Chương 615: Mộc Nhược Na khó xử
Cố Hề Hề ngẫm nghĩ một chút, tình cảnh hiện tại của Mộc Nhược Na đúng là khá thảm.
Tuy giáo sư Mộc không phải quá tức giận, nhưng quả thật ông rất quý Thượng Kha, nếu không thì ngày xưa đã không ra sức tác hợp Thượng Kha và Mộc Nhược Na, dĩ nhiên ông làm vậy không phải vì ham muốn tài phú của Thượng gia, chỉ là đơn thuần cảm thấy quý mến cậu học trò này và tin rằng đây là người phù hợp với con gái của ông. Hơn nữa lúc ấy biểu hiện của Thượng Kha rất được lòng giáo sư Mộc, nên xem như Mộc gia đã chọn Thượng Kha làm con rể.
Chỉ là sau này nhiều chuyện liên tục xảy ra nên giáo sư Mộc mới phải nghĩ ngợi. Nếu Thượng Kha chỉ âm thầm thôi, có lẽ giáo sư Mộc không chừng đã đồng ý để Mộc Nhược Na và Hirayama Jiro quen nhau, nhưng Thượng Kha lại rầm rộ lên tiếng muốn theo đuổi Mộc Nhược Na lần nữa nên giáo sư Mộc lại hy vọng con gái và cậu học trò ông yêu thích có thể thành đôi.
Mà nếu vậy thì Hirayama Jiro làm sao bây giờ?
Khó trách Mộc Nhược Na phiền não.
Mặc Tử Huyên vừa nhâm nhi điểm tâm vừa nói: “Tôi bị cậu ấy than thở phiền muốn chết, cho nên mới tới đây gặp cậu để than lại, cậu xem có cách nào giúp cậu ấy không, tôi cũng muốn lắm mà không có cách nào hết!”
Cố Hề Hề bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi có thể có cách nào?”
Nói xong, Cố Hề Hề liền đoạt lại dĩa điểm tâm từ tay Mặc Tử Huyên, đây là điểm tâm an thai mẹ chuẩn bị cho cô cơ mà.
“Hirayama Jiro là cậu dẫn về đây, đương nhiên cậu phải chịu trách nhiệm.” Mặc Tử Huyên đoạt lại vài phần bánh điểm tâm, hừ hừ, người gì mà nhỏ mọn.
Cố Hề Hề ngả người trên ghế sofa, đưa khay điểm tâm đang ăn dở cho Mặc Tử Huyên, nói: “Là tôi dẫn về thật, nhưng tôi không phải mẹ cậu ta! Tôi biết quản thế nào?”
Nói đến đây, Cố Hề Hề lập tức đứng lên: “Đúng, chuyện của con cái để mẹ giải quyết không tốt hơn sao?”
Không đợi Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên phản ứng thì Cố Hề Hề liền gọi Tiểu Vương đến: “Đưa cho chị điện thoại, phải gọi cho ngài Hirayama.”
Mộc Nhược Na cùng Mặc Tử Huyên bốn mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn Cố Hề Hề, từ khi nào mà cô trở nên dạn dĩ và bá đạo vậy?
Đầu dây điện thoại vừa có tín hiệu thì Cố Hề Hề đã nghe thấy thanh âm của ngài Hirayama: “Vân nhị tiểu thư, ngại quá, mấy ngày nay làm phiền cô không ít. Nghe nói đã là sinh nhật của cô, nhà tôi quyết định gửi tặng cô một món quà, chắc là đang trên đường vận chuyển, mong cô chờ thêm vài ngày để quà được chuyển tới.”
Thôi xong rồi, cô đang định đòi gia tộc Hirayama xử lý chuyện cậu con trai cưng của họ, giờ thì không nói được gì nữa.
Cố Hề Hề trầm trầm giọng, nói: “Ngài Hirayama thật khách khí! Tôi hôm nay gọi đến là muốn hỏi chuyện một chút, không biết phu nhân của ngài có thời gian không?”
Những chuyện thế này cứ để chị em phụ nữ thương lượng với nhau, đàn ông tốt nhất đứng qua một bên.
Ngài Hirayama hơi ngạc nhiên, nhưng trả lời rất nhanh: “Đương nhiên.”
Điện thoại chuyển đến một người phụ nữ Nhật Bản, đối phương mở miệng nói chuyện rất hồ hởi: “Doãn thiếu phu nhân, thật là ngưỡng mộ đã lâu.”
Cố Hề Hề hơi cứng họng: “Phu nhân Hirayama, xin chào.”
Phu nhân Hirayama rất từ tốn nhẹ nhàng, mỗi câu nói đều sử dụng kính ngữ khiến Cố Hề Hề ngượng ngùng. Tốt xấu thì cô cũng cùng độ tuổi với con trai của bà, mà giờ nghe nhiều kính ngữ vậy không sợ tổn thọ sao?
Cố Hề Hề mở loa ngoài nên Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên nghe cuộc nói chuyện rất rõ, thấy Cố Hề Hề đỏ hồng cả mặt vì ngượng mà hai người thiếu chút nữa bật cười.
“Chuyện đó… phu nhân Hirayama, là thế này, tôi muốn nói với ngài về chuyện của Hirayama Jiro…” Cố Hề Hề chưa nói xong thì đối phương đã xin lỗi tới tấp.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi cô, đã khiến cô gặp phiền toái! Tôi sẽ lập tức gửi đến tài khoản của Jiro một số tiền làm quà tặng cho con dâu tương lai, xin đừng lo lắng, gia tộc Hirayama sẽ không để thiếu sót chuyện gì. Mà dù gia tộc Hirayama không lo được thì nhà mẹ đẻ của tôi cũng sẽ lo. Xin Doãn thiếu phu nhân đừng từ chối.” Phu nhân Hirayama rối rít nói.
Cố Hề Hề há hốc mồm hết biết nói gì.
Này, tôi đâu có gọi đòi tiền đâu!
“Là thế này, ngài có thể khuyên bảo Hirayama Jiro một chút, nói cậu ta đừng có tuỳ hứng quá…” Cố Hề Hề cố gắng nói ra nhưng lại bị lời xin lỗi của đối phương cắt ngang.
Lễ tiết của người Nhật đôi khi khiến người ta chịu không nổi mà.
“Phu nhân Hirayama!” Cố Hề Hề không nhịn được nữa, cô cao giọng hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, phu nhân có thể quản được con của mình hay không?”
Trầm mặc thật lâu, phu nhân Hirayama mới chậm rãi nói: “Doãn thiếu phu nhân, cô cảm thấy nếu tôi quản được thì nó còn có thể trở thành chuyên gia hoá sinh sao?”
“…”
Cả hai bên đều im lặng đến dị thường.
Thật lâu sau Cố Hề Hề mới mở miệng: “Vâng, tôi đã biết.”
“Chúng tôi sẽ bồi thường tiền.” Phu nhân Hirayama nói thêm.
“Vậy cũng được, nhớ bồi thường nhiều một chút.” Cố Hề Hề nói câu cuối: “Hẹn gặp lại.”
Cúp điện thoại, vốn dĩ còn đang buồn bực thì bây giờ Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên lại cười hổn hển đến chảy nước mắt.
“Ha ha ha… cười chết tôi luôn!” Mặc Tử Huyên cười lớn: “Hề Hề, cậu ghê thật! Phục cậu luôn đấy!”
Mộc Nhược Na cũng ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Cười thì cười đi!” Cố Hề Hề bất đắc dĩ đưa điện thoại cho Tiểu Vương, xoa xoa huyệt thái dương mà nói: “Đó, tôi không có cách! Mẹ người ta còn không quản được mà! Bất quá nói cũng đúng, thân là thành viên quan trọng của tổ chức Yamaguchi mà lại có một đứa con là chuyên gia hoá sinh, không những vậy còn là một chuyên gia hoá sinh bất trị. Chuyện này nói ra chắc không ai tin.”
Mộc Nhược Na cố nén cười nói: “Phải có cách nào chứ?”
Cố Hề Hề chống cằm nói: “Cẩn thận nghĩ lại thì Hirayama Jiro đâu có gì không tốt, chỉ có tội là khiến người ta không có cảm giác an toàn.”
Hả, đây là lời khen sao?
Cố Hề Hề nói thêm: “Thôi cứ vậy đi, khi trở về thành phố N thì tôi sẽ đi cùng cậu. Hy vọng có tôi thì giáo sư Mộc sẽ không quá nặng lời với cậu, ít ra tôi cũng là giám đốc học viện mà.”
Mặc Tử Huyên gật đầu nói: “Ý này hay đó, có Hề Hề đi cùng thì ba cậu sẽ nể mặt Doãn gia với Vân gia mà không quá nặng lời. Diễn biến sau này thì cậu phải dựa vào bản thân thôi.”
Cố Hề Hề nói: “Đúng vậy, chuyện này nói trắng ra vẫn phải do cậu. Nếu cậu và Hirayama Jiro thật sự muốn ở bên nhau thì phải cố gắng.”
“Nhược Na, cậu và Hirayama Jiro nghiêm túc thật sao?” Mặc Tử Huyên hỏi.
Mộc Nhược Na ngồi ngây ngốc, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Cứ xem là vậy đi.”
“Xem là vậy đi?” Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên đồng thanh: “Rốt cuộc cậu có nghiêm túc không?”
“Chúng tôi ở bên nhau khá ổn, rất hài hoà.” Mộc Nhược Na hơi hơi suy tư, nói: “Ngoài việc cậu ta nhỏ hơn tôi bốn tuổi thì tôi không có gì là không hài lòng. Nhưng là nhà tôi…”
Cố Hề Hề xua xua tay: “Được rồi, chúng tôi hiểu rồi. Chuyện này tôi sẽ giúp cậu, nhưng kết quả cuối cùng là do hai người.”
“Để từ từ tính đi. Cậu và Doãn Tư Thần, Tử Huyên và Cảnh Dung phải trải qua rất nhiều chuyện, từng bước từng bước mới đi đến kết quả. Tôi cũng phải đi từng bước thôi.” Mộc Nhược Na dựa người vào ghế sofa, đổi đề tài: “Nói xem, cậu chọn lựa ra sao rồi? Kế hoạch chọn em dâu của cậu tiến hành tốt đẹp không?”
Nghe nhắc đến chuyện của mình thì Mặc Tử Huyên hơi hơi mỉm cười, một nụ cười thay cho cả cảnh xuân tươi đẹp, cô vốn có ngoại hình nhu mì yểu điệu, nụ cười này quả thật dễ khiến người ta bị mê hoặc.
Mặc Tử Huyên tiếp lời: “Phải chọn thật kỹ vào, mà thật ra chọn đại cũng không sao, làm gì có ai đủ bản lĩnh đấu với Doãn gia đại thiếu phu nhân? Chưa nói đến Doãn gia hiện tại là của Hề Hề và Doãn Tư Thần, Doãn Tư Dược chỉ là con vợ lẽ, mà dù Doãn Tư Dược có là con vợ cả thì cô em dâu kia cũng không vượt qua được vị trí của Hề Hề! Đến lúc đó không phải tuỳ ý Hề Hề muốn nhào nắn sao thì nhào à?”
“Thôi đi, đừng có huỷ hoại hình tượng của tôi, tôi là người tốt mà.” Cố Hề Hề lấy tay điểm vào trán của Mặc Tử Huyên: “Cậu xem lại mình đi, vẻ ngoài thì như thiên sứ thanh khiết, vậy mà ngấm ngầm liên minh báo thù, trái tim cậu ghê thật! Nhìn Nhược Na kìa, người ta tốt xấu cũng là cúp G đấy!”
“Cút cút cút, lại chĩa sang tôi?” Mộc Nhược Na trợn tròn mắt nói: “Tôi tuy là cúp G nhưng tâm hồn tôi rất bé bỏng thuần khiết!”
“Xì!” Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên đồng thanh: “Ai tin được!”
Cố Hề Hề nghỉ ngơi trong chốc lát thì lại có một nhóm cô gái đến thăm hỏi tặng quà, Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên ngồi lại để giúp cô lựa chọn.
Cố Hề Hề nhìn các cô gái ngồi đối diện, quay đầu nói nhỏ với hai người bạn của mình: “Này, hai cậu nói xem chúng ta giống mấy nhân vật trong phim cổ trang không, giống thái hậu đang tuyển phi cho vua đó?”
Thái hậu…?
Hề Hề, cậu lại đây, tôi hứa sẽ không đánh chết cậu! Trông chúng tôi già cỡ thái hậu sao?
…
Sau vài ngày nhộn nhịp thì yến tiệc đã chính thức kết thúc, tất nhiên chỉ là yến tiệc ở thành phố K. Doãn Tư Thần sốt sắng thu dọn hành lý quay về thành phố N, chuẩn bị một yến tiệc thứ hai cho Cố Hề Hề ở nơi này. Vân gia lại nói một năm không nên tổ chức tiệc sinh nhật đến hai lần, vậy nên yến tiệc lần này ở Doãn gia trở thành tiệc mừng Doãn gia đại thiếu phu nhân có thai, cũng nhân dịp để chọn hôn thê cho Doãn nhị thiếu.
Những gia đình chủ động để có được thiệp mời của Doãn gia nhiều đến mức bao phủ hết cả thành phố N. Có nhiều người không hiểu chuyện lại tìm đến Vân gia để nhờ vả nhằm có được thư mời, rốt cuộc tự làm bản thân mất mặt. Bất quá thì bọn họ tìm cớ đi tặng quà mừng cũng không ai từ chối.
Cố Hề Hề vừa trở về đại trạch Doãn gia thì Doãn lão phu nhân đã chống trượng ra chào đón, bà cười ha hả, nói: “Được được được, con chính là đại công thần của Doãn gia. Chỉ cần con sinh ra đứa bé này, bà sẽ đem cổ phiếu tặng cho nó.”
Cố Hề Hề chưa kịp từ chối thì Doãn lão phu nhân đã quay sang nói với Doãn Tư Thần: “Không phải con đã cầu hôn sao? Còn không mau chuẩn bị hôn lễ? Lần này Doãn gia nhất định sẽ chuẩn bị một hôn lễ thật long trọng cho Hề Hề.”
Edited by Airy
Beta by Airy