Thiểm Hôn Tổng Tài Khế Ước Thê

Chương 611: Chap-611




Chương 611: Tiệc sinh nhật long trọng

Nghĩ đến truyện này thì Mộc Nhược Na không còn tâm trạng ăn uống: “Đau đầu thật đấy, ba tôi mà biết tôi tìm cho ông ấy một chàng rể Nhật Bản có khi nào sẽ đánh chết tôi không?”

Cố Hề Hề cười hì hì nói: “Có đánh chết cậu không thì tôi không biết, nhưng tôi chắc chắn sẽ đi xem!”

“Cậu cút đi!” Mộc Nhược Na hung hăng đẩy trán Cố Hề Hề: “Người khác gặp nạn mà cậu vui sướng vậy hả? Vô nhân tính!”

Cố Hề Hề càng cười phá lên.

Mặc cho bên ngoài tất bật nhộn nhịp thì bên trong đây lại an tĩnh như thể cách biệt thế ngoại.

Ngày sinh nhật cuối cùng đã đến.

Từ sáng sớm thì Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên đã ở trong phòng cùng với Cố Hề Hề. Người hầu bưng trà khai vị và mang điểm tâm đến cho Cố Hề Hề ăn sáng, sau đó giúp cô bận lễ phục váy dài mà Vân lão phu nhân đã tặng.

Chuyên viên trang điểm dựa theo bộ lễ phục đã trang điểm cho Cố Hề Hề theo phong cách cổ điển, tương xứng với trang sức và phụ kiện tinh giản trên tóc tạo nên hình ảnh thanh thoát nền nã của một tiểu thư thời kỳ dân quốc.

Mặc Tử Huyên lên tiếng tán thưởng: “Thời còn trẻ Vân lão phu nhân từng du học ở nước Áo, bà đã làm dấy lên làn sóng cuồng đồ Trung Quốc ở đó. Bộ váy này là lão phu nhân đã bận vào dịp sinh nhật lần thứ 18 của bà, được đặt thiết kế riêng. Giờ nhìn lại mới thấy dù đã trải qua rất nhiều năm tháng và bao thế hệ thì nó vẫn không mất đi vẻ đẹp vốn có.”

Mộc Nhược Na nhịn không được mà suýt xoa: “Đúng vậy, nếu không phải biết hôm nay là tiệc sinh nhật, tôi còn tưởng mình lạc vào đoàn phim! Hề Hề, sinh nhật lần này của cậu đặc biệt thật!”

“Sao lại không đặc biệt được?” Mặc Tử Huyên tiếp lời: “Đây là lần đầu Hề Hề được tổ chức sinh nhật ở Vân gia, Vân gia đang muốn bù đắp lại những gì Hề Hề đã mất mát trong 28 năm qua.”

Cố Hề Hề thở dài: “Tôi cảm thấy tiệc sinh nhật lần này long trọng quá mức, bất quá nếu ba mẹ đã muốn vậy thì tôi cũng để tuỳ họ quyết định. Chuyện là tôi muốn nhờ hai cậu hôm nay nhìn giúp tôi xem có thấy được cô gái nào phù hợp với Tư Dược thì nói tôi một tiếng.”

“Xem chị dâu nhà người ta kìa, tôi còn tưởng cậu là mẹ ruột của anh ta đó!” Mộc Nhược Na trợn tròn mắt: “Còn chưa bước qua cổng chính nhà người ta đã phải nhọc lòng lo lắng rồi.”

Mặc Tử Huyên tiếp lời: “Đúng, hiện tại cậu là đại thiếu phu nhân của Doãn gia, địa vị này không thể phủ nhận, có rất nhiều phụ nữ đang mỏi mắt chờ mong được lọt vào mắt xanh của cậu để gả vào Doãn gia. Mấy hôm nay tôi và Nhược Na được người ta tặng quà liên tục để nhờ chúng tôi nói lời hay trước mặt cậu, cậu nói xem, chúng tôi có thể giúp cậu thế nào đây?”

Cố Hề Hề nói: “Sao lại không? Nếu họ đã gửi quà thì hai cậu cứ nhận. Tặng quà và có được kết quả hay không là hai việc khác nhau mà, đúng không?”

Mặc Tử Huyên bất đắc dĩ lắc đầu: “Chúng tôi đâu có nhàn hạ vậy!”

Cố Hề Hề nghĩ nghĩ: “Cũng phải, giờ hai người đang trong thời kỳ ngọt ngào, thời gian tình tứ còn không đủ thì làm sao giúp tôi được?”

Mặc Tử Huyên và Mộc Nhược Na cùng nhéo má Cố Hề Hề: “Lại nói bậy! Nhéo này!”

Cả ba người nhịn không được mà bật cười thành tiếng.

Gần đến giờ khai tiệc, có người hầu đến mời Cố Hề Hề bước ra. Cố Hề Hề nắm lấy tay Mặc Tử Huyên và Mộc Nhược Na ra bên ngoài, vừa ra khỏi cửa thì đã thấy khách khứa chật ních sân.

Ngước mắt nhìn lên, Cố Hề Hề lập tức nhìn thấy Doãn Tư Thần một thân đĩnh bạt đứng đó không xa, đang mỉm cười dịu dàng nhìn cô. Cô nhìn anh một lúc rồi mới chậm rãi bước đến cạnh vợ chồng Vân lão gia.

Vân lão gia là bậc đại trí thức, tài hoa hơn người, bài diễn văn cảm ơn quan khách cùng tuyên bố lý do bữa tiệc đã khiến tất cả những người có mặt ở đây phải nín thở chăm chú lắng nghe.

Chờ ông cảm ơn xong, Cố Hề Hề xoay người bước đến trước bồ đoàn (*), quỳ xuống lạy tổ tiên và hành lễ với Vân lão phu nhân, vợ chồng Vân lão gia và cô cô Vân Tiêu Tình.

(*) Bồ đoàn: còn gọi là tọa bồ đoàn, một dụng cụ dùng để ngồi, thường được dồn bằng bông gòn và bọc bằng một lớp vải.

Sau cùng Cố Hề Hề để Vân phu nhân và Giản Tiếu ngồi ở hàng ghế trên, dập đầu lạy hai người họ rồi lấy hai chiếc túi thêu Tô Châu từ khay, cung kính đưa cho cả hai người, nhẹ giọng nói: “Con cảm thấy mình hạnh phúc hơn rất nhiều so với người khác, con có cả hai người mẹ thương yêu con. Con cũng may mắn hơn người khác bởi cả hai người mẹ của con vẫn khoẻ mạnh. Hai mươi tám năm trước, một người mẹ đã cho con sinh mệnh, một người mẹ cho con tương lai. Bây giờ con đã làm mẹ, con hiểu ý nghĩa việc làm mẹ là như thế nào. Ngày con sinh ra đời chính là ngày mẹ phải chịu khổ, ngày này hai mươi tám năm trước là ngày mẹ phải liều cả mạng sống để sinh ra con, ngày này hai mươi tám năm trước là ngày mẹ phải gánh nặng cuộc đời nuôi con.”

“Từ một năm trước con đã âm thầm chuẩn bị món quà này cho hai người. Con không được khéo tay như mẹ, không biết may quần áo đẹp, con chỉ có thể tìm lại tất cả những tấm ảnh của mình từ nhỏ đến lớn làm thành album kỷ niệm trưởng thành. Mẹ, dù sau này như thế nào đi nữa, con vĩnh viễn là con gái của hai người. Con yêu cả hai người!” Cố Hề Hề chân tình trìu mến nhìn Vân phu nhân và Giản Tiếu.

Vân phu nhân và Giản Tiếu ngồi ở ghế đã khóc như mưa, nấc nghẹn không thành tiếng.

Trong các vị khách tham dự không rõ ai là người vỗ tay trước, chỉ biết sau đó tất cả đồng loạt sôi nổi vỗ tay theo. Ở thời đại bộn bề lo toan như hiện nay thì những nghi lễ chuẩn mực đã dần bị mai một, Vân gia lại là một gia tộc khuôn mẫu hoàn hảo trong việc bảo tồn các lễ nghi, giữ gìn trọn vẹn hiếu đạo.

Lời nói của Cố Hề Hề đơn giản, không quá hoa mỹ, cô trước giờ không phải người quá khoa trương trong lời nói nhưng luôn một lòng hiếu thuận. Cô dập đầu trước hai người mẹ, khiến cả Vân phu nhân và Giản Tiếu đều phải đứng lên để dìu cô dậy, cả ba mẹ con ôm chầm lấy nhau. Dù là mẹ ruột Vân phu nhân hay mẹ nuôi Giản Tiếu cũng đều thật lòng yêu thương cô.

Giản Tiếu đã vì Cố Hề Hề mà trả giá cả một đời hạnh phúc và sức khỏe của bản thân, ân tình này Cố Hề Hề cả đời cũng không thể báo đáp, nhưng Giản Tiếu lại thấy mãn nguyện vô cùng. Tuy bà không thể có con, nhưng bà cảm thấy mọi thứ đã quá đủ với bà.

“Được rồi, con ngoan…” Môi Giản Tiếu khẽ run run: “Con không chê mẹ là mẹ đã rất vui rồi!”

“Mẹ…” Cố Hề Hề nhẹ nhàng ôm lấy Giản Tiếu, tựa đầu vào vai bà: “Con hy vọng sau này mẹ sẽ luôn sống vui vẻ. Mẹ, mẹ xem hai thằng cháu ngoại của mẹ kìa, chúng lớn rất nhanh, bà ngoại phải may quần áo liên tục cho chúng mới được, hai thằng khỉ nhỏ đó còn muốn một ngày thay đến mấy bộ đồ!”

Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu đứng bên cạnh biết bà ngoại có bệnh trầm cảm, hẳn là mommy đang cố gắng an ủi xoa dịu bà ngoại, cả hai liền phối hợp nói: “Bà ngoại, bà thấy quần áo này tụi con bận đẹp không? Tụi con rất thích đồ bà ngoại may, đẹp hơn cả đồ daddy mua luôn! Sau này mỗi ngày bà ngoại đều may áo mới cho tụi con được không?”

Daddy ơi, vì an ủi bà ngoại nên phải để daddy chịu thiệt rồi!

Doãn Tư Thần tức thì cảm thấy tủi thân vì hai cậu con trai của anh.

Giản Tiếu nghe Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu nói thì liền nín khóc và mỉm cười: “Được, chỉ cần hai đứa không chê thì năm nào bà ngoại cũng may quần áo mới cho hai đứa!”

Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu cùng lắc đầu: “Đương nhiên không chê ạ!”

Sau khi thực hiện xong nghi lễ, Cố Hề Hề lau khô nước mắt và trở lại phòng trong thay một bộ lễ phục khác, chính thức đi tiếp đón các vị khách.

Cô khoác tay đi cùng Vân lão gia gặp gỡ các vị khách nam, tuy những người này đều đến vì nhận được thiệp mời từ Vân gia, nhưng họ cũng không kênh kiệu, ngược lại rất khiêm tốn lễ độ chào hỏi Cố Hề Hề.

Đến khi Cố Hề Hề bước đến trước mặt Doãn Tư Thần, anh thấp giọng nói nhỏ bên tai cô: “Lát nữa sẽ có một bất ngờ cho em.”

Không đợi cô kịp phản ứng thì anh đã lùi về sau giữ khoảng cách.

Cố Hề Hề muốn hỏi rõ anh định làm gì, bất quá các vị khách cứ xuất hiện liên tục, thế là cô phải chào hỏi họ trước.

Đêm hôm nay Mặc Tử Hân khoác lên người bộ âu phục màu xám bạc, đi bên cạnh là một phụ nữ mặc váy dạ hội kiểu xẻ ngực rất quyến rũ. Cố Hề Hề nhìn thấy Mặc Tử Hân đi cùng một cô bạn gái thì lập tức mỉm cười, cô thật sự rất mừng cho anh. Mặc kệ thế nào thì cô đều hy vọng anh hạnh phúc, không nên chấp nhất với tình cảm sai lầm nữa.

Anh đã sai hai kiếp người, không nên tiếp tục cố chấp.

“Hề Hề, sinh nhật vui vẻ.” Giọng nói Mặc Tử Hân trầm ấm dịu dàng mang theo thâm tình bên trong, lại phải cật lực ra vẻ bình thản.

Dư Khiết đứng bên cạnh nhịn không được mà khẽ siết chặt bàn tay, hoá ra người đàn ông này lại có lúc ôn nhu đến như vậy, đáng tiếc, sự ấm áp của anh chỉ dành cho một người phụ nữ duy nhất. Người đó không phải là Dư Khiết cô.

“Cảm ơn. Tử Hân, em rất vui khi anh có thể tới. À, em rất thích món quà của anh.” Cố Hề Hề mỉm cười, nụ cười thanh triệt trong trẻo: “Em hy vọng anh có thể hạnh phúc.”

“Sẽ như vậy.” Mặc Tử Hân mỉm cười gật đầu, đôi mắt màu lam nhu tình nhộn nhạo.

Bên cạnh đó là Tưởng Dật Hải, vẫn phong thái ôn nhuận cao quý.

“Hề Hề, sinh nhật vui vẻ.” Tưởng Dật Hải mỉm cười ôn hoà: “Chỗ hoa em gửi tôi đã nhận được, chúng ta giờ là người nhà rồi nên chắc tôi không cần trả tiền em nhỉ?”

Cố Hề Hề bĩu môi: “Anh họ keo thật! Không biết chị dâu họ tương lai có chịu nổi không!”

Tưởng Dật Hải cười cười, lấy tay véo nhẹ vào chóp mũi của cô: “Chọc em thôi, tôi sẽ trồng một cây Lan Quân Tử và sẽ gửi cho em sau.”

“Thật không? Cảm ơn anh nhiều!” Ánh mắt Cố Hề Hề sáng lên: “Em rất thích món quà này!”

“Này này, cô nói vậy làm tôi đau lòng đó! Vì sinh nhật của cô mà Nhược Na đã vét sạch kho tiền nhỏ bé của tôi!” Cảnh Dung không phục chen ngang: “Huyên Huyên nhà tôi thấy vậy cũng không ngăn cản! Này này,

Hirayama Jiro, nên quản người phụ nữ của cậu kỹ vào!”

Hirayama Jiro trưng ra bộ mặt như chuyện không liên quan gì đến mình, hôm nay cậu đã bận một bộ âu phục chỉnh trang, không bận kiểu áo thun có nón như mọi khi nữa, quả nhiên trông có một phong cách nam tính hơn hẳn.

Mộc Nhược Na lên tiếng: “Sao? Ý kiến gì? Anh bắt cóc Huyên Huyên mà tôi còn chưa nói gì! Lấy chút tiền thôi là anh hời quá rồi!”

Mặc Tử Huyên tỏ vẻ như không nghe không biết gì, chị em tốt và chồng cãi nhau thì đương nhiên cô phải đứng về phía chị em tốt rồi.

Mộc Nhược Na kéo tay Cố Hề Hề, đưa cho cô một món đồ: “Thượng Kha gửi cho cậu, anh ta không đến được đến nhờ tôi chuyển giúp, nói là cảm ơn cậu thời gian qua.”

Edited by

Alice & Nish

Beta by Airy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.