Chương 583: Lần nữa trò chuyện
Hirayama Jiro nói ngay không do dự: “Trừ khi em đồng ý kết hôn với anh!”
Mộc Nhược Na tức khắc ngẩn ngơ, cô còn chưa định hình kịp thông tin vừa nghe.
Cái tên này vừa nói gì vậy?
Kết hôn?
Tên này chỉ mới hai mươi lăm tuổi, còn cô đã gần ba mươi rồi!
Nói đùa kiểu gì vậy?
Huống hồ, đối phương còn là nhị thiếu gia của gia tộc Hirayama, cô chỉ là một người bình dân. Hơn nữa, cô không có ý định đến Nhật Bản sinh sống, bởi vì tất cả cuộc sống của cô đều ở Trung Quốc. Cô không phải kiểu phụ nữ thích sống phụ thuộc vào đàn ông, cô có sự nghiệp của riêng mình, công ty của cô, tương lai của cô, tất cả đều nằm trên mảnh đất Trung Quốc này.
Nhìn bộ dáng cứng đờ không nói gì của Mộc Nhược Na, Hirayama Jiro liền cảm thấy ủ rũ không vui. Tại sao khi cậu nói muốn kết hôn thì cô lại có biểu hiện như vậy?
Chẳng lẽ, từ đầu đến cuối cô chưa từng nghĩ sẽ lấy cậu làm chồng?
Cô vẫn còn thương nhớ đến người đàn ông kia?
Đúng là cậu nên bào chế thuốc độc giết chết gã đàn ông tên Thượng Kha kia đi cho xong!
Nét mặt Mộc Nhược Na lúc này thật sự là dở cười dở khóc, cô không giải thích gì khác, chỉ nhẹ nhàng nói: “Được rồi, đừng cáu kỉnh nữa, cậu đâu phải trẻ con, Ngự Hàm và Cố Miểu cũng không có ấu trĩ thế này.”
Đúng vậy, gặp Doãn Ngự Hàm chắc là đã ném thuốc nổ cho nổ banh cái bệnh viện này rồi!
Nhìn vẻ mặt tức giận của Hirayama Jiro mà Mộc Nhược Na chỉ có thể thở dài một tiếng, ngẫm lại cô đã là phụ nữ trưởng thành gần ba mươi tới nơi, vậy mà còn cãi vã với Hirayama Jiro.
Mộc Nhược Na hít một hơi thật sâu, chủ động nắm lấy tay Hirayama Jiro, nói: “Thôi được rồi, tôi đã nhờ Hề Hề đến đây để khuyên nhủ Thượng Kha, vậy được chưa?”
Nghe thấy câu này thì sắc mặt Hirayama Jiro mới có vẻ hoà hoãn đôi chút. Cậu ta vênh mặt lên, nói: “Lần đầu tiên của anh là cho em! Nên em phải chịu trách nhiệm với anh cả đời!”
“Ừ! Ừ! Ừ!” Mộc Nhược Na gật đầu lia lịa.
“Anh là người Nhật Bản, không phải người dễ dãi trong chuyện tình cảm!” Hirayama Jiro tiếp tục nói.
“Ừ! Ừ! Ừ!” Mộc Nhược Na gật đầu liên tục, ờ thì cậu nói gì cũng được, đừng tức giận là được.
“Vậy khi có thời gian, chúng ta hãy đến Nhật Bản gặp ba mẹ anh.” Hirayama Jiro hào hứng nói.
“Ừ ừ… Hả!?” Mộc Nhược Na đang gật đầu thì lập tức khựng lại, giật mình hỏi: “Gặp ba mẹ cậu làm gì?”
“Đương nhiên là vì chuyện của chúng ta.” Hirayama Jiro trừng trừng mắt nhìn Mộc Nhược Na, kiểu như muốn ra hiệu cho cô hiểu nếu dám đùa giỡn tình cảm của cậu thì cậu sẽ hạ thuốc độc chết cô vậy.
Mộc Nhược Na bỗng nhiên cảm thấy run rẩy cả người, có phải cô đã trêu chọc vào giới hạn của anh chàng này rồi không?
“Ừ… ừ…” Mộc Nhược Na không nói nổi nên lời, chỉ đành cười giả lả.
…
Bên ngoài phòng bệnh của Thượng Kha, Cố Hề Hề nhẹ nhàng gõ cửa.
Thượng Kha nhìn thấy người bên ngoài không phải Mộc Nhược Na thì ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng, bất quá anh vẫn lễ phép chào hỏi: “Xin lỗi, lần này mọi người trở về nhưng tôi lại không đi đón tiếp được.”
Cố Hề Hề bước tới trước mặt Thượng Kha, kéo một cái ghế và ngồi xuống, ra hiệu cho các bác sĩ và y tá tạm thời ra ngoài.
“Không sao. Chỉ là, tôi nghe nói gần đây anh rất hay uống rượu? Hơn nữa toàn là loại rượu mạnh?” Cố Hề Hề nhìn sắc mặt tái nhợt của đối phương mà có phần chạnh lòng.
“Không vui nên uống vài ly thôi.” Thượng Kha trả lời vẻ mặt không để tâm: “Không nghiêm trọng.”
Cố Hề Hề không tiếp tục nói về việc Thượng Kha uống rượu, ngược lại chủ động nhắc đến chuyện ba năm trước: “Tôi nhớ lần trước chúng ta cùng nhau trò chuyện như thế này là hơn ba năm trước đây trên du thuyền, khi đó tôi còn đang có thai mà lại hùng hổ chất vấn anh.”
Thượng Kha cười khổ: “Đúng vậy, tôi bị cô chất vấn đến á khẩu không trả lời được.”
Cố Hề Hề nghiêm túc nhìn Thượng Kha, nói: “Hôm nay tôi muốn một lần nữa chất vấn, anh có muốn nghe không?”
Thượng Kha gật gật đầu.
“Tôi biết nguyên nhân vì sao anh say rượu, vì tôi biết nên tôi muốn hỏi anh một câu. Đáng giá hay sao?” Cố Hề Hề không e dè, hỏi thẳng: “Anh biết rõ dù anh có say rượu đến chết, Nhược Na vẫn sẽ không quay trở về bên anh! Giống như ngày đó, người của Thượng gia liều chết phản đối quan hệ của hai người, anh đã lựa chọn gia đình mình mà từ bỏ Nhược Na vậy.”
“Tôi không từ bỏ cô ấy! Tôi chỉ tạm thời thoái nhượng.” Thượng Kha bác bỏ lời nói của Cố Hề Hề.
“Vậy anh định thoái nhượng bao lâu? Anh nghĩ Nhược Na còn bao nhiêu năm thanh xuân để chờ đợi? Nhược Na đã gần ba mươi, anh định kéo dài bao lâu để cho cô ấy một hồi đáp rõ ràng?” Cố Hề Hề tiếp tục hỏi lại: “Anh có biết thời điểm gặp nhau ở Đế Đô, đó là lúc Nhược Na đã muốn cho anh cơ hội cuối cùng? Nhưng ngay trong buổi tiệc sinh nhật của Cung gia tam tiểu thư thì anh đã khiến cô ấy vô cùng thất vọng. Cô ấy trước đó chưa bao giờ để bản thân mình say, nhưng hôm đó cô ấy đã uống rượu đến mức say mèm, chính trong cơn say mất đi lý trí mà cô ấy đã xảy ra quan hệ với Hirayama Jiro. Từ ngày hôm đó, trái tim cô ấy đã chết rồi, và sẽ không bao giờ có thể quay trở lại như trước đây.”
Thượng Kha trầm mặc không nói gì.
“Ngày đó, Nhược Na ở bên cạnh tôi, cô ấy khóc như một đứa trẻ, cô ấy đã chờ đợi rất nhiều năm, thật sự mệt mỏi. Nhìn thấy anh và Cung gia tam tiểu thư đứng cạnh nhau, cô ấy cảm thấy rất đau.” Cố Hề Hề thở dài một tiếng: “Thượng Kha, đến bao giờ anh mới chịu thay đổi? Vì sao anh luôn nghĩ mọi người trên đời này đều phải vì anh?”
Thượng Kha bị nói đến đỏ mặt nghẹn lời.
“Tôi không giấu gì anh, chuyến đi này xảy ra rất nhiều chuyện. Hirayama Jiro đã liều mạng cứu Nhược Na, thiếu chút nữa là đã chết, bây giờ quan hệ giữa họ ra sao anh cũng thấy rồi, trong lòng họ có nhau. Và một điều nữa là gì, anh biết không? Anh và Hirayama Jiro khác nhau ở điểm nào? Hirayama Jiro từ lâu đã nói với gia tộc Hirayama rằng cậu ấy muốn ở bên cạnh Nhược Na, và ngài Hirayama nói với tôi, ngài ấy không nề hà gì việc có một cô con dâu người Trung Quốc.” Cố Hề Hề tiếp tục nói.
Sắc mặt Thượng Kha lập tức trắng bệch: “Nhược Na đồng ý? Không, không thể nào! Nhược Na là người Trung Quốc, cô ấy sẽ không đến Nhật Bản!”
“Vậy nếu Hirayama Jiro bằng lòng từ bỏ vị trí của mình ở Nhật Bản để đến Trung Quốc sinh sống?” Cố Hề Hề tiếp tục hỏi lại: “Anh không cần đặt nghi vấn về việc cậu ấy có dám hay không, bởi vì Hirayama Jiro thật sự sẽ làm như vậy! Thân là con cháu gia tộc Hirayama, ngay cả thân phận và vị trí trong tổ chức Yamaguchi mà cậu ấy còn khinh thường không cần, anh nghĩ cậu ấy có thể quan tâm mình ở Trung Quốc hay Nhật Bản sao? Đương nhiên là không! Với cậu ấy mà nói, bất cứ nơi nào đều như nhau, Nhược Na ở đâu thì nơi đó chính là nhà của cậu ấy.”
“Tất nhiên, tôi không phải muốn so sánh Hirayama Jiro và anh, hai người hoàn toàn khác nhau, không thể so sánh. Nhưng Thượng Kha, đối với một người phụ nữ mà nói, hạnh phúc thật sự không phải vì người đàn ông của họ giàu có thế nào, phong độ lịch lãm ra sao, mà là người đó có sẵn sàng vì họ mà bao dung mọi thứ, bảo vệ họ cả đời hay không. Nếu không thì tiền nhiều bao nhiêu có ý nghĩa gì? Kiều Kỳ không phải là một ví dụ sao, anh ấy giàu có và đẹp trai, đúng không? Nhưng vợ anh ấy không hề hạnh phúc, đúng không? Tôi nghe nói hai người họ đã ly hôn, nếu một người đàn ông không thể mang đến cho người phụ nữ của mình cảm giác an toàn, cuộc hôn nhân sẽ không thể duy trì được nữa.”
“Anh tự giày xéo thân thể mình như vậy, cũng sẽ không thay đổi Nhược Na được. Cô ấy quả thật không đành lòng nhìn anh sa đoạ, nhưng đó là ở tư cách một người bạn, không phải một người yêu. Giống như tôi đang ngồi đây, tôi không hy vọng anh tiếp tục sa sút huỷ hoại chính mình, vì tôi xem anh là bạn. Anh và Tư Thần là bạn cùng lớn lên bên nhau từ nhỏ, tôi là vợ của Tư Thần, vậy thì anh chính là bạn của tôi. Sự quan tâm này và sự quan tâm của hai người yêu nhau, tôi tin anh hiểu nó rất khác biệt.”
Thượng Kha vội dời tầm mắt đi, bởi vì những lời của Cố Hề Hề đã đâm trúng vào vết thương lòng của anh.
“Anh muốn tự hành hạ bản thân để làm Nhược Na đau lòng mà trở về bên anh? Thượng Kha, cách này thật sự vô dụng, thật sự!” Cố Hề Hề nghiêm túc nhìn đối phương: “Nhược Na không phải kiểu phụ nữ dễ bị uy hiếp về mặt tình cảm. Cô ấy độc lập, mạnh mẽ, có hoài bão để theo đuổi sự nghiệp của riêng mình, không phụ thuộc vào bất kỳ ai. Anh biết rõ tính cách của cô ấy, sao còn năm lần bảy lượt làm chuyện điên rồ như vậy?”
“Nhược Na lo lắng Hirayama Jiro tức giận vì ghen tuông nên mới nhờ tôi đến đây. Tôi tin anh hiểu cô ấy làm vậy là có ý nghĩa gì.” Cố Hề Hề than nhẹ một tiếng: “Thượng Kha, anh hãy đồng ý để các bác sĩ trị liệu đi, chứng bệnh của anh đối với bệnh viện của Doãn gia chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ cần anh đồng ý trị liệu thì sẽ lành bệnh rất nhanh. Anh là người đàn ông có điều kiện tốt, rất tốt, cho dù cho không có Nhược Na thì vẫn sẽ có một cô gái khác phù hợp với anh. Chỉ là, ở mối tình tiếp theo, hy vọng anh sẽ thay đổi. Nếu không, dù cô gái đó có tốt và yêu anh đến như thế nào thì cũng sẽ có một ngày không chịu đựng nổi.”
“Sẽ không có bất kỳ ai khác.” Thương Kha âm trầm nói, cười khổ một tiếng: “Cô biết không? Từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy khi cô ấy còn là một sinh viên, tôi đã yêu cô ấy rồi. Nhưng lúc đó cô ấy còn rất nhỏ, tôi muốn yêu cô ấy một cách thật thuần khiết và trân trọng. Tôi sai rồi, tôi không nên do dự thiếu quyết đoán. Cô nói đúng, là tôi sai! Tôi không quyết tuyệt như Tư Thần, không anh minh quyết đoán như cậu ấy, và tôi đã bỏ lỡ cô ấy. Tôi sẽ không nói gì nữa, nhưng nếu có thêm một cơ hội, tôi thề sẽ không bao giờ phạm sai lầm!”
Cố Hề Hề thở dài: “Nếu anh thật sự còn quan tâm cô ấy, thì hãy giúp cô ấy an lòng với tư cách một người bạn đi. Nhược Na rất mong anh có thể sống khoẻ mạnh hạnh phúc. Bây giờ vì Nhược Na cũng được, vì bản thân anh cũng được, mau chóng đứng dậy tiếp tục cuộc sống của mình đi.”
Thượng Kha cúi đầu, sự đau thương trong ánh mắt không thể che giấu.
“Được rồi, tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, anh hãy suy nghĩ mọi thứ thật cẩn thận.” Cố Hề Hề hướng về phía Thượng Kha, khẽ gật gật đầu rồi đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Thượng Kha nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, trong đầu vẫn quanh quẩn những lời vừa rồi của Cố Hề Hề. Anh thừa nhận Cố Hề Hề nói đúng, nhưng, anh sẽ không từ bỏ!
Thượng phu nhân đứng ngoài cửa, nôn nóng nhìn Cố Hề Hề: “Cố tiểu thư, Thượng Kha đã đồng ý trị liệu sao?”
Cố Hề Hề nhìn vẻ mặt khẩn trương lo lắng của Thượng phu nhân, vốn dĩ muốn tâm sự với bà, nhưng nghĩ lại những gì Mộc Nhược Na phải trải qua thì cô đã lập tức bỏ đi ý định đó.
Cô chỉ gật gật đầu, trả lời: “Anh ấy sẽ suy nghĩ, dù sao anh ấy sinh bệnh thế này chỉ khiến người thân đau lòng.”
Thượng phu nhân nhịn không được mà nước mắt ngắn dài: “Thượng Kha quả thật không có phúc cưới được người vợ tốt như con vậy.”
Cố Hề Hề thật sự muốn nói với Thượng phu nhân rằng, Thượng Kha đúng thật không có phúc, bởi vì Mộc Nhược Na là một phụ nữ còn ưu tú hơn cô rất nhiều, nhưng anh đã bỏ lỡ Mộc Nhược Na. Bất quá, với một người cố chấp như Thượng phu nhân thì những lời đó sẽ không có ích gì, cho nên cô không cần phải nói. Hơn nữa, quan hệ giữa cô và Thượng phu nhân chỉ dừng ở mức độ xã giao, không quá thân tình đến mức phải chia sẻ.
“Phu nhân cứ yên tâm, trình độ của bệnh viện Doãn gia rất cao. Chỉ cần Thượng Kha đồng ý trị liệu thì sẽ mau lành bệnh.” Cố Hề Hề an ủi đối phương.
Chỉ là, bệnh tật của thân thể sẽ được chữa lành, nhưng chấp niệm trong lòng thì biết bao giờ mới có thể buông bỏ?
Edited by Airy
Beta by Airy