Chương 581: Trở về nước
Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần, nhẹ nhàng dựa vào người anh: “Mặc kệ chuyện gì xảy ra, cả đời này chúng ta sẽ không xa nhau, được không anh?”
“Được.” Doãn Tư Thần ôm Cố Hề Hề vào lòng: “Anh hứa với em, cả đời mãi mãi không xa nhau.”
Cố Hề Hề mỉm cười hạnh phúc.
Chuyến đi lần này thật sự xảy ra quá nhiều chuyện…
Đầu tiên là bệnh tình của Cố Miểu đã khiến cô sợ hãi đến mức phải tức tốc đến Anh quốc, sau đó lại từ Anh quốc đến đảo Hiva Oa, tiếp theo từ Hiva Oa đến đảo Fiji, cuối cùng lại từ đảo Fiji đến căn cứ của Hans.
Đi lòng vòng đã hơn nửa vòng trái đất…!
Cố Hề Hề đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi, chỉ muốn về nhà ngay lập tức mà thôi. Thế giới bên ngoài có đẹp đến thế nào, cô vẫn chỉ muốn ở cạnh những người thân yêu của mình, tận hưởng thời gian yên bình bên nhau.
Chuyến đi này tính ra thu hoạch được không ít. Không chỉ tìm được một thầy giáo tài giỏi cho hai con trai, mà còn được Mặc gia đồng ý cho cô và Doãn Tư Thần một cơ hội.
Quan trọng nhất, chính là chuyện của Mộc Nhược Na và Hirayama Jiro, dường như mối quan hệ giữa hai người họ đã có một bước tiến đáng kể. Tuy Mộc Nhược Na ngoài miệng hay nhiếc mắng và trách móc, nhưng trong ánh mắt cô khi nhìn Hirayama Jiro lại mang theo vẻ thẹn thùng của một cô gái đang yêu. Một người ngu ngơ không rành sự đời như Hirayama Jiro bây giờ lại cư xử rất điềm đạm, đôi khi còn có nét đàn ông.
Bỗng dưng Cố Hề Hề cảm thấy tình yêu quả thật có sức mạnh vĩ đại!
Tình yêu có thể làm một kẻ lập dị với thế giới loài người như Hirayama Jiro, lúc nào cũng chỉ biết chui rúc trong phòng thí nghiệm lại biết nói chuyện yêu đương với Mộc Nhược Na.
Nếu ai dám nói tình yêu là thứ vô dụng thì Cố Hề Hề cô đây sẽ sẵn sàng tranh cãi đến cùng!
Trong lúc Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần đang ở bên nhau ngắm cảnh và cảm khái, thì từ xa xa đã thấy Hirayama Jiro mặt mày ủ dột âm trầm bước đến đây.
Gì đây, vẻ mặt như thế là có ý gì?
Không phải còn đang tình tứ ân ái sao? Mới đây đã cãi nhau?
Hirayama Jiro vừa nhìn thấy Cố Hề Hề thì giống như đã chực trào để bộc phát hết nỗi uỷ khuất tủi thân, cậu dùng dằng đi đến đặt mông ngồi xuống bên cạnh Cố Hề Hề, hậm hực không nói lời nào.
“Sao vậy? Cậu có chuyện gì?” Cố Hề Hề nhịn không được liền hỏi: “Không phải mấy hôm nay cậu và Nhược Na rất thân thiết sao?”
Hirayama Jiro tức giận nhìn Cố Hề Hề: “Ba tôi đã phó thác tôi cho cô chăm sóc đúng không?”
Cố Hề Hề chớp chớp mắt nhìn Hirayama Jiro.
Đúng vậy, không sai! Nhưng vậy thì sao chứ?
Hirayama Jiro nhìn thấy bộ dáng mờ mịt của Cố Hề Hề thì tiếp tục nói: “Tôi đối xử với cô ấy tốt như vậy, tại sao cô ấy còn đi tìm người đàn ông khác?”
Hả? Nói vậy là có ý gì? Cái gì gọi là đi tìm người đàn ông khác?
Lúc này di động của Doãn Tư Thần vang lên một tiếng, anh đọc tin nhắn gửi đến thì tức khắc sửng sốt, quay sang nói với Cố Hề Hề: “Thượng Kha lâm bệnh, hình như bệnh rất nặng.”
Cố Hề Hề kinh ngạc, Thượng Kha bị bệnh?
Tuy vóc dáng Thượng Kha khá gầy yếu, nhưng không yếu đến mức độ phát bệnh, nếu anh ta mà bệnh thì Hirayama Jiro chắc còn bệnh nhiều hơn nữa. Khoan đã, người Hirayama Jiro vừa nói không phải Thượng Kha chứ?
Cố Hề Hề quay đầu hỏi Hirayama Jiro: “Cậu vừa nói là Thượng Kha? Cậu nói Nhược Na muốn đi gặp Thượng Kha?”
Hirayama Jiro nhăn nhó khó chịu gật gật đầu.
Cố Hề Hề liền cứng họng, không biết nói gì. Thật ra cô cũng rất tò mò rằng lần này Thượng Kha bệnh thật hay giả bệnh.
Liệu khi Thượng Kha biết được sau chuyến đi này, tình cảm giữa Mộc Nhược Na và Hirayama Jiro đã có tiến triển thì anh ta có chịu từ bỏ Mộc Nhược Na hay không?
Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề, cười nói: “Chúng ta sắp trở về, đúng lúc cứ đi xem, sẽ biết thật hay không.” Nói xong, Doãn Tư Thần quay sang nhìn Hirayama Jiro, hỏi: “Cậu có tin Mộc Nhược Na hay không?”
Hirayama Jiro âm trầm không nói gì.
“Nếu bị động chờ đợi thì không bằng chủ động tấn công đi.” Doãn Tư Thần lấy tay vỗ vỗ bả vai của Hirayama Jiro, thể hiện tư thái một người từng trải để giảng dạy: “Chuyện tình cảm trên đời này, nếu đã là của cậu thì sẽ không ai đoạt được, nếu không phải của cậu thì cậu có muốn ép buộc vẫn không được.”
Nghe vậy thì sắc mặt Hirayama Jiro mới dịu đi một chút, tuy còn khó chịu nhưng đã đỡ hơn so với khi nãy.
“Dù sao chúng ta cũng sắp trở về rồi, cậu đi theo xem là được, đúng không?” Cố Hề Hề tiếp lời.
Hirayama Jiro nghĩ nghĩ, cuối cùng mới đứng lên, vui vẻ rời khỏi.
Cố Hề Hề nhìn ra bóng đêm bên ngoài, nói: “Được rồi, chúng ta phải cấp tốc trở về thôi.”
Doãn Tư Thần cười cười nói: “Vợ này, lần này chúng ta gặp nguy hiểm, mọi người trong nhà đều biết. Khi trở về thì cùng anh về đại trạch đi! Bà nội rất lo cho em.”
Cố Hề Hề đỏ mặt: “Tại anh nhiều chuyện thôi!”
Doãn Tư Thần ở trước mặt Cố Hề Hề không thèm để ý đến một chút sĩ diện nào, anh ôm chặt Cố Hề Hề và làm nũng.
Cố Hề Hề bị anh dụ ngọt nên không biết từ chối thế nào, thôi thì dù sao cả đời này của cô, ngoại trừ Doãn Tư Thần ra thì cô sẽ không lấy bất kỳ người đàn ông nào khác, vậy nên cô đã gật đầu đồng ý.
Nhận được cái gật đầu của Cố Hề Hề đồng ý dọn về đại trạch Doãn gia ở, Doãn Tư Thần thật sự vui mừng đến phát điên.
…
Ngày hôm sau, đoàn người của Doãn Tư Thần đã chuẩn bị hành lý, nói lời tạm biệt.
Hans thật sự không nỡ tạm biệt!
Đương nhiên, điều hắn không nỡ không phải Doãn Tư Thần, mà là hai cậu học trò mới thu nhận kia. Thời điểm Doãn Ngự Hàm ném bom nổ banh cả căn phòng của Linna, hắn nhìn mà cực kỳ thích, hắn thích chính là những đứa trẻ cuồng ngạo bướng bỉnh như thế!
Có trẻ con nhà ai chỉ mới ba tuổi rưỡi mà dám ôm bom đi ném người ta không?
Doãn Ngự Hàm thì dám!
Sau khi khiến căn phòng bị nổ thành tan hoang, Doãn Ngự Hàm còn gây đủ chuyện phá phách, nếu không phải khiến nhà bếp bị rò rỉ khí gas, thiếu chút nữa gây ra vụ nổ lớn bên trong căn cứ, thì cũng là nhồi nhét cho con gấu rừng, thú cưng của Hans ăn chocolate đến gần chết.
Không chuyện gì mà Doãn Ngự Hàm không dám làm!
Cố Miểu thì ngoan ngoãn hơn một chút, vì mấy ngày đó cậu bé đều ở bên cạnh Linna, nên không có cơ hội tham gia phá phách. Cho nên các trò rắc rối đều do một mình Doãn Ngự Hàm tự biên tự diễn.
Khi Hans được nghe báo cáo về các thành tích của Doãn Ngự Hàm, hắn chỉ cười ha hả. Đến giờ Hans mới hiểu, ngày hôm đó Doãn Ngự Hàm chỉ phá huỷ một động cơ nhỏ trên thuyền để thuyền của hắn không hoạt động được, vậy là có lương tâm quá mức rồi. Cậu bé không làm nổ tan nát con thuyền đã là quá ngoan ngoãn.
Giờ học trò ngoan phải đi, thầy giáo như hắn thật là lưu luyến!
Trước khi đi, Hans nhắn nhủ cả ngàn lời, thiếu điều giống như muốn nói Doãn Ngự Hàm cứ mặc sức gây rắc rối bao nhiêu đều không thành vấn đề, có thầy giáo đây sẽ luôn bao che cho cậu bé.
Đối với Cố Miểu thì Hans có vẻ nói chuyện còn bình thường một chút, hắn lấy tay xoa xoa đầu Cố Miểu, nói: “Ta đã chuẩn bị cho con rất nhiều thiết bị máy tính, các thiết bị này mua ở bên ngoài thì chất lượng không đảm bảo, máy tính là do các kỹ sư trong căn cứ của ta lắp ráp. Con muốn xâm nhập trang mạng của bất kỳ tổ chức nào cứ thoải mái, thầy đây sẽ cung cấp cho con mọi thiết bị tối tân nhất.”
Cố Hề Hề ngơ ngác nhìn một màn này, Hans thật sự định dạy dỗ hai con trai của cô trở thành hải tặc sao?
Vậy nên mặc kệ Hans níu giữ, Cố Hề Hề nhất quyết nắm tay hai bánh bao nhỏ, bỏ của chạy lấy người mà đi thẳng lên thuyền.
Cố Hề Hề đã đi, dĩ nhiên bá tước Phillips cũng không ở lại. Bá tước sẽ trở về Anh quốc trước, chờ Cố Hề Hề và Cố Miểu đến thăm nơi đó sau.
Chỉ sau một ngày mà căn cứ của Hans bỗng chốc trở nên yên tĩnh hẳn đi. Những nhân viên chịu đủ trận tàn phá của Doãn Ngự Hàm cũng rưng rưng nước mắt mà tiễn chân đoàn người rời khỏi.
Doãn Ngự Hàm ở trên thuyền, nhìn vào màn hình điện thoại đang nói chuyện với Hans qua video, vẫy vẫy tay nói: “Thầy ơi, con đi nhé! Sang năm con sẽ quay lại!”
Vẻ mặt của Hans cực kỳ lưu luyến, bất quá Cố Hề Hề vẫn mặc kệ.
Hẹn gặp lại!
Sau khi rời khỏi căn cứ của Hans, mọi người đi đến một cảng biển lớn ở gần đó để đi xe chuyên dụng ra sân bay địa phương, từ sân bay đó đáp chuyến bay đến sân bay quốc tế Dubai. Chuyên cơ phải chờ ở sân bay Dubai đến nửa đêm mới bay về tới Trung Quốc.
Thời điểm Cố Hề Hề đặt chân xuống thành phố N, mém nữa cô đã khóc thành hai hàng nước mắt!
Cô lập tức hiểu cảm giác của nhân vật Hồ Hán Tam (*), quả thật không dễ dàng chút nào!
(*) Hồ Hán Tam: một nhân vật phản diện trong phim Ngôi Sao Đỏ Lấp Lánh. Trong phim, hắn là một địa chỉ ác bá cường hào bị nông dân trong làng đuổi đi. Khi trở về trả thù, hắn có một câu nói kinh điển: “Hồ Hán Tam ta đã trở lại!”
Chắc Tôn Ngộ Không đi Tây Thiên thỉnh kinh cũng không vất vả hơn thế này được?
Về đến thành phố N, Doãn Tư Thần đưa Cố Hề Hề và hai bánh bao nhỏ về đại trạch Doãn gia trước. Từ khi Tưởng Tuyết và Doãn Hạo chính thức ly hôn thì bà lập tức đi Nam Mỹ, trừ khi bà chủ động liên lạc với Doãn Tư Thần, còn không thì anh không thể liên hệ được với bà.
Vậy nên bây giờ Doãn lão phu nhân là người phụ nữ duy nhất quản lý gia tộc này. Vừa nhìn thấy Cố Hề Hề đi theo Doãn Tư Thần về đại trạch thì bà thiếu chút nữa bật khóc. Những ngày Doãn Tư Thần không có ở nhà, bao nhiêu chuyện đều do Doãn lão phu nhân đứng ra gánh vác, bà đã tám mươi tuổi rồi, cho dù trí óc có còn minh mẫn thì sức khoẻ vẫn không cho phép.
Hiện tại cháu nội, cháu dâu và chắt nội đã trở về, cuối cùng bà đã được nghỉ ngơi.
Doãn Tư Dược nghe tin Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề đã về nên đặc biệt sắp xếp thời gian đến đại trạch.
“Anh hai, chị dâu, chi nhánh Đằng Hạo đã nằm gọn trong tay chúng ta, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Doãn Tư Dược bước vào cửa thì liền hỏi.
Cố Hề Hề tức khắc mỉm cười: “Tốt quá, chi nhánh Đằng Hạo là một trong những chi nhánh lớn nhất của tập đoàn Doãn thị, chỉ một thời gian ngắn mà cậu đã tóm gọn, quả nhiên rất có năng lực.”
Được Cố Hề Hề khen, Doãn Tư Dược hơi đỏ mặt một chút.
Doãn Tư Thần ngẫm nghĩ, nói: “Tạm thời không có gì khác, trước hết cứ tập trung phát triển chi nhánh Đằng Hạo.”
Lúc này, Doãn Tư Dược chợt nhớ ra gần đây Mã Anh Anh luôn truy hỏi Doãn Tư Thần khi nào về nhà, mới nói: “Anh hai, bên cạnh chị dâu còn cần trợ lý hay không?”
Doãn Tư Thần ngước mắt nhìn đối phương: “Sao? Cậu có ý tưởng gì?”
Doãn Tư Dược ngượng ngùng trả lời: “Anh Anh nói con bé rất cảm kích sự giúp đỡ trước đây của chị dâu nên muốn đi theo chị dâu làm việc. Tiền lương nhiều hay ít không thành vấn đề, con bé chỉ muốn báo đáp ơn nghĩa của chị dâu.”
Cố Hề Hề nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu mới nhớ ra Mã Anh Anh.
Chẳng phải là cô gái nhỏ hay thẹn thùng kia sao?
Cũng được đó, cô bé đơn thuần rất đáng yêu, lại khá siêng năng.
Chỉ là bên cạnh cô đã có trợ lý Tiểu Vương là đủ, không cần phải có quá nhiều trợ lý.
Vậy nên Cố Hề Hề lắc đầu, nói: “Không cần đâu, bên cạnh tôi có Tiểu Vương là được rồi. Hơn nữa, khả năng làm việc của Tiểu Vương rất tốt, bằng cấp và kiến thức lại đầy đủ, dư sức xử lý mọi việc.”
Dù sao công việc trợ lý thì yêu cầu không chỉ là lương thiện đáng yêu, mà còn phải có trình độ và kiến thức chuyên môn. Ví dụ như Tiểu Vương biết rất nhiều kiến thức xã hội và được đào tạo về thời trang, mỗi lần Cố Hề Hề đi ra ngoài, chỉ cần được thông báo, Tiểu Vương lập tức chuẩn bị trang phục cho Cố Hề Hề một cách tươm tất từ quần áo, váy, áo khoác, túi xách, mắt kính, khăn quàng cổ, vân vân… tất cả những cái đó không phải là điều một người tốt nghiệp trung học có thể làm.
Huống chi còn nhiều tình huống có thể phát sinh bất kỳ lúc nào, trợ lý bên cạnh Cố Hề Hề luôn phải có đủ năng lực ứng phó. Mà những điều đó, Tiểu Vương làm rất tốt, hơn nữa Cố Hề Hề đã quen thuộc với Tiểu Vương nên không có ý định thay đổi hay tuyển thêm người.
Doãn Tư Dược hiểu rõ điều này, vốn dĩ anh cũng không có hy vọng gì, chỉ vì em gái năn nỉ hết lời nên anh mới hỏi thử một lần.
Edited by Cún
Beta by Airy