Thiểm Hôn Tổng Tài Khế Ước Thê

Chương 592: Chap-592




Chương 592: Sự nguỵ trang của Cảnh Dung

Thấy vợ trừng mắt lên thì Doãn Tư Thần lập tức đổi giọng: “Đúng, đúng, đúng! Đều do tên Thượng Kha kia sai! Nếu cậu ta sớm biết trân trọng thì nói làm gì nữa? Chứ như anh, nếu để vợ ở bên cạnh anh mười năm chắc chúng ta đã có chục đứa con rồi! Cậu ta bị vậy cũng đáng!”

Cố Hề Hề vỗ vỗ nhẹ má Doãn Tư Thần, nói thẳng vào chủ đề chính: “Anh định tác hợp hai người họ thế nào? Nếu chỉ đơn thuần rủ đi dạo phố gì đó thì sẽ không hiệu quả, đúng không? Chúng ta phải xử lý từ gốc rễ đã.”

Doãn Tư Thần ôm Cố Hề Hề vào lòng, lấy cằm cọ vào trán cô, hít thở hương thơm nhè nhẹ…

Trên đời này, đúng là chỉ có tóc của vợ là đẹp nhất, thơm nhất!

“Vậy em định xử lý từ gốc rễ như thế nào?” Doãn Tư Thần lơ đãng hỏi.

“Đương nhiên phải thay đổi vẻ bề ngoài của Cảnh Dung!” Cố Hề Hề hờn dỗi, chun mũi nói: “Bận quần áo hoa hoè như vậy, hỏi sao Tử Huyên lại không thích! Tử Huyên nói quần áo trang sức nước hoa của Cảnh Dung còn nhiều hơn cả cô ấy nữa! Là đàn ông thì không nên có quá nhiều đồ như vậy, cho nên…”

Cố Hề Hề xoay người, trịnh trọng nói: “Chúng ta phải đánh cướp hết mấy món đó của Cảnh Dung! Chỉ cần đồ gì tốt là lấy hết! Anh ta dám phản đối thì chúng ta sẽ không giúp đỡ nữa!”

Doãn Tư Thần tức khắc mặt mày hớn hở, nói: “Được, ý này rất hay! Nghe nói cậu ta còn sưu tầm một cái đồng hồ cổ hiệu Rolex, mẫu đó trước đây anh cũng có mà không biết làm mất khi nào, đúng lúc giờ cướp của cậu ta cũng được!”

Cố Hề Hề tủm tỉm cười, gật gật đầu: “Được, chúng ta mau đi đánh cướp!”

Cảnh Dung ở thành phố K hiển nhiên có nơi ở riêng, bởi vì chơi sang quá mức nên đã mua toàn bộ căn chung cư năm tầng rồi sửa sang lại. Tất nhiên, Cảnh Dung chỉ ở một tầng là đủ, bốn tầng còn lại chính là bày biện các bộ sưu tập. Không sai, khắp nơi trên thế giới Cảnh Dung đều có nhà kiểu như vậy, mua chỉ để trưng bày bộ sưu tập mà thôi!

Sau khi gọi điện thoại cho Cảnh Dung, Doãn Tư Thần liền dẫn Cố Hề Hề tới nơi.

Thời điểm đứng trước cửa nhà Cảnh Dung, cả người Cố Hề Hề không khỏi hoá dại ngơ ngác. Nếu trước đây qua lời miêu tả của Mặc Tử Huyên thì cô chỉ có thể tưởng tượng một chút, còn bây giờ thực sự đứng trước những món đồ sưu tập, cô cảm thấy sức tưởng tượng mình thật quá nghèo nàn!

Thật sự đấy! Chuyện này khó mà tưởng tượng nổi!

Mỗi một tầng trong căn chung cư này đều rộng hơn ba trăm mét vuông, toàn bộ đều để trưng bày bộ sưu tập, từng món đồ đều là xa xỉ phẩm.

Cố Hề Hề nhịn không được, liền hỏi: “Cảnh Dung, không phải tiền mỗi năm kiếm được bao nhiêu thì anh đều dành để mua đồ sưu tập chứ?”

Hôm nay Cảnh Dung bận một bộ trang phục khá hoa hoè, nghe hỏi vậy liền mỉm cười quyến rũ, trả lời: “Làm gì đến mức vậy? Đống đồ này đáng bao nhiêu tiền đâu?”

Được rồi, đại gia chính là đại gia!

Cố Hề Hề đứng trước bộ sưu tập nước hoa, cô chẳng buồn nhìn đến nhãn hiệu của mấy chai nước hoa, chỉ cần ưng mắt là liền chỉ tay nói: “Cái này, cái này, còn cái này nữa, cái kia, còn mấy cái đó đều đưa cho tôi hết!”

Cảnh Dung méo mặt nói: “Hai người thật sự đến đánh cướp hả?”

Doãn Tư Thần nhướng mày: “Anh tưởng tôi nói đùa? Vợ tôi thích nên mới chọn, anh có cho hay không? Nếu không cho thì chuyện của anh tôi cũng mặc kệ!”

Nói xong câu đó, Doãn Tư Thần nắm tay Cố Hề Hề làm vẻ như muốn kéo cô rời khỏi.

Cảnh Dung hoảng quá vội vàng chạy theo ngăn cản, làm vẻ mặt đau khổ nói: “Cho! Tôi cho là được đúng không? Nhưng tốt xấu gì cũng chừa lại cho tôi vài thứ chứ!”

Trong bộ sưu tập của Cảnh Dung, có rất nhiều mẫu nước hoa là bản độc quyền và không còn sản xuất, nên giá trị nó gần như không thể đong đếm với những mẫu nước hoa đắt tiền thông thường. Khó trách tại sao Cảnh Dung lại đau lòng đến thế.

Cố Hề Hề nhìn từ trên xuống dưới Cảnh Dung một chút, rồi quay sang nói với Doãn Tư Thần: “Không chỉ cướp đoạt mấy món này, mà cả hình tượng bên ngoài cũng phải thay đổi!”

Doãn Tư Thần chưa kịp trả lời thì Cảnh Dung đã hú lên quái dị, lấy tay bưng kín ngực của mình, hoảng sợ nhìn Cố Hề Hề.

Chotto matte! (Chờ một chút)

Yamete! (Đừng mà)

Cố Hề Hề cương quyết nhìn Cảnh Dung, cứng rắn nói: “Nếu anh chấp nhận từ bỏ Tử Huyên thì xem như tôi chưa nói gì cả!”

Cảnh Dung không nói gì, chỉ đành bất lực buông tay, gục đầu xuống. Doãn Tư Thần không nói gì, chỉ đơn giản là đứng đó.

Cố Hề Hề còn đang tưởng rằng Cảnh Dung vẫn từ chối, cô định mở miệng tiếp tục thuyết phục đối phương thì bỗng nhiên cảm giác khác lạ!

Cảnh Dung đang đứng đó vẫn là Cảnh Dung, chỉ là khí chất và phong thái dường như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác!

Bình tĩnh, cơ trí, cường đại.

“Vậy sao? Thế thì cô nắm chắc được bao nhiêu phần?” Cảnh Dung chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt tươi cười phóng đãng trong nháy mắt đã biến mất, thay vào đó là vẻ kiên nghị.

Cố Hề Hề còn cho rằng mình đang hoa mắt, đây… mới thật sự là Cảnh Dung sao? Vẫn là khuôn mặt đó, nhưng khí chất lúc này lại có vẻ giống Doãn Tư Thần. Cố Hề Hề biết khí chất của một người sẽ có quyết định rất lớn đến người đó, cứ nhìn chính bản thân cô là biết, dù cô và Vân Nặc có vẻ ngoài giống nhau như đúc, nhưng bởi vì khí chất bất đồng cho nên người ngoài tiếp xúc họ sẽ có cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Cảnh Dung cũng giống như vậy!

Nếu không phải từ nãy đến giờ Cố Hề Hề vẫn luôn đứng ở đây, nhìn Cảnh Dung thay đổi trong nháy mắt thì cô sẽ nghĩ đó là hai người khác nhau, cuối cùng cô đã tin tưởng lời nói của Doãn Tư Thần.

Trước nay Cảnh Dung đều diễn kịch!

Cảnh Dung đã tự ngụy trang cho bản thân dáng vẻ của một công tử phong lưu bất cần đời.

Tử Huyên, lần này cậu thật sự nhìn lầm rồi!

Cảnh Dung đã tự tháo bỏ mặt nạ, cười khẩy một cái, lấy tay tự vò mái tóc chải chuốt của mình thành một mái tóc loạn xạ, nói với Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần: “Mời ngồi, ở đây tôi chỉ có rượu vang đỏ, muốn uống một ly không?”

“Hề Hề thích uống, anh lấy cho cô ấy một chai năm 92.” Doãn Tư Thần thuận miệng nói: “Tôi thì sao cũng được, dù sao ở đây cũng không có loại rượu tôi thích.”

Cảnh Dung tức khắc cười: “Được.”

Tiếp theo Cảnh Dung tự mình khui rượu và rót vào ly cho hai vị khách, Cố Hề Hề nhìn một Cảnh Dung thay đổi hoàn toàn thì vẫn khó lòng tin được.

“Anh… đây mới thật sự là anh?” Cố Hề Hề nhịn không được hỏi.

Cảnh Dung nhìn thoáng qua Doãn Tư Thần, trả lời: “Chồng của cô là người đầu tiên nhìn thấu được sự ngụy trang của tôi! Cho nên, tôi tin tưởng hai người.”

“Vậy anh đối với Tử Huyên…?” Cố Hề Hề theo bản năng bắt đầu hoài nghi mục đích của đối phương, rốt cuộc người này thật lòng với Mặc Tử Huyên hay chỉ muốn lợi dụng Mặc Tử Huyên để củng cố vẻ nguỵ trang của mình?

Cảnh Dung nhẹ nhàng cười cười: “Vậy cô cảm thấy tôi đối với cô ấy là thật hay giả?”

Nét mặt Cố Hề Hề biến sắc, cô lập tức đứng lên, sắc mặt xanh mét nói: “Nếu anh chỉ muốn lợi dụng Tử Huyên để giúp đỡ cho sự ngụy trang của anh, vậy thì xin lỗi, tôi thà dùng cách khác để cầu xin sự tha thứ của Mặc gia gia, cũng tuyệt đối không đẩy Tử Huyên vào hố lửa. Tư Thần, chúng ta đi!”

Nói xong câu đó, Cố Hề Hề liền lôi kéo tay Doãn Tư Thần bỏ đi, nhưng mặc cho cô lôi kéo thì anh vẫn bất động, cô tức giận định buông tay rời khỏi một mình.

Không đợi cô buông tay, Doãn Tư Thần đã nắm cổ tay của cô, thở dài nói: “Tốt xấu gì em cũng nên nghe anh ta giải thích rồi đi vẫn không muộn.”

Cảnh Dung cười khúc khích, rồi nghiêm trang nói: “Thật đáng mừng vì trên đời này Tử Huyên lại có một người bạn chân thành như vậy.”

Cảnh Dung rót rượu đến giữa ly, chậm rãi đẩy về hướng của Cố Hề Hề.

“Nếu chưa từng rơi vào bóng tối, sẽ không bao giờ biết ánh sáng là điều đáng quý thế nào. Nếu chưa bao giờ rơi vào cảnh tuyệt vọng, sẽ không biết được nắm giữ hy vọng là điều khó như thế nào. Nếu chưa từng đánh mất, sẽ không hiểu được cảm giác mất đi lại tìm thấy được là như thế nào.” Cảnh Dung vừa chậm rãi nói, vừa rót rượu vào ly và đẩy về hướng Doãn Tư Thần: “Doãn chủ tịch, tôi tin anh là người thấu hiểu tâm trạng này nhất.”

Doãn Tư Thần nhận lấy ly rượu vang, nhẹ nhàng cười.

Cố Hề Hề hơi sượng người phút chốc không biết nói gì, cuối cùng cô cũng yên lặng ngồi xuống.

“Tôi đã từng sống lay lắt một cách tuyệt vọng trong bóng tối, đã cầu khẩn thượng đế rất nhiều lần, chỉ cần được sống sót, tôi nhất định sẽ nắm chặt ánh sáng hy vọng, tuyệt đối không buông tay, cả đời sẽ không đánh mất ánh sáng đó.” Gương mặt tuấn tú của Cảnh Dung trở nên nghiêm túc, ngũ quan tinh xảo, không lẫn chút dung tục.

“Có lẽ hai người không biết, vào năm sáu tuổi tôi đã bị bắt cóc. Kẻ chủ mưu sau lưng không phải ai xa lạ mà chính là anh ruột cùng cha khác mẹ với tôi. Bọn họ sợ tôi trưởng thành sẽ cướp đi quyền thừa kế.” Cảnh Dung nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Những người anh của tôi đều là con của ba tôi và người vợ khác, họ lớn tuổi hơn tôi rất nhiều, người nhỏ nhất trong số họ cũng hơn tôi đến mười lăm tuổi. Tôi là đứa con trai nhỏ nhất trong gia đình, có lẽ vì vậy mà tôi trở thành đứa con được thương yêu nhất. Sự thương yêu đó lại vô tình mang đến tai hoạ cho tôi, tất cả anh trai của tôi, từng người trong số họ đều muốn giết chết tôi.”

“Tôi bị bắt cóc đưa đến một cái hang hẻo lánh không thấy được ánh sáng mặt trời, không có nước uống, không có đồ ăn, cứ như vậy suốt ba ngày liền. Đến ngày thứ tư thì cả sức lực để gọi cầu cứu tôi cũng không còn. Ngay lúc đó có một cô bé, chính cô bé thiên sứ đó đã phát hiện ra tôi, còn vụng về đem miếng bánh mì và chai nước ném cho tôi qua khe hở. Đó là miếng bánh mì ngon nhất tôi từng được ăn, chai nước chỉ là nước lọc, nhưng lại là những giọt nước trong lành nhất tôi được uống trong đời. Tôi có hỏi cô bé thiên sứ đó tên gì, cô ấy nói mình tên Huyên Huyên.”

“Sau khi được cứu, tôi đã tìm cách dò hỏi thân phận cô bé đó, đó là một cô bé người Trung Quốc theo gia đình đến Anh quốc thăm người quen, là con gái Mặc gia, Mặc gia đại tiểu thư. Cuối cùng cũng có một ngày tôi được gặp lại cô ấy, lúc đó cô ấy vẫn giống như một thiên sứ, nhẹ nhàng đi về phía tôi, rất tiếc cô ấy không nhớ tôi. Nhưng tôi thì chưa bao giờ quên, vì muốn giữ lấy ánh sáng hy vọng đó bên cạnh mình, tôi đã nói với ba tôi rằng tôi thích cô bé đó. Sau cùng hai bên gia đình trong một lần nói chuyện đã vui đùa với nhau, nói rằng nếu có duyên phận như vậy thì sẽ định ước. Tôi biết trong suy nghĩ của người lớn hai gia tộc, đó chỉ là lời nói đùa, nhưng với tôi thì đó chính là sự thật.” Cảnh Dung nói xong, yên lặng bình tĩnh nhìn Hề Hề.

Đáy lòng Cố Hề Hề tựa như đã hiểu ra điều gì.

Nhiều năm qua, Cảnh Dung luôn ẩn nhẫn, giả ngu giả khờ, tạo vẻ nguỵ trang cho bản thân chính là để chờ thời khắc này.

Edited by Airy

Beta by Airy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.