗi về sự lỗ mãng của cậu, nói cho họ biết quyết tâm của cậu. Chúng tôi sẽ ở đây chờ tin tốt lành.”
Hirayama Jiro gật đầu thật mạnh rồi xoay người đi ra ngoài, cậu vừa đi thì đáy mắt Mộc Nhược Na trở nên khẩn trương bồn chồn.
Cố Hề Hề nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay của Mộc Nhược Na, an ủi: “Đừng lo, nếu cậu ta nghiêm túc với cậu, tự nhiên sẽ có cách để ba mẹ cậu an lòng. Đừng quên cậu ta là người rất thông minh nhạy bén.”
Mộc Nhược Na nghe vậy thì mới yên tâm được một chút.
Cố Hề Hề kéo tay Mộc Nhược Na, nhìn về phía vợ chồng ngài Hirayama và nói: “Giờ tôi xin giao cô con dâu này cho hai vợ chồng ngài, từ nay về sau chúng ta là người một nhà.”
Vợ chồng ngài Hirayama vui vẻ nói lời cảm tạ: “Phải, phải, cảm ơn Doãn thiếu phu nhân.”
Mộc Nhược Na đỏ mặt ngượng ngùng không biết nói gì, thật may vì phu nhân Hirayama tuy là người của tầng lớp quý tộc nhưng bà là người vô cùng dễ gần, bà chủ động nắm tay Mộc Nhược Na để trò chuyện, tiếng Nhật của Mộc Nhược Na không được tốt lắm nên cả hai người chỉ có thể nói chuyện vài câu đơn giản.
Tiểu Vương tinh ý nhận ra Cố Hề Hề hơi mệt mỏi nên nhanh chóng đỡ cô ngồi xuống.
Ngài Hirayama vui vẻ nói: “Lần này Jiro có thể thuận lợi cử hành hôn lễ ở Trung Quốc đều nhờ Doãn thiếu phu nhân, gia tộc chúng tôi sẽ ghi nhớ sự giúp đỡ của cô.”
Cố Hề Hề cười nói: “Đã là người một nhà thì không cần nói lời khách sáo, giờ ở đây không còn người ngoài, tôi không ngại nói với ngài một vấn đề. Tôi và Nhược Na có thành lập công ty, tuy chỉ là một công ty nhỏ nhưng hẳn ngài cũng hiểu chúng tôi có nguồn lực tài chính của riêng mình. Nói cách khác, một khi đã có Doãn gia hậu thuẫn thì dù việc kinh doanh không ổn định thì công ty của chúng tôi vẫn sẽ vượt qua. Cho nên ngài hoàn toàn không cần lo lắng Nhược Na sẽ ảnh hưởng đến Hirayama Jiro.”
Ngài Hirayama liền xua tay, nói: “Doãn thiếu phu nhân quá lời, chúng tôi đương nhiên không nghĩ vậy. Dù con dâu của chúng tôi không có tài sản gì cũng không sao, gia tộc Hirayama lo được, phụ nữ truyền thống ở Nhật Bản thậm chí còn không hề đi làm.”
Cố Hề Hề mỉm cười: “Ngài có tâm ý này thật là tốt, nhưng chúng tôi không phải kiểu phụ nữ sống lệ thuộc vào đàn ông. Không biết ngài có thể cho phép con dâu của mình ra ngoài xã hội để làm việc?”
Ngài Hirayama cười nói: “Đương nhiên, ở tổ chức Yamaguchi cũng có thành viên là nữ, chúng tôi vẫn luôn công bằng giữa nam giới và nữ giới.”
Cố Hề Hề gật gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, tôi chỉ hy vọng quan điểm giữa chúng ta không có sự khác biệt gì quá lớn. Chỉ cần chờ Hirayama Jiro xử lý xong vấn đề của cậu ấy thì mọi người có thể thương lượng về kế hoạch cho hôn lễ.”
…
Ở bên kia, Hirayama Jiro vừa vào nhà đã chạy đến quỳ xuống trước mặt vợ chồng giáo sư Mộc, một màn này khiến cả hai người hoảng hốt.
Giáo sư Mộc nghĩ thầm, mọi chuyện đều là tại cô con gái cưng của ông làm bậy, uống rượu thì thôi đi, còn lôi kéo con trai người ta vào phòng, mà vào phòng thì vào phòng, còn đem con trai người ta lên giường ăn sạch?
Mẹ Mộc thì lại có thái độ khác với giáo sư Mộc, bà nhìn thấy Hirayama Jiro quỳ đó, gương mặt thanh thoát, dáng vẻ đường hoàng, càng nhìn lại càng thích.
Mẹ Mộc kéo tay giáo sư Mộc qua một bên, nói nhỏ bên tai: “Ông nó này, thật ra tôi thấy thằng bé này không tệ. Nghe nói là một nhà khoa học, vậy chắc là cậu ta thông minh lắm, ngoại hình cũng được đó chứ, giờ cậu ta bằng lòng làm rể của chúng ta thì thôi đừng làm khó cậu ta nữa.”
Giáo sư Mộc thở dài: “Tôi đâu có dám làm khó cậu ta, tôi lo là lo nhà cậu ta làm khó chúng ta!”
Ai da, thật là gia môn bất hạnh!
Ngay lúc này, Hirayama Jiro vẫn quỳ gối nơi đó bỗng nhiên lên tiếng: “Ba, mẹ, con biết sai rồi!”
Vợ chồng giáo sư Mộc nghe mà giật cả mình, cậu ta… vừa gọi họ là gì chứ?
Chuyện còn chưa đâu vào đâu mà đã nhận cha mẹ vợ?
“Con biết lần này con tự ý quyết định mọi việc đã khiến hai người tức giận. Nhưng con thật lòng muốn kết hôn với Nhược Na. Con biết hai người không yên tâm vì con là người Nhật Bản, con bằng lòng từ bỏ quốc tịch Nhật Bản và nhập tịch Trung Quốc vì Nhược Na.” Hirayama Jiro dập đầu thật mạnh theo tư thế quỳ của người Nhật, tiếp tục nói: “Con xin thề trên danh dự của gia tộc Hirayama sẽ đối xử tốt với Nhược Na cả cuộc đời này, sẽ luôn tôn trọng và yêu thương cô ấy! Xin hai người hãy gả cô ấy cho con!”
Tiếng Trung của Hirayama Jiro rất tốt, từng lời nói ra đều sử dụng từ ngữ chuẩn mực, dù trước kia cậu ta có bất cần đời thế nào nhưng vào thời điểm này lại rất chỉn chu trong từng câu từng chữ.
“Con biết trước kia người muốn chọn Thượng Kha làm con rể, con thừa nhận mình có nhiều điểm không bằng Thượng Kha, con không phải học trò của người, không có gia thế tại Trung Quốc, không phải là thanh mai trúc mã với Nhược Na. Nhưng tình cảm vốn không phụ thuộc vào những điều đó, từ nhỏ con chưa bao giờ nghĩ đến tình yêu, càng chưa biết yêu ai. Từ lúc gặp Nhược Na, con mới biết cái gì gọi là rung động, cũng hiểu cái gì gọi là trách nhiệm. Con không biết người khác hiểu thế nào về trách nhiệm, nhưng với con, trách nhiệm chính là mỗi một ngày đều mang đến niềm vui cho Nhược Na, để cô ấy không bao giờ phải buồn phiền.”
“Con là một chuyên gia hoá sinh, nghiên cứu rất nhiều thứ. Nhưng bây giờ điều quan tâm duy nhất của con là giúp Nhược Na nghiên cứu về mỹ phẩm làm đẹp, với con thì việc ở rể hay việc phải làm nhân viên của vợ mình đều không có gì là không tốt. Ở Nhật Bản, con chính là một kẻ khác người dị hợm, con hoàn toàn không có tính gia trưởng của đàn ông Nhật Bản. Mong ba mẹ hãy vì thành ý này của con, cũng như vì con có ngoại hình và chỉ số thông minh không tệ, xin hai người hãy gả con gái cho con.” Hirayama Jiro dập đầu sát đất và nói.
Vợ chồng giáo sư Mộc thiếu chút nữa là bật cười, trước giờ chứng kiến nhiều cảnh cầu hôn nhưng chưa bao giờ thấy một màn cầu hôn ngây ngô thế này, chàng trai này thành thật quá mức rồi. Vẻ mặt giáo sư Mộc đã thoải mái hơn rất nhiều, hành động của Hirayama Jiro thật sự đã thuyết phục được ông. Hai vợ chồng ông nhìn nhau rồi cùng bước tới đỡ Hirayama Jiro đứng lên.
Giáo sư Mộc cười nói: “Nếu cậu đã có thành ý như vậy, tôi muốn không đồng ý cũng không được. Đứng lên đi, không cần quỳ nữa. Mọi người đã nói rõ mọi chuyện, chỉ cần hai đứa hạnh phúc thì ông bà già như chúng ta không có gì là không bằng lòng. Đúng lúc ba mẹ cậu đang ở đây thì hãy chọn ngày để bàn về hôn lễ đi.”
Nghe được giáo sư Mộc đồng ý thì Hirayama Jiro mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên, bất quá cậu vẫn nhớ lời của Cố Hề Hề, không được thể hiện sự đắc ý thái quá.
Hirayama Jiro lập tức nói: “Dạ, con sẽ mời ba mẹ qua đây để cùng bàn về hôn sự.”
Nhìn Hirayama Jiro hoan hỉ chạy đi, giáo sư Mộc thở dài một tiếng, quay sang nói: “Bà nó này, con gái chúng ta cuối cùng phải lấy chồng rồi…”
Ánh mắt mẹ Mộc hoe hoe đỏ: “Cũng phải gả nó đi thôi, sắp ba mươi rồi còn gì!”
Hai vợ chồng nhìn nhau mỉm cười.
Hirayama Jiro hồ hởi cùng vợ chồng ngài Hirayama quay lại nhà Mộc gia để trò chuyện và thương lượng việc tiến hành hôn lễ. Tuy rằng bất đồng ngôn ngữ nhưng có chuyên gia phiên dịch Cố Hề Hề ở đây thì chỉ là chuyện nhỏ.
Giáo sư Mộc chứng kiến khả năng ngôn ngữ tinh thông của Cố Hề Hề thì càng thêm hâm mộ Vân gia, cảm giác con gái của ông được trở thành bạn thân của Cố Hề Hề cũng là một niềm kiêu hãnh.
Sau khi bàn bạc ổn thỏa thì cả hai gia đình đã quyết định nhanh chóng tổ chức hôn lễ, sẽ thành hôn cùng một ngày với Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề phấn khích gọi điện thoại ngay cho Doãn Tư Thần, kể hết với anh đầu đuôi mọi chuyện.
Nghe giọng nói vui vẻ của Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần nở nụ cười dịu dàng: “Vợ anh là giỏi nhất! Chúng ta cử hành hôn lễ cùng một ngày là ý kiến rất hay. Nhưng vợ này, còn Mặc Tử Huyên và Cảnh Dung nữa, chờ anh xong việc thì chúng ta có lẽ nên đến Anh quốc một chuyến. Nếu có thể thuyết phục được Mặc gia và Cảnh gia để tất cả chúng ta cử hành hôn lễ chung một ngày không hay hơn sao?”
Cố Hề Hề hưng phấn nói: “Đúng vậy, đúng vậy! Em cũng định như vậy! Tư Thần, anh thật là tốt! Anh cũng nghĩ đến ý này y như em!”
Doãn Tư Thần mỉm cười, không nói gì. Anh không phải là nghĩ đến, mà anh đã đoán được Cố Hề Hề sẽ làm như vậy, cho nên anh mới chủ động gợi ý để dỗ cho vợ anh vui vẻ, còn việc có cử hành hôn lễ cùng người khác hay không thì anh đều không quan tâm, bởi vì có thể có chú rể nào đẹp trai hơn anh sao?
Edited by Airy
Beta by Airy