Chương 601: Nhiệm vụ đầu tiên
Doãn Tư Thần nói với Cố Hề Hề: “Lại đây, anh chỉ em một chiêu để nhận biết phương hướng khi đi dã ngoại.”
Cố Hề Hề nghe vậy lập tức bước đến, nhìn Doãn Tư Thần giống như đang chơi đùa với chiếc đồng hồ trên tay.
“Em nhìn đi, chúng ta sẽ xoay kim giờ chĩa vào hướng mặt trời, sau đó xem từ tâm đồng hồ kéo lên số 12 trên mặt đồng hồ hợp với kim giờ có góc như thế nào, tiếp theo chia góc này làm hai và đánh dấu lại, nối tâm đồng hồ với điểm chia đôi góc vừa đánh dấu sẽ ra đường thẳng bắc – nam.” Doãn Tư Thân hơi xoay người và chỉ về một hướng: “Đây là hướng nam, chúng ta đi hướng này sẽ nhanh hơn.”
Cố Hề Hề há hốc miệng: “Hay quá!”
“Đương nhiên.” Doãn Tư Thần vô cùng đắc ý: “Chúng ta phải nhanh lên, Mặc Tử Huyên xuất thân trong gia đình quân nhân thì chắc chắn sẽ nằm lòng những kiến thức này. Cảnh Dung dù vụng về cỡ nào thì bên cạnh anh ta cũng là một quân sư rất giỏi.”
Cố Hề Hề gật gật đầu tán đồng.
Còn phía bên kia, Mặc Tử Huyên vừa đang phán đoán phương hướng vừa đi, Cảnh Dung bên cạnh vẻ mặt mờ mịt: “Chúng ta cứ đi như vậy thật sự không có vấn đề gì sao? Thật sự không thể dùng cách khác được sao?”
“Lắm lời!” Lông mày Mặc Tử Huyên dựng ngược lên, cô vốn đã có khí chất của một Lâm Đại Ngọc, giờ còn mang một vẻ mặt kiên nghị, nháy mắt như biến thành Hoa Mộc Lan.
Thừa dịp Mặc Tử Huyên không chú ý, Cảnh Dung hướng về phía máy quay và nói: “Ai da, rõ ràng là phụ nữ chân yếu tay mềm mà cứ thích làm chuyện lớn. Mọi người nghĩ thử xem, tôi là đàn ông, là đàn ông đó! Tôi còn kém cỏi hơn cả phụ nữ sao? Câu trả lời… đúng vậy, mà chỉ thua một chút thôi! Chỉ là thiếu sự hỗ trợ của công nghệ thì tôi thật không làm được…”
Phốc! Những người đang xem phát sóng trực tiếp thiếu chút nữa phun hết đồ ăn ra vì không nhịn được cười.
“Cảnh Dung, anh đang làm gì vậy?” Thanh âm Mặc Tử Huyên từ xa vọng lại.
“Đây, đây, tôi đang ở phía sau quan sát tình hình!” Cảnh Dung lật đật trả lời.
Lại còn quan sát tình hình…
Mặc Tử Huyên vốn không biết Cảnh Dung vừa tự diễn trước máy quay, cô nghiêm túc chỉ tay về một hướng, nói: “Hề Hề và Doãn Tư Thần là đi từ phía bên kia, đường đi của họ thuận lợi hơn chúng ta một chút, chúng ta đi từ chỗ này sẽ hơi mất thời gian. Vậy nên tôi quyết định rồi, chúng ta sẽ leo qua chỗ này, tiết kiệm được tầm nửa tiếng đồng hồ.”
Tròng mắt Cảnh Dung lúc này đã quay mòng mòng như hình dạng cây nhang muỗi.
Được rồi, sao chúng ta không thể ngồi xuống cùng nhau bàn luận về chỉ số kinh tế chứ? Có thể không dùng những cách dã man thế này để nghiên cứu hoạt động dã ngoại không? Trước kia tôi ra ngoài luôn toàn phụ nữ đẹp vây quanh, vệ sĩ dẫn đường, rồi đủ cả công nghệ tiên tiến nhất cơ mà!
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Cảnh Dung thì Mặc Tử Huyên đã biết chuyện này cô phải tự thân vận động.
“Thôi bỏ đi, bàn bạc giải thích anh cũng không hiểu, cứ đi theo tôi là được.” Mặc Tử Huyên lập tức quyết định, phảng phất phong thái của một phụ nữ mạnh mẽ.
Cảnh Dung lần nữa quay mặt lại máy quay: “Công tử phong lưu xin giơ tay nhận thua. Nếu muốn lấy người phụ nữ mạnh mẽ này làm vợ thì phải ngoan ngoãn nghe lời! Không cần tranh cãi, chỉ cần nghe lời và làm theo. Tuy tôi đây đường đường là công tử phong lưu nhưng vợ đã nói thì phải nghe thôi.”
Ở một sườn núi khác, Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần đang gian nan leo núi, Cố Hề Hề vừa lê lết vừa thở hồng hộc.
Doãn Tư Thần đi bên cạnh đã đeo luôn cả ba lô của cô, anh kéo tay cô lại: “Muốn nghỉ một lát không?”
Cố Hề Hề gật gật đầu, đặt mông ngồi phịch xuống đất, nhận chai nước từ Doãn Tư Thần uống hết một hơi rồi nói: “Anh nói thử xem hai người họ có thể nào đi đường vòng bên dưới không?”
“Không đâu, dù núi có sập thì họ cũng không đi đường vòng.” Doãn Tư Thần chắc như đinh đóng cột: “Vì Cảnh Dung làm gì dám cãi lời.”
Phốc! Ha ha!
“Chúng ta phải tranh thủ thôi.” Cố Hề Hề tỏ vẻ tán đồng: “Tuy Cảnh Dung có thể sẽ kéo chân làm mất thời gian của Tử Huyên, nhưng anh ta là người thường xuyên tập thể hình rèn luyện sức khoẻ, dù không có kiến thức về dã ngoại nhưng chắc chắn anh ta có thể leo núi rất tốt.”
Doãn Tư Thần vừa định tiếp tục đi về phía trước thì Cố Hề Hề đã gọi anh lại, chạy đến lấy khăn lau mồ hôi cho anh, hiển nhiên anh rất ngoan ngoãn đứng yên để cô lau mồ hôi cho mình, chờ cô lau xong thì đột nhiên cúi người hôn cô một cái.
Nhóm người quay phim theo sau thấy một màn này thì ngậm ngùi câm nín, công khai hôn nhau thế kia không phải đang ngược cẩu độc thân thì là gì?
Cố Hề Hề nhìn về phía máy quay mà ngượng ngùng cười cười rồi lại hờn dỗi trừng mắt nhìn Doãn Tư Thần, trái lại Doãn Tư Thần càng bật cười sang sảng.
Doãn Tư Thần hài lòng mỹ mãn, nắm tay Cố Hề Hề tiếp tục leo núi. Đường leo núi ở đây khá chênh vênh hiểm trở, bề rộng rất hẹp, chỉ khoảng một thước, có nhiều khúc còn chưa tới một thước, đây vốn dĩ là do người dân gần đây đi nhiều tạo thành lối mòn. Lỗ Tấn nói không sai, trên đời vốn không có đường, đường là do người ta đi mãi mà thành.
Doãn Tư Thần đi trước, Cố Hề Hề theo sau, thứ tự cứ như vậy suốt đường đi. Anh phải xác định trước đường đi an toàn mới nắm tay cô đi tiếp.
Thảo nào người ta nói để bồi đắp tình cảm giữa hai người thì cách tốt nhất là cùng nhau đi dã ngoại. Nếu đi chung trong một nhóm đông người thì hiển nhiên mọi người sẽ quây quần ăn uống trò chuyện, nhưng nếu đi riêng hai người như Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần hiện tại thì khác. Cố Hề Hề có thể cảm nhận rất rõ tình cảm và sự quan tâm mà Doãn Tư Thần dành cho cô. Dù là những điều nhỏ nhặt nhưng anh vẫn rất chu đáo, từng ánh mắt đều tràn ngập yêu thương, khiến cho trái tim Cố Hề Hề như nóng lên, cô thật sự rất muốn đứng trên ngọn núi này mà hét thật lớn cho thế giới biết rằng cô chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
Bất quá, một cặp đôi khác cũng đi riêng một nam – một nữ nhưng nhân vật nữ chính lại không cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất, mà là người phụ nữ khốn khổ nhất!
Bởi người đàn ông đồng hành không đáng tin chút nào!
“Cảnh Dung! Tôi đã nói anh bao nhiêu lần rồi?” Mặc Tử Huyên cảm giác hình ảnh nhược liễu phù phong (*) mà cô dày công xây dựng hơn hai mươi năm sắp bị huỷ diệt. Cái tên Cảnh Dung này thật sự có sức phá hoại!
(*) Nhược liễu phù phong: yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió
Cảnh Dung vô tội ngước nhìn: “Tôi lại làm gì sai?”
Mặc Tử Huyên tức giận thở phì phò đi đến cạnh Cảnh Dung, chụp lấy cánh tay anh mà tức giận lớn tiếng: “Dẫm lên dấu chân của tôi mà đi! Cái mà anh vừa dẫm không phải cỏ dại mà là lúa nước! Anh dẫm chết lúa nước nữa là tôi sẽ bóp chết anh!”
Cảnh Dung tiếp tục trưng bộ mặt vô tội ra: “Vâng, vâng, được.”
Tầm mắt Cảnh Dung nhìn những ngón tay mảnh khảnh đang nắm lấy cổ tay mình mà hiện lên ý cười.
“Để ý kỹ dấu chân của tôi, đi từ bên này!” Mặc Tử Huyên vừa đi vừa cảnh cáo: “Nếu dẫm chết hoa màu thì tôi liều mạng với anh!”
“Làm gì căng vậy? Cùng lắm bồi thường tiền để người ta trồng lại là được.” Cảnh Dung lẩm bẩm.
“Nói thêm câu nữa thử xem?” Mặc đại tiểu thư dịu dàng thường ngày đã bị Cảnh Dung chọc điên, cô nhìn Cảnh Dung và gào lên: “Anh có biết tổ huấn Mặc gia đã dạy không được huỷ hoại lương thực! Anh có biết ông nội tôi năm xưa khi đi chinh chiến khắp nơi thì lương thực quan trọng thế nào hay không? Đây là tổ huấn của Mặc gia, nếu anh muốn trở thành rể của Mặc gia thì nhất định phải tuân thủ quy củ này!”
Ánh mắt và khoé miệng Cảnh Dung hơi nhẹ nhàng cong lên.
Ha hả, hấp dẫn! Rất đáng nghe lời!
“Đã biết, tôi nhất định sẽ tuân thủ quy củ.” Cảnh Dung lập tức trịnh trọng nghiêm túc thừa nhận sai sót, cho nên Mặc Tử Huyên mới hạ bớt cơn giận.
Mà khoan? Vừa rồi hình như cô nói gì sai sai?
Sao cứ cảm giác buột miệng nói điều gì không nên nói?
Không đợi Mặc Tử Huyên có thời gian suy nghĩ thì Cảnh Dung đã lên tiếng: “Huyên Huyên, giờ cũng không có gì để nói, hay là em kể cho tôi về Mặc gia đi?”
Mặc Tử Huyên đứng thẳng người dậy, bắt đầu tư thái ung dung kể về câu chuyện của gia tộc họ Mặc. Đám vệ sĩ và nhóm quay phim đi theo sau nhìn nhau… ha hả, Mặc gia là một gia tộc lớn, thông tin về họ đầy trên trang mạng chính thức, nếu muốn có thể xem ngay và luôn, cần gì phải hỏi han.
Tất nhiên những gì Mặc Tử Huyên kể lại không phải là thông tin trên website kia, cô chỉ kể vài câu chuyện khi còn nhỏ, ví dụ như anh trai của cô nghịch ngợm thế nào để bị ông nội trách phạt, hoặc khi học cao trung thì anh trai của cô đào hoa ra sao, nhận được thư tình nhiều thế nào, vân vân và vân vân. Cô cũng không khách khí đem hết chuyện câu chuyện về ông anh ruột của mình ra mà kể hết.
Cảnh Dung nhìn lại đồng hồ, trong lòng thầm nghĩ nhiệm vụ đầu tiên này không thắng cũng được, khó khăn lắm mới có thể khiến Mặc Tử Huyên bỏ qua cảnh giác và mở lòng trò chuyện về gia đình của cô, không nên đề cập những chuyện khác làm mất đi bầu không khí tốt đẹp này.
Cùng lúc đó ở mặt bên kia của đỉnh núi, Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề đang ở dưới một gốc cây, theo hướng dẫn gợi ý dùng hết sức để đào một cái hố.
“Anh nói xem, thứ chúng ta tìm thật sự được chôn ở đây sao?” Cố Hề Hề khó hiểu nhìn đống đất đang đào bới: “Chúng ta đào muốn lật hết chỗ này rồi nhưng sao vẫn không thấy?”
Doãn Tư Thần cầm cây xẻng trong tay phóng xuống đất, ngẫm nghĩ: “Chẳng lẽ ở trên cây?”
Cả hai đồng thời ngẩng đầu lên, rất tiếc không có!
Doãn Tư Thần quay lại nhìn về hướng máy quay khiến nhóm thợ quay phim hoảng loạn, nghẹn họng hồi lâu mới lên tiếng: “Chủ tịch à, ngài không thể phạm quy…!”
Cố Hề Hề bật cười, cô kéo tay Doãn Tư Thần: “Được rồi, đừng hù dọa họ nữa. Nếu đã tham gia trò chơi thì chúng ta phải tuân thủ quy tắc.”
Nể tình Cố Hề Hề nên Doãn Tư Thần bỏ qua, không gây khó dễ nữa, anh lại tiếp tục suy nghĩ… rốt cuộc thì thứ kia giấu ở đâu?
Cả hai nản chí bèn ngồi xuống đất, lấy bản đồ ra nhìn đi nhìn lại thật lâu, rõ ràng họ đã đến đúng nơi, chính là đỉnh núi này, không thể sai được.
Cố Hề Hề nhìn các đỉnh núi xung quanh, so sánh với vị trí trên bản đồ, rồi đột nhiên reo lên: “Khoan đã? Tư Thần, anh xem!”
Doãn Tư Thần lập tức nhìn qua.
Cố Hề Hề chỉ vào bản đồ và nói: “Hình như chúng ta đào nhầm gốc cây rồi. Anh xem, kí hiệu cái cây trên bản đồ không phải là hai nét vẽ mà mỗi nét vẽ thẳng thế này tương ứng với một cái cây, đúng không?”
Doãn Tư Thần cầm lấy bản đồ xem lần nữa rồi bất thình lình quay đầu dùng ánh mắt đầy sát khí hướng về nhóm quay phim và đám vệ sĩ trợ lý.
Bầu không khí giá lạnh lại bảo phủ lần nữa…
Cố Hề Hề duỗi tay ngăn cản: “Chúng ta sẽ tính sổ bọn họ sau về tội vẽ xấu, nhân lúc Cảnh Dung và Tử Huyên chưa đến thì mình phải đào thật nhanh thôi!”
Nghe Cố Hề Hề nói vậy thì cả đám người cùng thở phào nhẹ nhõm lau mồ hôi.
Thiếu phu nhân ơi thiếu phu nhân, chúng tôi yêu cô chết đi được!
Doãn Tư Thần cưng chiều nhất là Cố Hề Hề, chỉ cần cô mở miệng nói tha tội thì bọn họ sẽ tuyệt đối an toàn.
Hai người đổi qua đào gốc cây khác, hì hục đào bới, lần này thì họ đã đào đúng mục tiêu!
Một chiếc hộp kho báu ánh kim lộ ra bên dưới lớp đất!
“A ha ha! Chúng ta thắng rồi!” Cố Hề Hề hớn hở kêu lên: “Mau lên, mau thông báo kết quả cho họ đi!”
Edited by Nish
Beta by Airy